Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 127: Yan mất tích

Hiển nhiên, lời hứa của cô nàng nào đó chẳng khác nào đánh rắm.

Mới đầu, quả thực là gối đặt ở giữa, hai người nằm hai bên, nhưng không đến mười phút, gối đã bị đá văng, lăn sang...

Biến thành hai người sóng vai nằm thẳng, Đàm Hi cong môi, người đàn ông nhắm chặt hai mắt, không động đậy, dường như đã ngủ.

Duỗi tay nắm chặt ngón tay anh, không có phản ứng gì.

Chọc chọc, vẫn không có phản ứng.

Xoa xoa, tiếp tục không có phản ứng.

Cuối cùng, nhấc cánh tay ai đó lên, nhét đầu mình vào, ấm áp bao phủ thân thể, mỗi lỗ chân lông đều vô cùng thư giãn, Đàm Hi híp mắt, thoải mái thở dài một hơi.

Nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.

Cô ngóc đầu dậy, dưới ánh đèn, nghiêm túc và chăm chú ngắm nhìn người đàn ông của mình ngủ, ánh mắt lưu luyến nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt, mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại ở cánh môi.

Tuấn tú chết đi được ấy!

Lạnh đến cá tính vô song!

Gương mặt Đàm Hi hơi nhúc nhích, sương mù lập tức ngập trong hai tròng mắt, ma xui quỷ khiến, cúi người ấn lên môi ai đó một nụ hôn.

Rõ ràng cảm nhận được anh cứng đờ ra, hơi thở cũng trở nên dồn dập, thiếu nữ cười khẽ, “Cậu, còn định giả vờ tới lúc nào vậy?”

Hai mắt nhắm chặt mở bừng ra, trong phút chốc, vẻ sắc lạnh hiện lên, đối mặt với gương mặt cười cợt của cô.

“Ngủ.” Anh kéo chăn mỏng, nghiêng người, lưng đối diện với cô.

Đàm Hi cũng chẳng bực hay giận gì, chỉ chủ động vẽ xoắn ốc trên lưng anh, khi mạnh khi nhẹ, khi nhanh khi chậm.

“Đừng nghịch.” Trầm thấp, khàn khàn.

Đàm Hi đưa một tay lên gối đầu, mắt điếc tai ngơ.

Người đàn ông như bị lửa thiêu đốt, chỗ bị đầu ngón tay chọc lên nóng rực, cả người không khỏi run lên, chỗ nào đó chỉ chờ bung ra.

“Đàm, Hi! Vừa rồi em hứa cái gì hả?”

“Em nói không đùa anh, nhưng có bảo sẽ không sờ, không xoa, không véo đâu.”

Xốc chăn ngồi dậy, người nào đó làm bộ muốn đi, Đàm Hi kêu một tiếng rồi nhào lên, treo trên lưng anh như con koala vậy.

“Em mà còn nghịch nữa thì anh sẽ sang phòng khách.”

“Rồi rồi, không nghịch nữa.” Cô bĩu môi, tụt từ trên người anh xuống, ngoan ngoãn nằm xuống.

Lục Chinh đắp chăn cho cô cẩn thận.

“Anh không ngủ à?”

Anh cầm bật lửa lên: “Ra ngoài hút điếu thuốc.”

“Đứng cạnh cửa sổ cũng hút được mà.”

“Sợ em bị ảnh hưởng.”

“Không đâu.”

“Hi Hi, em...”

“Lão Lục, anh thực sự không ngoan ngoãn gì cả.”

Lục Chinh: “...”

Cuối cùng vẫn không chạy thoát nên chỉ có thể đứng bên cửa sổ hút thuốc nhả khói.

Đàm Hi nhìn bóng dáng cô quạnh của người đàn ông, khẽ nhắm mắt lại.

Lục Chinh dập tàn thuốc, tắt đèn, chỉ để lại đèn ở đầu giường, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Thời Cảnh không còn bộ dáng lười nhác thường ngày, hiếm khi nghiêm chỉnh như lúc này, trong đáy mắt đầy vẻ ngưng trọng.

“Hôm nay cậu tới gặp ông Cát rồi à?”

“Ừ.”

“Ông ấy... Nói thế nào?”

“Rời khỏi vị trí, tự tiện hành động, đã giúp cậu giảm hình phạt rồi, nhưng việc thăng quân hàm cũng sẽ tạm hoãn.”

Thời Cảnh thở phào một hơi: “Không thăng quân hàm cũng chẳng sao hết, chỉ cần đừng xử phạt bằng cách ép tôi rời khỏi quân ngũ là được.”

“Nói đi, tại sao đang chấp hành nhiệm vụ được một nửa đường lại rời khỏi?”

“Khi đó nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, với lại, lúc tôi đi cũng đã nói với mấy người khác rồi.”

“Khi thượng cấp chưa hạ mệnh lệnh kết thúc thì nhiệm vụ chưa tính đã hoàn thành, cậu cần phải tùy thời đợi lệnh! Quy củ này từ lúc cậu vào đội tác chiến đặc biệt đã có người dạy cậu rồi mà.”

“Lão Lục, tôi...”

“Không chấp nhận bất kỳ lý do gì hết! Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng!”

Thời Cảnh thu lại ánh mắt, không nói gì.

Lục Chinh châm một điếu thuốc, khói thuốc làm gương mặt anh trở nên mơ hồ.

Thời Cảnh duỗi tay cầm lấy bao thuốc lại bị anh trừng mắt cho một cái, đành phải hậm hực rút tay về.

“Tôi muốn biết lý do, cho dù nó cũng chẳng quan trọng lắm.”

Thời Cảnh nhíu mày, trong mắt có cảm xúc u ám khởi động, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

“Tôi... Hình như đã tìm được chỗ ở của em họ rồi.”

“Em họ?”

“Ừ, là con gái của cô tôi.”

“Cậu có cô?”

“Cô ruột. Thực ra, ông nội tôi có hai người con, một trai một gái, không giống mấy gia đình trọng nam khinh nữ khác, cô tôi rất được cả nhà chiều chuộng. Bởi vì cô ấy rất giống bà nội tôi lúc còn trẻ, hơn nữa còn được thừa hưởng thiên phú hội họa từ bà tôi, từ nhỏ đã nhạy bén, đáng yêu, không ai không thích. Ba tôi thì giống ông nội, rất cao lớn, tính cách thô, ăn đòn roi mà lớn lên. Nhưng tình cảm của hai anh em họ rất tốt, cũng không ghen ghét gì nhau, thậm chí chẳng mấy khi cãi nhau cả.”

“Vậy giờ cô của cậu...”

“Năm cô tôi mười tám tuổi, dùng thực lực của mình thi đỗ vào Học viện mỹ thuật B, ông nội tôi vô cùng vui vẻ. Nửa năm sau, cô ấy yêu một người công nhân tới phía bắc làm thuê, đến khi ông nội tôi phát hiện ra thì đã muộn, cô ấy đã... mang thai con của người đàn ông đó.”

Lục Chinh yên lặng nghe.

Theo anh được biết, Thời gia ở thủ đô cũng không được coi là gia tộc lớn, càng không thể so sánh được với bốn đại gia tộc Bàng, Lục, Cố, Tần, nhưng cũng là gia tộc trong sạch và cao quý, nội tình sâu xa, các thế hệ từ thời Gia Khánh triều Thanh đều là người đọc sách, ở hai đời Đế vương Đạo Quang và Hàm Phong thống trị còn xuất hiện tới bốn vị Trạng Nguyên, người thi đỗ Tiến sĩ thì nhiều không kể xiết, đã từng có lúc rất vinh quang.

Phát triển cho tới bây giờ, ly tán, chết đi, chỉ còn lại một nhánh ở thủ đô mà thôi.

Ông cụ Thời từng là thư ký ở thủ đô, bà cụ Thời lúc còn trẻ thì công tác ở bộ Thông tin truyền thông, hiện giờ là Viện trưởng Viện Thông tin truyền thông của đại học T, hai người sinh được một người con trai, cũng chính là ba của Thời Cảnh, hiện đang là chủ nhiệm ủy ban Cải cách và phát triển thủ đô, vợ công tác ở bộ Ngoại giao.

Thời Cảnh có một cô em gái là Thời Nguyệt, năm nay 22 tuổi, là sinh viên Đại học T ở Tân Thị.

Được xưng là dòng dõi thư hương, cũng là gia đình cán bộ cấp cao.

“... Tất nhiên ông nội của tôi không đồng ý cho họ tới với nhau, thậm chí còn ép cô tôi bỏ cái thai đi, cô tôi không đồng ý, còn dọa sẽ tuyệt thực. Cuối cùng, ba tôi không kiềm chế được trước sự cầu xin của cô ấy nên đã thả cô đi gặp người đàn ông đó, kết quả, cô ấy không về nhà nữa.”

“Với ảnh hưởng của ông cụ ở chính trường lúc đó, nếu ông muốn tìm thì cũng không phải không có cách nào.” Lục Chinh phân tích lý tính.

Thời Cảnh thở dài: “Vì lòng ông đã lạnh, quá thất vọng về cô nên không cho ai đi tìm, còn nói coi như không có đứa con như thế.”

“Vậy giờ...”

Nhún vai: “Ông cụ hối hận rồi! Thực ra khi cô tôi bỏ đi tới năm thứ hai là ông đã không ngồi yên được rồi, hơn nữa lại có bà nội khuyên giải, ba tôi thì áy náy trong lòng, vì thế quyết định vận dụng quan hệ tìm cô tôi về. Đáng tiếc, vì bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, biển người mênh mông, đến giờ vẫn không biết ở nơi nào.”

“Vậy em họ của cậu là chuyện thế nào?”

Sắc mặt Thời Cảnh trở nên ngưng trọng, “Nhiệm vụ lần này của tôi là tra ra nơi rửa tiền của tập đoàn Thiên Tước ở trong nước. Khi tôi mang đội kỹ thuật lần theo manh mối, tìm hiểu liền tra tới một công ty có tên là Hồng Hâm.”

“Tập đoàn Thiên Tước...” Lục Chinh hút điếu thuốc, như suy tư gì đó.

“Mấy năm nay cậu vẫn luôn chiếm cứ ở thương trường, hẳn là đã nghe tới tập đoàn buôn lậu xuyên quốc gia đó rồi, gần mười năm, bắt đầu chen chân vào thị trường rửa tiền, động tác liên tục. Công ty sa lưới Hồng Hâm lần này chính là đầu mối rửa tiền then chốt của tập đoàn đó ở Hoa Hạ.”

“Tôi đã từng điều tra về công ty này, dòng tiền đổ về cực kỳ nhiều. Hai năm trước, tôi đã từng để bộ điều tra kinh tế để mắt tới, tiền thu về rất bình thường, nhưng hướng đầu tư thì vô cùng quỷ dị. Thường chỉ bỏ ra một ít tiền đổ vào trong thị trường chứng khoán hoặc đầu tư trực tiếp, lấy chu kỳ nửa năm liền có một khoản tiền lớn đổ về. Nghe nói, là mời được một vị cao thủ chứng khoán ở phố Wall về làm cố vấn.”

Mày Thời Cảnh hơi nhíu một chút, sau một lúc lâu mới nói: “Lão Lục, tôi nghi ngờ... vị cao thủ chứng khoán đó chính là em họ của tôi - Yan.”

“Yan?” Đến Lục Chinh cũng không khỏi kinh ngạc.

Ba năm trước, quả thực có một con hắc mã xâm nhập vào phố tài chính của Hoa Hạ, thường xuyên hoạt động ở ba sở giao dịch chứng khoán, không tới nửa năm liền có công ty đầu tư của chính mình ở thủ đô, hơn nữa còn có quy mô không nhỏ, nhưng hai năm trước, người này đột nhiên biến mất, công ty cũng đóng cửa theo, từ đó về sau chưa bao giờ xuất hiện trở lại.

“Yan là nữ sao?”

“Kinh ngạc đúng không? Lúc tôi biết cái này cũng có phản ứng y như cậu.”

Lục Chinh thoáng trầm ngâm: “Sao cậu có thể xác định Yan là em họ của cậu?”

“Tôi đã điều tra ghi chép của công ty đầu tư kia, Yan là người đứng tên sở hữu, tin tức cá nhân của cô ấy vẫn còn nguyên. Tên tiếng Trung là Viêm Hề, cùng họ với người đàn ông đã đem cô tôi đi, phần cha ruột để trống, phần mẹ ruột điền tên của cô tôi - Thời Tú!”

“Không bài trừ khả năng là trùng tên họ thôi.”

“Nhưng nhiều cái trùng hợp như thế cùng tụ lại, tôi có lý do để nghi ngờ.”

“Vì thế, mọi chuyện là do cậu tra được Yan qua Hồng Hâm, nghi ngờ Yan chính là con của cô mình, không chờ nhiệm vụ kết thúc đã tự tiện bỏ đi, đuổi theo để tra tìm nơi cô ấy đang ở sao?”

Thời Cảnh cười khổ: “Đáng tiếc, tốn công vô ích.”

“Cậu không tra được?”

“Lúc đầu tôi phát hiện hướng đầu tư của Hồng Hâm rất kỳ quái, gần như lần nào thu về cũng có thể kiếm được lợi ích cao nhất, tổng giám đốc công ty đẩy toàn bộ công lao cho cố vấn đầu tư, lúc đó tôi mới chú ý tới Yan. Không ngờ, người này đã mất tích hai năm rồi, hiện tại, kế hoạch đầu tư mà Hồng Hâm đang dùng vẫn là một ít hướng đầu tư và kỳ hạn giao hàng mà cô ấy để lại hai năm trước.”

“Để lại từ hai năm trước ư?”

“He, cô em họ này của tôi giỏi đúng không? Nhìn xa trông rộng, biết bày lưu lập kế.”

Lục Chinh cười lạnh: “Thế thì cũng chẳng loại trừ được hiềm nghi cô ấy giúp người ta rửa tiền.”

Nụ cười của Thời Cảnh cứng đờ, sau một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Có lẽ, cô ấy... cũng không biết.”

“Người có thể nhìn được hướng đầu tư đến tận hai năm sau, cậu cảm thấy cô ấy sẽ không nhìn ra manh mối gì sao? Đã tra các tài khoản đứng tên cô ấy chưa?”

“Tra rồi. Một khoản tiền khổng lồ gửi trong ngân hàng.”

“Cậu định làm như thế nào?” Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi muốn tìm cô ấy...”

“Đầu tiên, cô ấy làm việc cho Thiên Tước, không thể vô duyên vô cớ biến mất hai năm, sống chết còn không rõ. Ngoài ra, dù cậu có tìm được cô ấy thì cô ấy vẫn là một người bị tình nghi liên quan tới hoạt động rửa tiền, cậu là lính, cô ấy là tội phạm, cậu định tự xử như thế nào chứ?”

Trong mắt Thời Cảnh lộ ra vẻ đau xót, “Tôi không biết nữa. Có lẽ, cô ấy cũng là người bị hại, bị người ta ép buộc mới phải làm chuyện đó; hoặc là bị người ta vu oan hãm hại, mạo danh thân phận của cô ấy để làm việc cho tập đoàn buôn lậu kia...”

“Những cái này đều là suy đoán, cậu không thể xác định.”

“Tôi cũng không thể cứ giả câm giả điếc, mặc cô ấy tự sinh tự diệt được! Lỡ như cô ấy đang sống trong hoàn cảnh khổ cực, hoặc bị người ta đuổi giết...”

“Thời Cảnh! Cậu bình tĩnh lại đi!”

“Lão Lục, cậu không biết ông bà nội tôi có tình cảm sâu đậm thế nào với cô tôi đâu, mấy năm nay trong lòng ba tôi cũng có vướng mắc, nếu không thể tìm ra hai mẹ con cô ấy, sợ ông bà tôi cũng không qua được mùa đông này...”