Tàn nhẫn ư?
Nhiễm Dao còn nhớ, còn có một người cũng đã từng nói như vậy. “Tình cảm thanh mai trúc mã giữa anh và em có là gì? Đã không bằng được một Tổng Tử Văn, chẳng lẽ cũng không bằng được một Sở Kiều nữa hay sao?” Đã đến lúc này rồi, hắn ta đã hoàn toàn gỡ bỏ sự ngụy trang trong đôi mắt, ngoài sự phẫn nộ chỉ còn lại sự nôn nóng bực bội. “Kể từ khi anh2từng bước dẫn dắt tôi nghi ngờ Tống Tử Văn, tình cảm thanh mai trúc mã đã không còn tồn tại nữa rồi!”
“Đúng là anh ta đã khiến em thất vọng, chẳng phải vậy sao?” Trên thế giới này, không có ai hiểu Nhiễm Dao em hơn Nghiêm Phóng anh cả, biết được sự yêu ghét của em, còn hiểu sâu sắc giới hạn của em.
Cho nên, Tống Tử Văn mới thua triệt để đến thế.
Nhiễm Dao nhìn hắn, “Có thất vọng hay5không cũng không liên quan đến anh. Còn nữa, anh đừng có động đến Sở Kiều”
“Sao, em muốn bảo vệ cậu ta ư?”
“Đúng vậy!”
“Thằng nhóc đó thật vô dụng.” Nghiêm Phóng đặt một tay lên vô lăng, trong cái thở dài khe khẽ khó che giấu sự tiếc nuối: “Còn cần phụ nữ bảo vệ nữa.”
Nhiễm Dao nhíu mày, không muốn dây dưa thêm nữa, “Tốt nhất là anh hãy nhớ lấy lời tôi.” Nói xong, quay người đi lên tầng. Nghiêm Phóng6nhìn theo bóng lưng kiêu hãnh của cô, lớn tiếng gọi với theo: “A Dao, cuối cùng nhất định em sẽ là của anh.”
“Đồ điên!”
Cô đi nhanh hơn, như thể đang cố chạy trốn để vứt bỏ điều gì.
Nghiêm Phóng nhìn cô lên tầng, khi đã chắc chắn đèn trong phòng cô đã sáng lên rồi, hắn mới lái xe rời đi. Trên đường, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hắn nhấn gọi đến một số điện thoại.
“A lô.” Giọng điệu lãnh đạm,5rất giống với con người của anh, cứng nhắc, nghiêm nghị. “Thị trưởng Tống, đã lâu không gặp, anh có còn nhớ người bạn cũ này không?”
“... Nghiêm Phóng?”
“Bingo! Anh đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu nào?”
“Well, là lỗi của tôi, loại người vô vị như anh sao lại thích trò này được chứ? Không ngại nói cho anh biết, bây giờ tôi đang ở số 7 đường quốc lộ mới.”
“Cậu đi tìm cô ấy?!” Nhiễm Dao đang sống ở gần3khu đó.
“Lại đoán đúng nữa rồi, đáng tiếc, không có phần thưởng.” Nghiêm Phóng quăng vô lăng một cái, một cú xoay chín mươi độ, vừa gấp lại vừa nhanh, “Tôi còn tưởng là anh sẽ hỏi tôi tại sao lại đang ở thủ đô, chứ không phải là Australia chứ.”
“Xem ra, tôi đã xem thường cậu rồi.”
Nghiêm Phóng cười lạnh, lướt nhanh như bay trong gió đêm, có thứ khoái cảm khác thường. Hắn đạp chân ga, “Anh tưởng là cho ông già tôi chút lợi lộc, mượn tay ông ép tôi ra nước ngoài mà dễ dàng như vậy sao?”
Đầu bên kia rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người khác tưởng rằng đã tắt máy rồi. Nhưng Nghiêm Phóng biết rằng Tổng Tử Văn sẽ không như vậy. “Lần trước là như vậy, bây giờ còn muốn chơi lại trò cũ?”
“Nghiêm Phóng, cậu tìm cô ấy làm gì?” “Ồ, có một chuyện quên không nói cho anh biết.” Hắn huýt sáo một cái, “Hôm nay tôi tình cờ gặp A Dao, và cả bạn trai nhỏ của cô ấy nữa. Chắc anh biết rồi đúng không? Nghe nói, các người làm chung trong một tòa nhà, thứ mùi vị này thế nào nhỉ? Ngưỡng mộ? Hay là ghen tị?” “Nghiêm Phóng, rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Đầu dây bên kia rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
“Đừng có thẹn quá hóa giận chứ. Tôi còn chưa nói hết mà. Vừa rồi, A Dao lại dám cảnh cáo tôi không được động đến cậu ta, anh thấy tôi có nên nghe lời không? Dù sao thì cô ấy rất ít khi cầu xin tôi điều gì, nếu không đồng ý hình như không được hay cho lắm, nhưng nếu như không ra tay thì hình như lại không cam tâm, hay là, anh gợi ý cho tôi xem nào?”
“Đồ thần kinh.”
“Ái chà! Thì ra thị trưởng Tổng cũng biết chửi người, tôi cứ tưởng anh là bức tượng Bồ Tát bằng đất, không biết nổi giận.”
“Tôi khuyên cậu, đừng có động đến Sở Kiều.”
“Hả? Tôi không nghe lầm đấy chứ?” Giọng điệu Nghiêm Phóng phô trương, vô cùng ngứa đòn. “Nếu như cậu không muốn cô ấy hận cậu.”
Đột nhiên trầm mặc. Đúng lúc Tống Tử Văn chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện, đầu bên kia lại đột nhiên lên tiếng...
“Hay là, anh ra tay đi, anh thấy sao?”
Xem thêm... Xem thêm...