Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1187: GỌI ANH VỢ ĐI

Thời Cảnh lắc đầu, vẫn cứ có cảm giác không ổn.

Đàm Hi vung tay, “Cứ quyết như vậy.” Hai người trở lại bàn tiệc, Thời Cảnh ngồi dịch sang một bên sau đó vẫy tay với Đàm Hi, “Qua đây, ngồi ở đây.” Anh vốn chỉ muốn cho Đàm Hi ngồi gần bà để gia tăng tình cảm một chút, nhưng ở trong mắt những người khác lại không đơn thuần như thế. Dù1sao, nếu Đàm Hi ngồi ở chỗ này, bên trái là bà cụ Thời, còn bên phải lại chính là Thời Cảnh. Hơn nữa, ông xã chính thức của người ta còn ở đây, không thấy mặt của Nhị Gia đã đen kịt vào rồi kia à?

Cậu cả Thời muốn làm gì thế này chứ? Khung cảnh cứng lại trong nháy mắt, nhưng Đàm Hi vẫn rất nghe lời, tươi cười ngồi xuống cạnh8bà cụ Thời, sau đó dùng chân đá Thời Cảnh ở dưới bàn một cái, “Anh, dịch sang ghế bên kia đi.”

Tại sao chứ?

Nhướng mày, trừng mắt. Đàm Hi chẳng thèm nhìn anh ta, lập tức nhìn về phía Lục Chinh: “Ông xã, qua đây ngồi nào.” Lục Chinh ném ánh mắt hình viên đạn qua. Thời Cảnh như một quả bóng bị xì hơi, ngồi dịch sang một cách không tình nguyện.

Hai vợ2chồng lòng dạ hiểm độc nhà này chỉ biết bắt nạt người khác!

Ánh mắt khó hiểu của Thời Nguyệt không ngừng đảo qua giữa Đàm Hi và anh trai mình, quan hệ giữa hai người này có phải... quá tùy ý rồi không?”

Cũng không phải cô có suy nghĩ đen tối gì, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái mà thôi. Anh trai cô có thể dễ gần như thể từ bao giờ chứ?

Đối với4Nhị Gia thì cô còn có thể giải thích được, dù sao ở trong quân ngũ, quan hệ của hai người là cấp trên cấp dưới. Nhưng giờ đối với Đàm Hi, anh trai cô cũng vậy, cái này thì hơi... quỷ dị rồi.

Loại khó hiểu này vẫn cứ duy trì cho đến khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa xuống sân khấu.

“Hi Hi...”

“Da?”

“Em và anh trai chị... biết nhau thế nào vậy? Có phải là lúc em còn đi học, anh ấy nhờ em mang đồ cho chị...”

“Không ạ, trước đó đã gặp nhau rồi.”

Thời Nguyệt cắn môi: “Nếu anh ấy có chỗ nào không đáng tin cậy thì mong em bỏ qua cho. Có Nhị Gia ở đây, anh ấy cũng chỉ nói miệng được mấy câu thôi chứ không thật sự dám làm gì. Em nhất định đừng chấp nhặt với anh ấy...”

Đàm Hi nhìn Thời Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái.

Thời Nguyệt chẳng khác nào bà mẹ lo lắng cho con trai, miệng lải nhà lải nhải: “... Dù sao anh ấy có nói gì thì em cứ coi như không nghe thấy, làm gì cũng coi như không nhìn thấy, không thèm để ý tới anh ấy là được! Con người anh ấy cứ có hứng lên là toàn làm mấy chuyện ngu xuẩn balabala...”

“À...” Đàm Hi lên tiếng ngắt lời cô, “Có phải chị đang hiểu lầm gì rồi không?” “Không phải, không phải... Tại anh trai chị mà hồ đồ lên thì ít khi đứng đắn lắm, em cứ coi như anh ấy là con khỉ, là bọ chét!” Khóe miệng Đàm Hi giật giật, liếc nhìn về phía Thời Cảnh đang đứng nói chuyện với Lục Chinh ở phía không xa, lặng lẽ vắt một đống nước mắt đồng tình cho anh ta.

Thời Nguyệt làm vậy cũng là để phòng tai họa xảy ra mà thôi.

Tuy rằng cô tin tưởng nhân cách của Thời Cảnh sẽ không làm ra chuyện cướp vợ bạn, nhưng lỡ như một ngày nào đó ông anh mình làm chuyện gì không suy nghĩ, đến lúc đó, có thể Lục Chinh sẽ lột da anh cũng chẳng chừng.

Đây là anh ruột của cô, người khác không thương nhưng cô thì đau lòng lắm!

“Chị A Nguyệt.” Đàm Hi đột nhiên nói.

“Gì cơ?”

“Tuổi của bà cũng lớn rồi, sau này nếu có thể tránh được những cuộc xã giao như thế này thì nên tránh. Mọi người muốn giúp đỡ người nghèo khó, nhưng người khác nhìn vào thì lại không nghĩ như thế.” Thời Nguyệt nhíu mày, hơi khó hiểu, lại hơi mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Đàm Hi, cô liền gật đầu theo bản năng. “Sau này chị... sẽ để ý hơn.” Nói xong lại mím môi ngượng ngùng, sức khỏe của bà nội không tốt, vậy mà cô còn đưa bà tới dự những bữa tiệc như thế này, quả thực là không nên.

Đàm Hi không biết những lý do cô chợt nghĩ ra thể đã khiến cho Thời Nguyệt lâm vào sự tự trách mình, tất nhiên sức khỏe của bà cụ Thời là một chuyện, nhưng trong đó càng có một tầng suy tính sâu xa hơn.

Thời gia làm chính trị, địa vị vốn đặc thù, mà Thời Cảnh lại tham gia quân ngũ. Xét trên mọi mặt đều không nên có quan hệ gì với Trương gia.

Huống hồ, ở giữa còn có một Bàng Thiệu Đình. Cũng không biết do thành kiến quá nặng hay còn có nguyên nhân gì mà Đàm Hi cứ có cảm giác người phụ nữ đó không đáng tin cậy chút nào. Thế nên, cô mới nhân cơ hội này cảnh tỉnh Thời Nguyệt một chút, hy vọng Thời Nguyệt có thể nhìn xa trông rộng, đừng để sau này kéo toàn bộ Thời gia xuống nước. “Thật sự không cần?” Thời Cảnh kẹp điếu thuốc, cố ý lắc qua lắc lại trước mặt Lục Chinh. Lục Chinh lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác. “Cai rồi.” “Chậc, đùa hay thật đấy? Kẻ nghiện thuốc muốn hoàn lương cơ à?” Thời Cảnh không cho là phải

Anh ta thừa biết Lục Chinh nghiện thuốc nặng tới cỡ nào.

Lúc trước khi còn trong quân ngũ, cơ bản là một ngày một bao, trong 5 năm khi Đàm Hi rời đi thì càng nặng thêm, thế mà giờ lại nói là “cai” ư?

Quỷ mới tin!

“Chúng tôi đang chuẩn bị có thêm.” “Thêm cái gì cơ?” Thời Cảnh móc bật lửa ra, châm thuốc, bắt đầu hút khói nhả sương.

“Con.”

Miệng há hốc, điếu thuốc rơi xuống, Thời Cảnh đần ra tại chỗ. Lục Chinh giương mắt lên nhìn anh ta, môi mỏng phun ra hai chữ... “Lãng phí.” Thời Cảnh lập tức như trúng một vạn mũi tên: “Sắp đầu bốn tới nơi rồi, còn đẻ nổi không mà đẻ?”

“Cút đi...”

“Một trai một gái còn chưa đủ à? Cậu quá tham lam!” Giờ anh ta vẫn còn đang cô đơn, thân già côi cút đây này! Tại sao mọi chuyện tốt đều bị Lục Chinh chiếm hết thế chứ?

“Sao hả, cậu ghen tị à?”

Thời Cảnh nghiến răng, mẹ kiếp, người này quá đáng đánh, thật sự rất muốn đánh cho một trận... “Đàm Hi cũng đồng ý à?”

Lục Chinh im lặng, không nói. Mắt Thời Cảnh rất tinh, lập tức nhìn ra manh mối, “Được lắm, cậu muốn chơi tiền trảm hậu tấu chứ gì? Tôi phải cảnh tỉnh em ấy, nhất định không thể mắc mưu cậu được!” Nói xong liền đi về phía Đàm Hi. Lục Chinh túm chặt cổ áo sau của anh ta, kéo người xách về, “Dám!“. “Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, buông tay!” Thời Cảnh tỏ vẻ kiên cường, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ có chính anh ta biết là tim gan nhỏ bé của anh ta đang run rẩy cỡ nào. Lục Chinh nhướng mày, tên nhóc thối tha này còn dám cứng với anh cơ à? Uống nhầm thuốc rồi sao?

“Lão Lục, giờ tôi không còn là lính cấp dưới của cậu đâu nhé...”

“Rồi sao?”

“Gọi anh vợ đi!”