Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1185: TIẾNG ANH TRAI NÀY, EM CÓ GỌI HAY KHÔNG

Vì để tiện, cũng vì không làm phiền bác Từ, Đàm Hi vẫn quyết định tự lái xe.

À... Lục Chinh ngồi ghế phụ.

Nhìn vào có cảm giác như phú bà bao dưỡng người tình. Cửa xe hai bên đồng thời được mở ra, Lục Chinh mặc vest thẳng tắp, Đàm Hi mặc bộ đầm cúp ngực dài màu1rượu đỏ. Hai người sóng vai, một cặp xứng đôi.

Mắt Trương Khải sáng rực, mỉm cười bước lên đón tiếp, “Lục Tổng, Đàm Tổng, mời vào bên trong.” Bàng Thiệu Đình đi ở phía trước, dẫn bà cụ và Thời Nguyệt vào trong, nghe thấy thế, xoay đầu lại theo phản xạ, ánh mắt khóe lóe lên.

“Hi Hi!”

“Cô8bé Hi...”

Tiếng đầu thánh thót, tiếng sau già nua.

Tâm trạng Đàm Hi phức tạp, xem ra Thời Cảnh vẫn chưa nói chuyện của cô cho người trong nhà biết, nhưng như vậy cũng tốt.

“Bà... Giáo sư Triệu.” Sau đó xoay sang nhìn Thời Nguyệt, khẽ gật đầu: “Đàn chị, lâu rồi không gặp.”

“Đúng vậy, sáu năm rồi, thời2gian trôi qua nhanh thật.”

Mọi người trò chuyện, Bàng Thiệu Đình bị lạnh nhạt sang một bên, gượng gạo không chen lời vào được. Cô ta trừng mắt với Đàm Hi, nhưng lại chạm tới ánh mắt cảnh cáo của Lục Chinh. Bàng Thiệu Đình nghẹn ngào, chua xót không thôi.

Mọi người định đi vào trong, bỗng dưng4có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Đợi chút đã!” Mí mắt Đàm Hi giật mạnh, phần gáy cứng đờ. Thời Nguyệt xoay đầu, “Anh, anh đậu xe lâu vậy, em còn cho rằng anh lén chuồn đi nữa cơ!” “Kiểu tiệc tùng này, sao có thể vắng mặt anh chứ?” Thuận thể tiến lên, đỡ lấy bà cụ. Lục Chinh gật đầu với anh ta. Thời Cảnh cũng gật đầu đáp lại, ở giữa ngăn cách bởi một Đàm Hi. Anh cởi bỏ lớp quân phục, khoác tay trang lên người, tai dài chân dài, vai to lưng rộng, chẳng khác nào chiếc móc treo quần áo. Đàm Hi thu tầm mắt về, hất cằm lên, ngẩng đầu nhìn đường.

Khi họ vào trong, ánh mắt của mọi người bỗng nhiên tập trung lại, có kinh ngạc, có tò mò, có suýt xoa. “Hồng Vân mời họ đến thật rồi kìa!”

“Cậu trẻ tuổi đi bên cạnh bà cụ là ai vậy?”

“Chắc là cái người trong quân đội.”

“Chà...”

“Sao cậu ta lại đến đây?”

Vào chỗ, nhập tiệc. Giữa chừng, Đàm Hi đi vệ sinh, lúc bước ra gặp phải người nằm ngoài dự liệu cũng nằm trong dự liệu.

Thời Cảnh dựa vào tường, miệng ngậm thuốc, đốm lửa lúc sáng lúc tối.

“Tìm một chỗ nói chuyện chứ?” Đàm Hi rút khăn giấy, vừa lau nước trên tay, vừa lên tiếng, đầu khẽ cuối xuống, nhìn vào trông như thờ ơ.

Nhưng trên thực tế, trong lòng cô... thấy hơi hoảng loạn. “Được.” Một lúc sau, anh ta mới trả lời, sau đó cất bước đi ra ngoài. Đàm Hi nhấc chân váy lên, bước đi theo sau.

Vườn hoa bên ngoài, Thời Cảnh nhìn xung quanh một lượt, sau mới nhìn thẳng vào Đàm Hi, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp, sắc bén.

“Đây là... bệnh nghề nghiệp?”

“Anh nghĩ, em chắc cũng không hy vọng cuộc nói chuyện tiếp theo của chúng ta bị người thứ ba nghe thấy.” Ánh mắt Đàm Hi tối xuống, “Anh muốn nói gì?” “Anh nên xưng hô với em như thế nào đây?” Thời Cảnh búng đầu thuốc, “Đàm Hi? Hay là Viêm Hề? Hay là Yan?”

“Chẳng phải Lục Chinh đã nói hết cho anh rồi sao?” Thời Cảnh nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo: “Anh - không tin. Trừ phi, chính miệng em thừa nhận.” “Em là ai quan trọng sao? Viêm Hề cũng được, Đàm Hi cũng thế...” Chỉ cần còn sống, tồn tại trên thế gian này với thân phận gì đều không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, cô vẫn còn sống!

“Thật ra, trong lòng anh sớm đã có đáp án rồi, em thừa nhận hay không sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán và kết quả của anh.” Đàm Hi mỉm cười, “Anh có thể tin cũng có thể không tin.”

Thời Cảnh bị thái độ thờ ơ của cô chọc tức, hai mắt của anh ta đỏ ngầu, giống như thú giữ bị chọc giận. “Em dựa vào gì mà có thể nói ra những lời không có trách nhiệm như thế? Sự lo lắng và tìm kiếm của nhà họ Thời, nước mắt và nỗi nhớ nhung của bà cụ. Suốt bao nhiêu năm qua, em chẳng thèm về nhà, khiến bạn anh... biết phải chịu đựng thế nào đây?”

Đàm Hi chấn động, về nhà?

“Cũng đúng...” Thời Cảnh nở nụ cười lạnh, “Bây giờ em đang là tổng tài ngân hàng đầu tư xuyên quốc gia, lại gả cho Lục Chinh, có con trai có con gái, có thể nói là hơn hẳn vạn người, sao có thể để ý đến vài người thân nghèo này chứ?” Khóe môi Đàm Hi co giật, sao lúc trước cô không phát hiện ra, Thời Cảnh lại có thể chanh chua như thế nhỉ? Người thân nghèo? Anh ta nói ra mà không thấy ngại à?

“Cười cái gì?” Anh ta quát lên, vừa to vừa vội. Đàm Hi suýt chút nữa đã bị bệnh tim luôn rồi. Thời Cảnh nghiệm mặt, ngón tay kẹp thuốc, cũng không đợi cô trả lời, anh ta đánh phủ đầu lên cơn trước...

“Nhìn đi, nhìn đi, em có thái độ gì đây? Còn có mặt mũi để cười à? Sao con người em lại mặt dày như thế nhỉ?”

“Một câu thôi, em nhận hay là không nhận người thân này? Tiếng anh trai này, em có gọi hay không?”

“...”

“Hử?” Thời Cảnh nheo mắt lại, cứ như nếu cô dám nói nửa chữ “không” thì anh ta sẽ vặn đầu cô xuống vậy. Kiểu lính đặc công không phải để làm cảnh, đừng nói là khí chất cả người, cho dù chỉ là một ánh mắt thì vẫn có thể làm người khác đứng hình. Đàm Hi ho nhẹ: “Thật ra, em muốn nói, lúc nãy anh nói là hai cậu.” Nhận hay không, gọi hay không.

Thời Cảnh: “...”

Đàm Hi: “...”

Một lúc sau, “Thôi bỏ đi, sợ em rồi, hai câu, em có nhận người thân này hay không? Tiếng anh trai này, em có gọi hay....”

“Anh trai!”

Thời Cảnh bỗng nhiên ngơ ngác: “Em gọi anh...”Nuốt nước bọt, “Là gì?”

Đàm Hi nghiêng đầu, gió thổi mái tóc ngắn rối bời, nụ cười trông vô cùng rực rỡ.

Cô nói, “Anh trai!”

“Sao nào, bây giờ em gọi rồi, anh không muốn nhận à?”