Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1173: BA CÁI BẠT TAI

Hàn Sóc xoay đầu muốn rời đi. 1 1 Lê Đình Vân bắt cô lại: “Sư muội...” Ánh mắt khá là u oán, “Em sẽ không thấy chết mà không cứu đấy chứ?”

“Buông tay ra.” Anh ta rút tay về, vẻ mặt thất vọng. Không lâu sau, Hàn Sóc chạy trở về, vứt một chiếc1áo thun màu đen cho anh ta: “Thử cái này xem.” “Anh biết em là tốt nhất mà... nhưng cái này...” Anh ta cầm áo thun trong tay, đung đua, “Được không đó?” Nhờ vào buổi diễn tập lúc trước, Hàn Sóc biết tiếp theo anh ta sẽ hát một bài nhạc chậm, lại còn8là một bản tình ca chậm.

Sân khấu sẽ được thiết kế theo phong cách tình yêu đầu thuở vườn trường, thiếu niên áo trắng bay bay, lạnh lùng cấm dục, vừa nhìn là biết kiểu hotboy học giỏi.

“Sao lại không được? Có học sinh giỏi, tức là có học sinh hư. Anh không cảm thấy2học sinh hư càng thu hút người khác hơn sao?” Mắt Lệ Đình Vân sáng rực lên, lập tức cởi chiếc áo sơ mi ra, thay chiếc áo thun màu đen vào.

Hàn Sóc đứng trước mặt anh ta, bất giác xoay mắt đi.

Nhưng lại không biết rằng, cảnh này lại trở thành một đề tài”4quý giá trong ống kính của bọn chó săn.

Tối hôm đó, màn biểu diễn song ca của hai người kết thúc viên mãn, dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang mãi không ngớt.

Cùng lúc đó, Weibo cũng nóng sốt không kém.

Dòng tin “Lệ Vân Đình Hàn Sóc nhìn nhau trần trụi” đứng đầu top tìm kiếm, phía sau còn được gắn thêm một chữ “nổ”.

Hàn Sóc vừa mới tẩy trang xong, còn chưa kịp thay đồ là đã bị Chu Dịch lôi vào trong xe, sau đó lao vút đi. “Sao anh lại đến đây?” Không phải không thấy vui mừng. Hắn cười lạnh, nhìn thẳng về phía trước: “Không đến thì có phải tối nay cô sẽ lên giường cùng với hắn không?” “Đồ điên!” Ngọn lửa trong mắt Hàn Sóc vụt tắt hoàn toàn.

Về đến nhà, cửa vừa đóng lại, Chu Dịch đè cô lên tường, ánh mắt hung ác: “Tôi đã từng nói qua với em làm người không được quá tham lam chưa? Có tối rồi mà vẫn còn muốn dụ dỗ người đàn ông khác, Hàn Sóc à, sao em lại để tiện đến thế?”

Hóa ra, đau đớn quá nhiều không đồng nghĩa với việc chết lặng cảm xúc. Cho dù trên người đã bị thương trăm ngàn chỗ, thì có bị đâm thêm một cái vẫn sẽ có cảm giác. “Tôi đê tiện, vậy anh là gì? Khốn nạn? Phóng Túng? Dâm đãng?” Cô cười lạnh, dùng quật cường che giấu đi sự khó hiểu.

Đúng vậy, khó hiểu.

Đến bây giờ Hàn Sóc vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn đã chất vấn hỏi tội, không hề cho cô một cơ hội giải thích nào.

“Em không sợ tôi hủy hoại em thật sao?”

“Sao cũng được.” “Được, Hàn Sóc, em giỏi lắm! Nhớ kỹ những gì em nói hôm nay, đừng có hối hận!” Chu Dịch nói xong, đóng sầm cửa bỏ đi.

Ngày hôm sau, cái gọi là “ảnh hút thuốc phiện” tung đầy lên mạng, từ Tiểu Thiên Hậu đến con nghiện, hóa ra chỉ cần một dòng Weibo và một tấm hình.

Khi Triệu Thu gọi điện thoại nói cho cô biết, Hàn Sóc rất bình tĩnh: “Chị xem đi, quả báo của em đến rồi.”

Suốt cả ba ngày, cô đều ở trong nhà nôn ói đến mức sây xẩm mặt mày, cũng ngủ đến quên trời quên đất.

“Chị Thu, chị có thể mua giúp em thứ này không...” Triệu Thu xách theo một túi que thử thai đến, và cả cháo mà cô ta đã nấu sẵn.

“Cảm ơn.”

12 que, bày ra trên bồn rửa mặt trong toilet, tất cả đều cho kết quả hai vạch.

Hàn Sóc nhìn bản thân mình trong gương, tỏ vẻ mê man, tầm mắt lại từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại trên bụng, nơi này đã chứa đựng một sinh mạng nhỏ rồi. “Chị Thu, em có thai rồi.”

“Của Chu Dịch.” Khi Hàn Sóc lấy can đảm, đứng trước căn phòng ấy, giây phút đó, cô buông bỏ hết mọi sự kiêu ngạo và tự tôn, cô chỉ muốn hỏi hắn một câu... vì sao? Ít ra cũng cho cô một lời giải thích, cho cô một lý do để không phải thù hận đến như vậy. Nhưng đáng tiếc, ông trời lại không hề mở lòng từ bi. Đẩy cửa ra, Hàn Sóc nhìn thấy cảnh hắn đang ôm hôn một người phụ nữ khác. “Cô đến đây làm gì?” Hắn nở nụ cười trào phúng. Người phụ nữ kia dựa vào lòng hắn, bày ra vẻ mặt khiêu khích. Hàn Sóc nghe thấy tiếng con tim mình tan nát.

Hoàn toàn tan nát vỡ vụn.

Không thể nào ghép lại được nữa.

“Còn không chịu cút đi?”

Hàn Sóc rũ mắt, không nhìn vẻ mặt của hắn nữa, cô lùi ra, khẽ đóng cửa lại. Nên kết thúc từ lâu rồi. Bây giờ cũng không muộn.

“Lại muốn đi?” Trở về với hiện tại, Chu Dịch nắm lấy cổ tay cô, đá cánh cửa lại.

Ánh mắt tối tăm, nhẫn nhịn kiềm chế và phức tạp. Hàn Sóc xoay đầu lại, nhìn hắn đầy lạnh lùng: “Thời gian của tôi rất quý giá.” “Xin lỗi, tôi không có ý muốn uy hiếp em.” “Thế nhưng anh đã uy hiếp rồi.” “Nếu em đồng ý ký hợp đồng với Thế Kỷ, tôi...” “Nằm mơ!” “Hàn Sóc, em cho rằng Tinh Huy là thứ tốt lành sao?” “Thế thì cũng không liên quan đến anh.”

“Xin hỏi, có thể buông tay ra chưa?”

Chu Dịch không nhúc nhích. Cô cười lạnh, xoay tay lại tát một cái, bốp! Tiếng tát giòn tan thật êm tai, Hàn Sóc cảm thấy thật dễ nghe, rất muốn... tát thêm một cái nữa. Và cô cũng làm như thế thật. “Chu Dịch, nhớ cho kỹ, đây là thứ anh đã nợ tôi.”

Sự tức giận và phẫn nộ của hắn, bị dập tắt bởi câu nói này. Hắn đột nhiên muốn khóc, không chỉ vành mắt nóng bừng, mà sống mũi cũng cay xè.

“... Còn đánh nữa không?”

Bóp!

Lại thêm một cái tát nữa. Hàn Sóc lắc tay, lòng bàn tay đau như kim đâm.

Sau đó sải bước rời đi. “Nếu như tôi nói, những tấm ảnh năm xưa không phải do tôi đăng lên, em có tin không?” Hàn Sóc không ngừng bước, đi đến cửa, cô cười khẽ, thốt ra hai chữ: “Không tin.” Chu Dịch đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng càng ngày càng khuất xa của cô, cuối cùng bóng dáng ấy biến mất trong tầm nhìn. Hắn rũ mắt xuống, cảm giác bất lực bủa vây lấy. Một lúc sau, mới lẩm bẩm một câu: “Thật sự không phải anh...”