Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1154: ĐÀN ÔNG CÁC NGƯỜI ĐỀU NHƯ VẬY CẢ SAO (NHIỄM TỐNG)

Người bên cạnh không rõ vị đại gia này rốt cuộc bị làm sao, nói dừng là dừng, biểu cảm cũng trầm hẳn xuống.

Nhưng Thái Dũng thì biết. Anh ta đã chứng kiến chặng đường Tống Tử Văn và Nhiễm Dao trải qua, rõ ràng là một cặp xứng đôi đến thế, nhưng tại sao...

Haiz!

Có lẽ là ánh mắt1của người đàn ông quá nóng bỏng, nên Nhiễm Dao phát giác ra được, ngước lên nhìn, thế là chạm ngay phải ánh mắt thâm sâu của Tổng Tử Văn.

Cô chỉ hơi ngây người, rồi lãnh đạm nhìn đi chỗ khác.

Bàn tay đang rủ xuống bên thân của người đàn ông bỗng siết chặt lấy quần tây.

Nhưng dường như8Sở Kiều lại không phát hiện ra được điều gì, vẫn còn tiếp tục trêu chọc Nhiễm Dao, “Này, sao cô lại không nói gì nữa thế? Nói đi, nói đi, nói đi...” Miệng vẫn luyên thuyên không ngớt, còn dùng tay chọc chọc vào cằm cô.

Giống như đang trêu chọc chú mèo con.

Nhiễm Dao vẫn không động đậy.2Ánh mắt Tống Tử Văn tối xuống, hàm răng nghiến chặt. “Giận rồi à?” Sở Kiều thu tay lại, vẻ mặt luống cuống, “Đừng mà, tôi chỉ trêu cô chút thôi...”

“Í? Đó chẳng phải là con trai út của nhà Cục trưởng Sở sao?” Một người đàn ông trung niên bụng phệ đứng cạnh Tống Tử Văn đột nhiên4lên tiếng.

Sở Kiêu vô thức ngước lên nhìn.

Người đàn ông cười ha hả, rồi đi về phía anh ta: “A Kiêu? Bác không nhận lầm người chứ?”

“Ngài là... bác Vương?” “Ái chà! Mấy năm mới về nước, thế mà thằng nhóc này vẫn còn nhận ra bác Vương cơ à?” Sở Kiều thu lại vẻ mặt bất cần đời, nghiêm chỉnh nói: “Bác cũng không thay đổi gì cả, cháu có không muốn nhận ra cũng khó.” “Mồm miệng còn ngọt hơn cả trước kia, giỏi lấy lòng người khác lắm!” “Cháu nói đâu có sai, hôm nào cháu phải nhớ đến nhờ bác truyền thụ cho ít kinh nghiệm chăm sóc bản thân

mới được, còn phải mang sách bút đến học ấy chứ!” “Thôi đi! Một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu lại đi học hỏi kinh nghiệm của một ông già làm gì chứ?”

Bỗng nhiên, một tiếng ho khẽ cắt ngang đoạn hội thoại của hai người. Không biết từ lúc nào Tống Tử Văn đã đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên kia, “Cậu đây là...” Ánh mắt dồn lên người Sở Kiêu.

“À, đây là con trai út của Cục trưởng Sở, Sở Hoài Sơn, vừa học xong nghiên cứu sinh nước ngoài về nước.” Rồi tiếp tục quay sang nhìn Sở Kiều, ánh mắt có vài phần thân thiết kiểu trưởng bối, “Thị trưởng Tổng của Cục kiến thiết thành phố, luận về vai vế, chắc cháu phải gọi là... chú đấy.”

Họ Tống ư? Chẳng lẽ là người của gia đình đó?

Đáy mắt Sở Kiêu lướt qua sự trầm tư. Nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất, anh ta nở nụ cười, lộ ra tám chiếc răng làm nên thương hiệu, nhìn có vẻ vừa tràn trề sức sống vừa rực rỡ như ánh mặt trời...

“Chú Tống!”

Nhiễm Dao: “...” Thực ra cô có một chút buồn cười.

Tống Tử Văn lạnh lùng nhìn anh ta, một lúc sau mới khẽ ừ một tiếng coi như là đáp lại.

Sở Kiều thấy có chút kỳ lạ, người này hình như không hài lòng với anh ta lắm thì phải? Đáng ra còn định bắt tay, nhưng chắc thôi bỏ đi, nhỡ chẳng may người ta không đáp lại thì ngại lắm? Nhiễm Dao đến gần Tống Tử Văn, ánh mắt vẫn luôn ở trạng thái quay đi chỗ khác, nhìn trái ngó phải, không nhìn vào chính giữa.

Nhưng cô không muốn gây chuyện, không có nghĩa là đối phương chịu giơ cao đánh khẽ.

Tống Tử Văn: “Vị này là?”.

Ánh mắt của người đàn ông dường như đang nhìn vào Nhiễm Dao, khoảnh khắc đó, nó đột nhiên trở nên có tính xâm lược vô cùng mạnh mẽ.

Sở Kiêu đặt tay lên vai cô gái, kéo lại gần, Nhiễm Dao không thể tránh được mà càng phải dựa gần hơn, “Bạn gái.”

Ánh mắt Tổng Tử Văn đột nhiên trở nên lạnh bằng.

Nhiễm Dao nhíu mày, khuỷu tay nên một cái vào lồng ngực anh ta: “Đừng có nói linh tinh.”

“Á... Tôi đùa thôi mà, cô ra tay độc ác quá rồi đấy.” Bây giờ không phải, tương lai cũng không chạy thoát được. Sở Kiêu thầm bổ sung trong lòng. Khóe miệng Nhiễm Dao khẽ giật, không dám nhìn thẳng vào Tống Tử Văn, chỉ quay sang nhìn Sở Kiều, khẽ nói: “Tôi đói rồi, chúng ta vào đi.”

“Được. Vậy chú Tống, bác Vương, chúng cháu vào đây. Hôm khác ba cháu làm cơm rau dưa đạm bạc mời hai người.”

Người đàn ông trung niên tươi cười nhìn theo hai người đi vào, còn thở dài nói: “Thằng nhóc này yêu đương mà còn ngại ngùng nữa...” Đột nhiên, một luồng gió lạnh lướt qua, khiến ông ta không khỏi rùng mình. Tống Tử Văn lạnh lùng nói: “Nên về thôi, ông Vương.”

“Nhìn tôi xem, vừa mới kích động là đầu óc đã không còn tỉnh táo được nữa rồi, không có khái niệm gì về thời gian hết...” Nói xong, ông ta cười tươi, lén nhìn Tống Tử Văn một cái.

Tống Tử Văn xoay người sải bước rời đi.

“Haiz... vừa nãy ăn cơm nói chuyện vui vẻ lắm mà, sao bây giờ mới loáng cái đã...” “Ông Vương, ông lẩm bẩm cái gì đấy? Đi nhanh lên, buổi chiều còn có cuộc họp nữa đấy.”

“Ấy, ông đợi đã...”

“Cái gì?”

“Vị đó hình như là đang không vui à?” Nói xong liền nháy mắt một cái chỉ về phía Tống Tử Văn, ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.

“Sao lại thế được?”

“Nhưng tôi cứ thấy có chỗ nào đấy có vấn đề...” “Ông ấy à, lúc nào cũng thích nghĩ ngợi linh tinh, ngưng lại một lúc có được không hả?”

“Thôi, thôi, bỏ đi, có nói với ông cũng bằng thừa.”

Trên đường về tòa thị chính, Thái Dũng lái xe, Tống Tử Văn ngồi trên ghế lái phụ. Hai người im lặng, trầm mặc không nói gì. Bỗng nhiên... “Người đó, lại lịch thế nào?” Tống Tử Văn đột nhiên lên tiếng.

Thái Dũng đang nhìn phía trước, “Con trai út của Sở Hoài Sơn, nghe nói cũng có ý đi theo con đường chính khách, gần đây đang tích cực chuẩn bị thi công chức cấp quốc gia.” “Vừa mới về nước à?”

Thái Dũng gật đầu: “Tốt nghiệp nghiên cứu sinh, học Xã hội học.”

“Nhà họ Sở thì sao?”

“Nhánh phụ bên Tức Lệnh phân tới, anh cả làm thương gia, anh Hai làm chính trị”

Tống Tử Văn không hỏi thêm nữa, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mí mắt thỉnh thoảng vẫn rung lên tiết lộ tâm trạng người đàn ông đang không mấy yên ổn.

Thái Dũng suy đi tính lại một hồi, quyết định thăm dò nói: “Hay là chúng ta thử điều tra xem cậu ta và ... cô Nhiễm bây giờ đã phát triển đến bước nào rồi?”

Đáp lại anh ta là sự trầm mặc của người đàn ông. Thái Dũng ngầm hiểu trong lòng.

“Sao nào, tôi không lừa có đúng không?” Sở Kiêu đưa miếng thịt vịt đã cắt lát kỹ càng, chấm sẵn gia vị cho Nhiễm Dao.

Nhiễm Dao ăn đến phòng mang trợn má, ánh mắt thể hiện rõ vẻ vô cùng hài lòng.

“Đừng chỉ mải ăn như thế, cho chút đánh giá đi chứ?”

Nhiễm Dao trực tiếp giơ ngón cái. “Cái đó, vừa rồi tôi nói trước mặt bao nhiêu người như vậy là chúng ta đang yêu nhau, cô không giận đấy chứ?”

“Yên tâm đi, tôi rộng lượng lắm, chỉ là lời nói đùa thôi mà...”

“Vậy nếu như tôi nói...” Sở Kiêu siết chặt nắm đấm lại, hít thở sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, “Đó không phải là đùa thì sao?”

Động tác Nhiễm Dao khựng lại, ngừng nhai nuốt, vẻ mặt ngây ra, còn có chút mơ màng và không hiểu gì, “Anh...” “Tiểu tiên nữ, làm bạn gái tôi đi!” Đôi mắt người đàn ông sáng lên, giống như viên đá hắc diệu, rực rỡ sáng chói.

Sắc mặt Nhiễm Dao trắng bệch. Cô khẽ cử động cánh môi, nhưng không nói được thành lời. Cô đã bị câu nói vừa rồi khiến cho sợ hãi.

“Khụ...” Bịt miệng, xông thẳng ra bên ngoài. Sở Kiêu há hốc miệng, vội vàng đuổi theo sau, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà vệ sinh nữ. Không phải vậy chứ? Bị màn bày tỏ của anh ta làm cho ghê tởm đến mức buồn nôn hả? Năm phút sau, Nhiễm Dao mặt trắng bệch đi từ bên trong ra. “Dao Dao...” Sở Kiêu dập điếu thuốc đang hút.

Cô lùi về phía sau một bước, trốn tránh bàn tay của người đàn ông, “Tôi không sao...”

Đợi đã!

“Chân của anh?!”

Sở Kiêu phản ứng lại, chỉ muốn cho mình một cái bạt tai, “Không phải vậy đâu, cô nghe tôi giải thích đã!” Một lớp hơi nước đã tích tụ trong mắt Nhiễm Dao, nhưng cánh môi cô vẫn nở nụ cười, lùi về phía sau từng bước, cho đến khi lưng cô chạm hắn vào tường.

Sở Kiều gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên.

“Dao Dao, đừng dọa anh...” “Đàn ông các anh đều như vậy cả hay sao?” Đột nhiên cô lên tiếng, trong mắt là sự yếu ớt sắp vỡ vụn.

“Cái gì?” “chỉ biết dối trá, coi người khác như con khỉ chơi đùa!” “Anh không phải... Đợi đã, em đừng chạy mà...”

Tuy chân vẫn lành lặn, nhưng vì để làm y như thật nên lớp thạch cao không phải là giả, Sở Kiều vác theo cái đống cồng kềnh vướng víu đó đuổi theo, nhưng lát sau đã không thấy bóng dáng Nhiễm Dao đâu nữa.

“Cậu út?” Lái xe tiến lên.

“Có nhìn thấy Dao Dao đấu không?”

“Không thấy ạ.”

“...” Trong lúc cấp bách, anh ta đá một cái lên chiếc cột trụ. Nhưng lớp thạch cao vẫn rất vững chắc, không hề bị vỡ. Sở Kiêu mắng “cái thứ vướng víu này”, tâm trạng càng khó chịu hơn.

“Ông vào thanh toán tiền cơm đi đã, sau đó đưa tôi đến bệnh viện tháo cái này ra.” Anh ta khom người ngồi vào trong xe. Người lái xe chạy vào trong, rồi nhanh chóng chạy ra, lên xe, khởi động xe rồi lao đi như bay.

Sở Kiêu: “Lái chậm thôi...” Nhìn qua cửa kính xe, tìm kiếm trong đám đông.

Không có!

Vẫn không có!

“Dao Dao...” Hai tay ôm đầu, uể oải chán nản.

Người kiêu ngạo như anh ta, chưa bao giờ lại chật vật nhếch nhác như giờ phút này.

Nhiễm Dao vẫn chưa chạy đi xa. Cô trốn phía sau một chiếc Cadilac màu đen, nhìn thấy Sở Kiều đang sốt săng đi tìm, sau đó giận dữ đá lên chiếc cột rồi rời đi.

Cô không hiểu, tại sao họ đều muốn lừa cô? Nhìn cô có vẻ giống người dễ bị lừa lắm hay sao? Một người đã vậy, hai người cũng vẫn như vậy... “Tại sao chứ?” Buổi tối hôm đó, Nhiễm Dao ngủ đến nửa đêm thì bị tỉnh dậy vì lạnh, đo thử nhiệt độ, đúng là đã bị sốt. Cầm ví tiền, mặc áo khoác, thay giày đi ra ngoài.

Cô nhớ gần đây có một phòng khám nhỏ.

Nhưng cụ thể đi thế nào, cô không rõ lắm, hai giờ sáng cũng không thể hỏi được ai khác, chỉ có thể từ từ tìm. Đi một lúc, hai chân đã mềm nhũn. Nhiễm Dao nhụt chí ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, siết chặt áo khoác, đột nhiên bị thương từ đó kéo đến, nước mắt cũng không thể khống chế được nữa.

Cô muốn về nhà... Thủ đô quá tàn nhẫn, tại sao ban đầu cô cứ cố chấp muốn ở lại đây làm gì chứ?

Tại sao sau khi chia tay rồi vẫn còn không quay về? Rốt cuộc bản thân cô bị sao vậy?! Hả?!

Bỗng nhiên, một đôi giày da xuất hiện trước mặt cô. Nhiễm Dao chớp chớp mắt, sương mù hóa thành dòng lệ chảy xuống gò má cô.

Ngẩng đầu, nhìn hướng lên trên, là ống quần tây thẳng tắp của người đàn ông.