Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1152: MUỐN TƯỚC ĐOẠT QUYỀN LỢI LÀM QUÝ ÔNG LỊCH THIỆP CỦA TÔI Ư?

Cho nên mấy ngày nay Nhiễm Dao cứ rảnh rỗi là ngồi cùng anh ta làm bài tập.

Nếu cứ phát triển như thế, Nhiễm Dao cảm thấy sau hai tháng, cô hoàn toàn có thể làm được giáo viên phụ đạo, còn làm nhà thiết kế thời trang làm gì chứ?

Nhưng ai bảo người ta bị thương vì cứu cô đây? Thôi bỏ đi, kiên nhẫn một chút, từ từ chịu đựng. “Vậy bây giờ1có làm tiếp nữa không?” “Làm chứ, làm chứ.” Sở Kiêu vội vàng gật đầu, “Cô ngồi xuống trước đã có được không?”

Đợi lát nữa nếu như cô chạy thật rồi, anh ta què chân thế này thì đuổi sao được.

Nhiễm Dao thở dài, trở về chỗ ngồi. “He he... thể thì đúng rồi.” “Anh đúng là ngứa đòn mà.” Nhỏ giọng lầu bầu.

Sở Kiều làm như không nghe thấy, nhưng trong lòng lại giống8như chú nai nhỏ đang cho loạn lên, tiểu tiên nữ đang oán thán trách móc mà cũng đáng yêu như vậy thì phải làm sao đây?

“Này, tôi làm một đề thi nữa nhé?”

“Đợi đã, trưa nay muốn ăn gì?” Sở Kiều đảo mắt: “Còn cho tôi gọi món à?”

Nhiễm Dao khẽ ừ.

“Cô nấu hả?”

“Làm ơn đi, phòng làm việc làm gì có nhà bếp?”

“Vậy sao cô lại hỏi tôi muốn ăn gì?” Sở Kiều2ỉu xìu.

“Thì gọi đồ bên ngoài ăn chứ sao!” “... Ồ”

“Anh không muốn ăn đồ ăn bên ngoài à?” Nhiễm Dao thấy Sở Kiều không mấy hứng thú, nên thăm dò.

“Hay là chúng ta ra ngoài ăn?”

Liếc nhìn chân phải đang được bó bột của anh ta, Nhiễm Dao nói: “Anh chắc chắn không?”

“Có thể bảo lái xe đến đón.”

“Vậy thì quá phiền phức...”

“Không phiền! Không phiền! Tôi gọi điện cho ông Lý, dù sao4cũng ở dưới rảnh rỗi không làm gì cả.” Vừa nói vừa móc điện thoại ra.

Nhiễm Dao hơi mím môi, vốn dĩ cô cũng không giỏi từ chối, nhìn thấy Sở Kiều vì cô nên mới không tiện đi lại như thế, nên cũng ngại không dám mở lời nữa.

Rất nhanh sau đó, lái xe đã đến phòng làm việc, trong tay còn cầm chiếc xe lăn gấp lại. Sở Kiêu ngồi lên, vẫy tay với Nhiễm Dao, “Đừng ngày ra đấy nữa! Vừa rồi làm cô không đi ăn với bạn nên lát nữa cô muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái, tôi bù cho cô.” Nhiễm Dao vội vàng cầm túi xách đi theo. Cửa thang máy mở ra, lái xe đang chuẩn bị đẩy Sở Kiều vào thì bị anh ta cầm tay chặn lại.

“Mời cô đi trước, công chúa nhỏ” Nói xong, giữ cửa thang máy cho cô, đề phòng cửa đóng lại.

Nhiễm Dao bị động tác của anh ta khiến cho giật mình: “Không, không cần...”

“Xem ra, cô muốn tước đoạt quyền lợi làm quý ông lịch thiệp của tôi?” Sở Kiều vô cùng đau đớn.

Nhiễm Dao: “...”

Lái xe đưa hai người đến một cửa hàng phong cách cổ xưa gần đó.

Đúng, không phải là khách sạn, cũng không phải là một nhà hàng, mà là kiểu... cửa hàng chỉ có những người thế hệ trước mới cực kỳ yêu thích. Hành lang điêu khắc, núi giả hồ cá, nền lát bằng đá cẩm thạch xanh, dùng loại bàn tròn to, có phong cách yến tiệc, mang theo hơi thở cổ điển. Nhiễm Dao xuống xe, vừa mới đứng vững đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho choáng váng.

“Cái này...” Cô nuốt nước bọt, quay đầu lại nhìn Sở Kiều đang ngồi trong xe, “Anh có chắc chắn chúng ta sẽ... ăn cơm ở đây không?”

“Nếu không thì sao?”

“Sao tôi lại cứ cảm thấy giống như là đang tổ chức tiệc mừng thọ cho người già thế nhỉ?” “Vậy sao?” Lái xe vòng sang từ bên kia đỡ Sở Kiều xuống, “Tôi thấy rất đẹp mà.” Nhảy một chân đến bên cạnh sánh vai với Nhiễm Dao, lái xe vòng ra cốp xe lấy xe lăn, “Ai... không cần đâu.” Sở Kiêu xua tay.

“Nhưng chân của cậu...”

“Sợ gì chứ? Tôi có tiểu tiến nữ rồi!” Nói xong, cánh tay dài sải sang, đặt lên vai Nhiễm Dao. Nhiễm Dao không kịp đề phòng, suýt nữa loạng choạng, khó khăn lắm mới ổn định lại được cơ thể thì Sở Kiều đã dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người cô.

Nhiễm Dao trợn tròn mắt.

Nhưng anh lại nhếch miệng cười với cô một cách vừa vô tội vừa ngây ngô, nụ cười còn xán lạn hơn cả mặt trời ở phía sau mấy phần.

“Nghe ông bà già nhà tôi nói, nơi đây thường xuyên tiếp đãi các chính khách quan chức chính phủ, món ăn nổi tiếng nhất chính là vịt quay, còn chuẩn vị hơn cả ở các ngõ phố nữa!”