Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 110: Nhóc điên, thất tịch vui vẻ

“Đừng nghịch!” Anh nhăn mày, vành tai ửng đỏ.

Đàm Hi thu tay về, đột nhiên đứng yên, Lục Chinh cũng dừng lại.

“Anh đứng đây đừng đi đâu.” Buông tay chạy đi, đứng cách anh ba bước, sờ cằm, thỉnh thoảng gật đầu.

“Nhìn gì?”

“Anh…”

Dưới ánh đèn đường, nửa người anh chìm trong bóng tối, sống mũi cao in bóng trên gò má, có một cảm giác sáng tối hòa quyện, xen kẽ hài hòa.

Ngón tay khẽ cử động, bỗng nhiên cô muốn vẽ lại bức tranh này.

Nếu như muốn tìm điểm chung của Viêm Hề và Đàm Hi, thì ngoài việc trong tên có một từ phát âm giống nhau ra, hai người còn cùng có thiên phú hội họa siêu cao.

Đàm Hi có sở trường về lĩnh vực tranh sơn dầu theo phong cách phương Tây, phác họa vô cùng xuất sắc.

Còn Viêm Hề, cái gì cũng biết, sơn dầu, màu bột, màu nước, thậm chí ngay cả tranh khắc họa, tạc tượng cũng biết chút ít, nhưng món nào cũng chỉ biết nửa vời.

Cho dù có người làm mẹ như Thời Tú đích thân chỉ bảo nhưng cô cứ cảm thấy không có hứng thú, thà lăn lộn đầu đường xó chợ với đám con trai còn hơn ngồi xuống vẽ tranh.

Thời Tú cứ lắc đầu mãi, thở dài rồi lại thở dài.

Cô thì lại chẳng thấy có gì sai cả, làm mặt quỷ với mẹ mình rồi chạy đi.

Bây giờ nhớ lại, cô mới đọc hiểu được sự tiếc nuối và bất lực trong mắt mẹ.

Một nghệ thuật gia, cái thứ quyết định thành tựu của người đó cao hay thấp thường không phải nằm ở sự cố gắng, mà chính là thiến phú.

Thứ này, chỉ có thể gặp, không thể cầu.

Kiếp trước, cô có được, nhưng lại bỏ đi lãng phí, may là, kiếp này vẫn còn cơ hội nhặt lại.

Không vì điều gì khác, mà chỉ vì ngẫu hứng đột nhiên nảy ra vào lúc này.

Cô muốn dùng bút, phác họa dáng vẻ của anh, sau đó cho anh thấy, anh mang hình dáng thế nào trong mắt cô.

Chỉ vì như thế mà thôi.

“Lục Chinh, thì ra anh còn đẹp trai hơn chú Dư nói.”

Anh cúi đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay lại được phủ một lớp ấp áp dày cộm.

Lần đầu cảm thấy bản thân trông như thế này cũng là một kiểu ưu thế, ít ra, có thể lọt được vào mắt cô…

“Ừ… cười lên trông càng đẹp.”

Hầu kết của anh lại bắt đầu di chuyển loạn xạ.

Cất bước, đi đến bên cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cầm lấy tay cô, nắm chặt.

Đàm Hi có thể cảm nhận sự cứng đờ của anh, nhất là lúc lòng bàn tay chạm vào nhau, biểu cảm trên khuôn mặt anh có thể gọi là… không được tự nhiên?

“Thành thật khai báo, anh đã nắm tay bao nhiêu cô giống như thế này rồi?”

“Đã biết lại còn hỏi“.

“Em thích, anh có nói hay không?”

Từ phản ứng của anh, Đàm Hi có thể đoán được, nhưng cô cứ muốn nghe anh nói ra đấy, thì sao nào?

“Không có” Ngừng lại, “Em là người đầu tiên.”

Anh biết, cô muốn nghe điều gì.

Quả nhiên, vừa dứt lời, chân mày cô liền giãn ra, giống như ánh mặt trời ấm áp sáng rực sau khi sương sớm tan đi.

“Chày Gỗ ơi là Chày Gỗ, sao em lại thích anh đến thế cơ chứ?” Mím môi, nghiêng đầu, dựa vào vai anh.

Lục Chinh không chỉ một lần nghe thấy hai từ “Chày Gỗ” này, chắc, có lẽ, có thể là đang nói đến anh.

“Hi hi hi…”

“Em cười ngốc gì đấy?”

“Hi hi hi…”

Lục Chinh: “…”

“Em đã tán được anh thật rồi? Ha ha ha…”

“Tôi có đồng ý em chưa?”

Sặc…

“Có ngon thì nói lại một lần nữa xem?” Giây trước còn cười tươi như hoa, giây tiếp theo liền hóa thân thành quỷ dạ xoa.

“Tôi rút lại.”

“… Vậy còn được!” Dựa vào, cọ nhẹ như một chú mèo con.

Sao anh cứ cảm thấy, như đang nuôi một đứa trẻ thế này?

“Lục Chinh, thân hình anh đẹp thế, sau này làm người mẫu cho em vẽ nhé?”

“Em nhìn thấy rồi à?”

“Sớm muộn cũng sẽ thấy thôi.”

“Phải cởi sạch sao?”

“He he, chỉ cần anh đồng ý, dù sao em cũng chẳng ngại đâu.”

“Phác họa?”

“Ừ.”

“Tả thực?”

“Yên tâm, bà đây có hỏa nhãn kim tinh, sẽ không lấy thước đo người anh đâu, chỉ cần dùng mắt đo là có thể biết được tỷ lệ đại khái.” Đây là một trong những thiên phú của nguyên chủ.

“Thước đo?”

“Đúng.”

“Mỗi một bộ phận?”

Đàm Hi nhìn anh từ đầu tới chân, cuối cùng dừng lại ở một chỗ dưới bụng, nhếch miệng cười, “Dĩ nhiên, bao gồm cả chỗ này.”

Hô hấp của anh bỗng trở nên dồn dập.

“Đừng căng thẳng, em đâu có làm thế, dùng mắt đo là có thể biết được số liệu đại khái rồi.”

Nửa tin nửa ngờ.

“Không tin thì có thể thử xem sao.” Mắt đầy tinh nghịch.

“Nhóc điên, em không sợ dẫn lửa vào người à?!” Cắn răng nghiến lợi, quai hàm cứng ngắc.

“Yên tâm, em chính là lửa, đảm bảo sẽ giúp anh… bùng cháy… lên!”

“Cái gì em cũng dám nói thật đấy à?!” Tay dùng sức mạnh hơn.

Đàm Hi đau đến nỗi hít khí lạnh, “Lục Chinh, cái tên thô lỗ nhà anh!

Cô tức giận, tay sắp bị bóp nát rồi.

“Còn dám nói nữa hay không?” Giọng điệu đầy uy hiếp.

“Không nói nữa! Không nói nữa!”

“Ừ, vậy mới ngoan.”

Đàm Hi: “…”

Cô tìm đàn ông chứ không phải tìm gia sư nhé!

“Bảng hiệu chỗ quán của chú Dư là ý tưởng của anh à?”

“Đầu óc cũng nhanh nhạy đấy!”

“Gian thương!”

“Cái này gọi là sách lược.”

Hai người ra khỏi đầu đường, hòa vào dòng người trên phố đi bộ.

Khung cảnh sặc sỡ đập ngay vào mắt.

Bên đường có những học sinh rao bán hoa hồng, nhà hàng dựng bảng quảng cáo phần ăn tình nhân ngày Thất Tịch, các cửa hàng lớn treo băng rôn bán giảm giá ngày lễ.

Khắp nơi đều được bao trùm bởi không khí lễ hội.

“Lục Chinh, Thất Tịch vui vẻ.”

Cô mở to mắt, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, nhìn anh đầy nghiêm túc và chuyên chú, ánh sáng của các cửa hàng phía sau lưng cũng không thể sáng bằng tia sáng trong mắt cô.

Anh đang định nói gì đó thì di động đột nhiên đổ chuông.

“Alo.”

“A Chinh, bà nội đây. Khuya rồi, sao cháu vẫn chưa về đến nhà? Bà lo chết mất… Không xảy ra chuyện gì trên đường đấy chứ? Gọi điện thoại cho Tiểu Khải, cậu ấy nói cháu rời khỏi công ty trước cả cậu ta…”

Lục Chinh sửng sốt, anh hoàn toàn quên mất việc đồng ý về Lục gia.

“Bà bĩnh tĩnh lại, hít thở sâu vào…”

Có trời mới biết được, bà đã lo lắng đến phát khóc.

Lúc đầu không hối thúc vì cho rằng có thể anh phải tăng ca. Sau đó lại chẳng hối, vì nghĩ rằng chắc có thể anh đang lái xe. Kết quả, kéo tới bây giờ, bà Lục không thể đợi thêm được nữa, mới gọi điện thoại, lại sợ người nghe điện thoại là người khác, nói với bà rằng cháu bà đã xảy ra chuyện!

Ông Lục cũng đứng ngồi không yên, chân cày cau lại đến mức có thể kẹp chết được một con ruồi.

Thấy điện thoại có người nghe, liền nhào tới ngay.

Làm động tác miệng với bà Lục, ra hiệu kêu bà đừng ngẩn ra, hãy làm rõ tình hình trước.

Giơ tay lên lau khóe mắt, “A Chinh à, bây giờ cháu đang ở đâu vậy?”

“Ở bên ngoài ạ.”

“Không về à?”

“Vâng, tạm thời có việc bận.”

Bà Lục nhìn ông Lục, không đúng! Có chuyện gì đó mờ ám!

Tốt xấu gì cũng là đứa bé hai người một tay nuôi lớn, tuy tính cách của Lục Chinh lạnh lùng, nhưng lại rất có tinh thần trách nhiệm.

Chuyện nào đã đồng ý rồi thì nó sẽ không bao giờ nuốt lời, nếu như gặp phải tình huống ngoài ý muốn, bất ngờ có biến, cũng sẽ gọi điện thoại thông báo trước cho người trong nhà, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện bắt trưởng bối phải ngồi đợi như tối nay!

“Xảy ra chuyện gì gấp sao?”

“Không ạ.”

“Vậy… cháu đang ở một mình à?”

“… Không phải.”

Hai mắt ông bà đột nhiên sáng rực lên, trùng hợp sao lúc này Đàm Hi cũng đang kéo lấy tay anh, kích động nhảy cẫng lên: “Lục Chinh, mau nhìn kìa! Có người bắn pháo hoa! Màu tím… có cả màu vàng nữa!

Giọng của cô trong trẻo, sáng ngời, giống như cây mía, vừa cắn một cái, nước mía trào ra!

Bà Lục kinh ngạc, ông Lục ngơ ngác.

Đợi đến khi hai người phản ứng lại thì cháu ngoan của họ đã cúp máy, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút.

Thất thần, buông ống nghe xuống, bà Lục thở dài, ngã người trên sô pha đầy chán nản.

“Ông à, đột nhiên tôi thấy mình già rồi. Không chỉ hoa mắt, bây giờ thính giác cũng có vấn đề. Ngày mai, gọi bác sĩ tới đây một chuyến đi…”

Lục Giác Dân nạt nộ, “Nói bậy gì đấy?! Không phải đã làm kính lão cho bà rồi sao? Lỗ tai bà lại sao thế?”

“Lúc nãy tôi nghe thấy bên chỗ A Chinh có giọng con gái đang gọi nó!”

Khóe miệng ông Lục giật giật, ông vẫn thì vẫn còn khá bình tĩnh.

“Tôi cũng nghe thấy.”

“À… cái gì?!” Bà Lục như cá chép lật người, ngồi dậy, chiếc lưng còng xuống đột nhiên trở nên thẳng tắp, “Ông cũng nghe thấy hả?!”

“Có gì mà giật mình thế?”

“Là giọng con gái, đúng chứ?”

Ông Lục gật đầu.

“Cô ấy còn gọi tên A Chinh nhà chúng ta?”

Lại gật đầu.

Bốp…

Hai tay vỗ một cái thật kêu.

“Chắc chắn A Chinh nhà chúng ta đang hẹn hò! Sắp được ôm chắt nội rồi! Ông già, ông có nghe thấy không? Giọng cô bé kia vừa trong vừa sáng, tôi thấy là một cô gái tốt! Còn cười vừa giòn vừa ngọt nữa, chắc chắn tâm tư rất đơn thuần!

“Chưa làm rõ được đầu đuôi câu chuyện mà bà đã nói như đúng rồi!” Ông Lục hừ một tiếng, tỏ vẻ không đồng ý, “Bà nghĩ rằng thời này còn giống như thời chúng ta hồi đó à? Bây giờ khắp nơi đều có cái cảnh yêu đương xong chia tay, nói không chừng lần này cũng thế…”

“Xùy xùy xùy! Ông ít nói bậy thôi! A Chinh có phẩm hạnh thế nào, chẳng lẽ ông còn không biết? Cháu chúng ta giống kiểu người thích giờ trò lưu manh sao?”

Ông Lục tính nói gì đó, nhưng nghĩ lại, hay là thôi vậy, ông lười phải tranh cãi với bà.

“Thằng nhãi ấy không về, vậy mau ăn dọn cơm thôi, uống trà không cũng thấy no rồi!”

“Haizz, tôi còn nấu một nồi canh ba ba để tẩm bổ cho A Chinh…”

“Được rồi, bưng qua đây, tôi xử lý cho, đảm bảo không lãng phí!”

“Dẹp đi, không có cửa đâu…”

Tinh thần bà Lục trở nên phấn chấn hẳn, phiền muộn đã tiêu tan thành mây khói.

Cháu dâu đấy, bà trông sao trông trăng, cuối cùng cũng đã trông được rồi…

“Có việc à?” Thấy anh cất điện thoại đi, Đàm Hi nhíu mày.

Anh xua tay.

“Lúc nãy, bên đó có người bắn pháo hoa, nhưng đã bị quản lý đô thị bắt đi rồi, ha ha ha…”

Lục Chinh: “…”

Cười trên nỗi đau của người khác sao?

“Lục Chinh, em đã tặng hoa hồng Champagne rồi, sao anh vẫn không có biểu hiện gì thế?”

“Biểu hiện?” Anh ho nhẹ, “Biểu hiện gì?”

Đàm Hi đen mặt, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi!

“Vậy tôi tặng hoa hồng đỏ cho em nhé?”

“Không chịu!” hoa hồng Champagne đắt tiền hơn cái kia nhiều, cô dùng hết số tiền thừa trong bóp cũng chỉ mua được 12 bông, dùng hoa hồng đỏ đổi lại á, lỗ chết mất thôi.

“Vậy em muốn gì?”

Đàm Hi đưa mặt lại gần, chỉ vào gò má.

“Ừ, tôi xem thử… không có đồ bẩn, rất sạch sẽ”

“Lục Chinh!”

“Em xác định muốn làm ở đây à?” Nhiều người đang nhìn.

Đàm Hi liếc mắt nhìn anh, mỉm cười, “Không muốn ở đây thì còn muốn ở đâu? Phía sau có một khách sạn, đi không?”

“Khụ khụ…” Chó con lại bắt đầu kiếm chuyện rồi.

“Một câu thôi, có hôn hay không?”

“…”

“Nhanh lên!”

Mi tâm nhăn lại, cơ thịt trên mặt anh bắt đầu giật giật, vẻ mặt vô cùng nhăn nhó.

“Nói anh là Chày Gỗ, anh đúng là chậm chạp thật chứ! Làm cứ như phải lên pháp trường, đủ lắm rồi đấy!”

Cuối cùng, anh lấy hết can đảm tiến tới, nhưng Đàm Hi lại bất ngờ kêu dừng, chạy đến bên cạnh một cặp đôi đang ngọt ngào, hoa tay múa chân.

Lúc trở về, trên tay còn cầm theo một chiếc máy chụp ảnh lấy ngay.

“Người ta chỉ cho dùng một lần, hôn cho đàng hoàng, nghe thấy chưa hả?!”

Khi gò má truyền đến một cảm giác mềm ấm, Đàm Hi bấm nút chụp, tách….

Ánh sáng lóe lên, lưu giữ khoảnh khắc ấy.

Anh nói, “Nhóc điên, Thất Tịch vui vẻ!”