Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 108: Sự cám dỗ của hoa hồng champagne

“Anh Khải, tan ca rồi sao anh vẫn còn chăm chỉ thế?” Tiểu Vương gom giấy tờ lại, phân loại phù hợp.

“Chuẩn bị đi rồi à?”

“Vâng, có hẹn đi ăn với bạn gái.”

“Thằng nhóc cậu cũng tình cảm gớm đấy nhỉ.”

“Khụ, em làm gì biết mấy cái này? Em thà dùng thời gian ăn cơm để xem thêm tài liệu còn đỡ hơn so với việc uống rượu vang chậm rì rì trong nhà hàng. Cũng tại do cô ấy thích, cứ bắt em phải đi ăn lễ, còn phải chuẩn bị quà trước. Mấy hôm nay em sắp phát điên lên rồi!”

“Mừng lễ, lễ gì?”

“Mùng 7 tháng 7 Âm lịch, anh nói xem là lễ gì?”

Trần Khải đột nhiên bật cười, “Bởi mới nói, sao hôm nay cậu dọn dẹp ngăn nắp thế, thì ra là vì sắp hưởng thụ thế giới riêng với bạn gái cơ đấy!”

“Ghen rồi à?”

“Hầy, học được cách trêu chọc anh Khải của cậu rồi đấy hả?”

“Theo em, anh mau tăng tốc, mau mau kiếm một cô, kết hôn sinh con, thuận lý thành chương. Để tránh sau này bản thân 60, 70 tuổi rồi mà con mình mới lên tiểu học, đến lúc đó bị gọi thành ông nội thì khó xử lắm!”

“Nói vòng vo chê tôi già chứ gì?”

“Em đang gấp giùm anh thôi, anh đó, nên hành động là vừa rồi!”

Trần Khải cười xua tay, “Lục Tổng còn không vội, tôi vội làm gì?”

“Nhưng em nghe nói, sáng nay có một mỹ nhân đến cùng với BOSS của chúng ta. Theo em thấy, mùa xuân của Lục Tổng không còn xa nữa đâu, anh cũng nên tranh thủ đi là vừa!”

“Được rồi, được rồi, biến đi, nói nhảm nhiều thế, để dành mà tâm sự với bạn gái nhà cậu.”

“Rồi, tại anh không thích nghe đấy thôi… vậy em đi nhé, mai gặp.”

Trần Khải lắc đầu, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên thôi…

Đột nhiên, điện thoại bàn đổ chuông.

“Xin chào, đây là văn phòng Lục Tổng, xin hỏi…”

“Tiểu Khải, là tôi. Vẫn chưa tan làm à?”

Trần Khải kinh ngạc, “Phu… phu nhân đổng sự trưởng ạ?”

“Ừ ừ, là tôi. A Chinh còn ở văn phòng không? Bảo thằng bé nghe điện thoại đi.” Đàm Thủy Tâm liếc nhìn ông già nào đó đang làm ra vẻ như đang đọc báo trên ghế sô pha, chỉ cảm thấy vừa bó tay vừa buồn cười.

Rõ ràng là quan tâm cháu mình hơn ai hết nhưng vẫn cứ cố chấp giữ thể diện, còn phải ra vẻ trưởng bối, tội nghiệp A Chinh của bà, có lần nào trở về trong yên tĩnh đâu?

Vừa vào cửa là bắt đầu chửi mắng, tốt xấu gì đều lôi ra hết, bảo sao cháu của ông mà đâu có thân thiết với ông!

Không lâu sau, giọng cháu ngoan truyền đến từ đầu dây bên kia, mặt mày bà Lục trở nên rạng rỡ vui vẻ.

“A Chinh, vẫn chưa tan làm à?”

“Phải một lúc nữa ạ.”

“Gần đây bận gì sao?”

“Gọi thầu cho khu đất Bình Luật thôi ạ!”

“À, vậy cháu nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, ít thức khuya thôi…”

Đầu dây bên kia trả lời từng câu, không nhanh không chậm, nhẫn nại đến kỳ lạ.

Lục Giác Dân chọn một ví trí gần với điện thoại, tuy ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo nhưng lỗ tai lại dỏng lên rất cao, nghe vợ mình hỏi loạn xạ một hồi, nhưng không câu nào hỏi trúng trọng tâm, ông nghe mà trong lòng nôn nóng không thôi!

Hận không thể nhào tới, giật điện thoại lại tự nói.

Nhưng suy nghĩ lại, hay là thôi, nếu nhào tới như thế thì hạ giá quá!

Không phù hợp với sự nghiêm nghị của đổng sự trưởng Lục như ông đây, chỉ đành cật lực ra hiệu bằng mắt với vợ: Bà hỏi đi chứ!

Bà Lục trừng ngược lại: Có giỏi thì ông tự hỏi đi.

Ông Lục cười: Bà giỏi, bà hỏi đi.

Bà Lục: Vậy còn được.

“A Chinh, tối nay về ăn cơm đi, mùng 7 tháng 7, về ăn lễ!”

“Vâng ạ!”

Bà Lục vui vẻ, “Vậy bà bắt đầu nấu ăn đây, lái xe chú ý an toàn nhé!”

“Vâng ạ!”

Kết thúc cuộc gọi.

Vừa gác máy, nụ cười trên gương mặt của bà lập tức biến mất.

“Thằng nhóc sẽ về chứ?” Hai mắt phát sáng.

Bà ừ một tiếng, nhưng nhìn vẫn thấy có nét u sầu trên gương mặt.

“Không phải cả ngày bà đều trông ngóng nó hay sao? Bây giờ nó sắp về, sao mặt mày nhăn nhó thế kia? Phụ nữ đúng là phiền phức!”

“Này ông già kia, ông có biết nói chuyện không hả? Lúc tôi nhóm củi làm ấm giường, nấu cơm, sinh con cho ông, sao ông không chê tôi phiền đi?”

Dứt lời, hai người đều sửng sốt, không biết bà nhớ đến điều gì, vành mắt ửng hồng, còn ông, vốn lửa giận đang bốc lên cao nhưng vừa nghe đến mấy chữ kia, cả người như sụp xuống, khí thế xung quanh trở nên lặng lẽ và bi thương.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều hiểu sự đau khổ trong mắt đối phương.

Lục Giác Dân đỡ bà ngồi xuống, bà khẽ lau đi nước mắt.

Ông nhìn thấy, hung dữ, quát lên, “Khóc cái gì mà khóc?! Khóc nữa, tôi sẽ…”

Ngẩng đầu lên liếc nhìn ông, “Ông sẽ làm gì?”

“Hừ! Tối nay đừng mơ tới chuyện tôi rửa chân cho bà!”

“Không rửa thì không rửa.” Xoay đầu sang hướng khác, cho thối chết ông luôn!

“Thủy Tâm.” Ông Lục thở dài, “Đã nhiều năm rồi… A Chinh cũng lớn rồi, đừng nhớ mong những người không thể quay về nữa.”

“Những gì ông nói, tôi hiểu, tôi đều hiểu mà…” Bàn tay đầy nếp nhăn lau khoe mắt, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi cứ tuôn ra không ngừng, “Nhưng tôi nhớ con trai, nhớ A Viễn… và con dâu…”

Thân hình ông Lục khẽ run lên, vỗ nhẹ lưng vợ mình, yên lặng an ủi.

Một lúc sau, cảm xúc của hai người đã ổn định lại.

Ông lão tìm chủ đề nói chuyện, muốn làm dịu bầu không khí xuống, “A Chinh sắp trở về, sao trông bà không được vui thế?”

Không nói còn tốt, vừa nhắc đến là lại động vào một tâm sự khác của bà Lục.

“Ông nghĩ xem, hôm nay là ngày gì?”

“Thất Tịch!”

“Thất Tịch thì phải làm gì?”

“Ăn lễ”

Bà Lục: “…”

“Không phải vẫn hay nói là ăn lễ, Thất Tịch không phải lễ à, không thể ăn lễ sao?”

“Vậy ai ăn lễ với ai?!”

Không khí bỗng nhiên im ắng: “… Ngưu Lang và Chức Nữ?”

“Đổng sự trưởng Lục à, cái đầu thông minh của ông đâu rồi? Sống về hưu đừng có sống quá thoải mái…”

Bị vợ mình chỉ vào mũi khinh thường, sắc mặt Lục Giác Dân không tốt lắm, nhưng vừa nghĩ đến… thôi vậy, rộng lượng với bà ấy một lần này!

Ừ, một lần!

“Nếu A Chinh trở về vào ngày thường, tôi chắc chắn sẽ vui. Nhưng nó đồng ý trở về hôm nay, điều này nói lên điều gì? Nó vẫn đang còn độc thân!”

Những người vẫn về nhà vào đêm Thất Tịch, đa số đều là những kẻ độc thân!

Ông Lục đã hiểu, mi tâm cũng nhăn lại và bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ông vẫn còn đợi bế chắt đây, nếu cứ kéo dài như thế, không biết ngày tháng năm nào mới có thể ôm được?

Phải nghĩ ra cách…

Bà Lục cũng nôn nóng, nhà họ Lục vốn ít người, nhìn sang đứa cháu trai độc nhất như Lục Chinh, nếu mà nó cứ kéo dài thời gian không chịu kết hôn, vậy mới thật sự khó giải quyết.

“Bây giờ tôi chỉ mong A Chinh có thể dắt một cô gái trở về, tướng mạo, gia thế gì đó đều không quan trọng, nó thích và chịu kết hôn là được…”

Bên này, hai cụ già đang lo đến sốt vó.

Bên kia, Lục Chinh dọn dẹp tan tầm, chuẩn bị về nhà.

“Lục Tổng, về sao?”

“Ừ. Đừng làm quá khuya.”

Trần Khải giật mình, hôm nay BOSS lại quan tâm anh ta cơ á? Có khi nào sắp đổ mưa máu không thế?

Trước khi vào thang máy, Lục Chinh suy nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, “Bà nội hay gọi điện thoại kiểm tra công việc vào mọi lúc.”

Giật mình!

Anh ta đã nói mà, BOSS Lục đổi tính hồi nào vậy chứ, loay hoay nửa ngày trời, hóa ra là phu nhân đổng sự trưởng...

Hey, bà Lục quá dễ gần, mỗi lần kêu “Tiểu Khải” đến mức có thể khiến anh ta cảm động cả nửa ngày trời.

Thật bình dị, dễ gần.

Lục Chinh vào thang máy, ấn nút tầng 1, thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe, cửa vừa mở là đối diện ngay với chỗ đỗ xe của mình.

Nhưng… dường như hôm nay có gì đó khác thường.

Ngừng bước.

Xe vẫn ở chỗ đó, chiếc Land Rover được để ở đó vẫn là chiếc Land Rover của anh, nhưng cái thứ thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu xe là gì vậy?

Sự cảnh giác của người quân nhân bỗng chốc ùa về, không đợi đến khi anh từ đuôi xe đi vòng đến đầu xe, một cái đầu đen thui bỗng ló ra, tay chống cằm, đôi con ngươi chớp động.

Cô nằm trên đầu xe, những cánh hoa hồng Champagne trải đầy dưới thân cô đầy ưu nhã, vẫn là chiếc áo sơ mi sọc trắng đen trong tấm hình nọ, hai chân đan vào nhau, co lại, lắc lư, đôi mắt cá chân trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện nương theo động tác của cô.

Lúc này, trong đôi mắt sáng long lanh ấy, chỉ có anh.

“Yêu anh, là niềm hạnh phúc lớn nhất trong kiếp này của em; Nhớ anh, là sự đau khổ ngọt ngào nhất; Ở bên anh, là sự kiêu ngạo của em; Không có anh, em giống như một con thuyền mất đi phương hướng…”

Từng câu từng chữ, chảy xuôi trong yên lặng.

Thế giới yên tĩnh, thời gian như ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt đã qua cả vạn năm.

Cô gái ấy nhìn anh mỉm cười, đôi mắt ấy trong veo như suối, sạch sẽ đến bất ngờ.

Cô nghiêm túc, cố chấp, sôi nổi, như mặt trời nhỏ luôn luôn tỏa nắng!

Lục Chinh đứng nguyên tại chỗ, trong lồng ngực như có thứ gì đó đang đập liên hồi, từng chút từng chút một, nó như bị một sức mạnh vô hình níu lại, kéo vào nơi vực sâu, còn anh lại không có sức chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân rơi vào con đường... vạn kiếp bất phục!

“Thích không?” Vung tay, cánh hoa rơi như mưa.

Cô bò dậy, đứng trên đầu xe, ánh mắt bễ nghễ, cằm hơi hất lên, như một nữ hoàng đang tuần tra lãnh thổ của mình.

Cô nói: “Em tặng anh hoa hồng Champagne. Mười hai đóa, ý nghĩa là, tình yêu dành cho anh luôn tăng lên từng ngày.”

Anh chăm chú nhìn cô, tư thế ngước nhìn, con ngươi trầm sâu đến vô tận.

Đàm Hi không né, cứ như thế nhìn vào trong mắt anh.

Anh lạnh, cô nóng, cuộc đối đầu im lặng chính thức khai màn, cuối cùng, khi đôi mắt đầy sương mù bắt đầu tích nước, anh đầu hàng nhận thua.

“Xuống đi.” Giọng hơi khàn, cổ họng như nghẹn lại.

“Anh vẫn chưa nói là có thích hay không?”

Ánh mắt anh khẽ sáng: “Đoạn vừa rồi… là gì?”

“Yêu anh, là niềm hạnh phúc lớn nhất trong kiếp này của em; Nhớ anh, là sự đau khổ ngọt ngào nhất; Ở bên anh, là sự kiêu ngạo của em; Không có anh, em giống như một con thuyền mất đi phương hướng.”

Đàm Hi đọc lại một lần nữa, nhìn anh, “Là đoạn này hả?”

“Ừ.”

“Ngôn ngữ của hoa hồng Champagne.” Ngừng lại, “Ý nghĩa tổng kết lại là… EM CHỈ CHUNG TÌNH VỚI ANH.”

Cái cảm giác bị kéo vào vực sâu lại ùa tới, không cho anh bất kỳ thời gian chuẩn bị nào, lần đầu tiên, Lục Nhị gia đã quen với sóng to gió lớn lại cảm thấy hoảng loạn.

Ánh mắt muốn né tránh, nhưng không kịp.

Trong mắt Đàm Hi, điều đó không khác gì việc chạy trối chết, cô nhếch môi, khẽ cười.

Thì ra, cũng có lúc anh lóng ngóng tay chân.

“Lục Chinh!” Dứt khoát lên tiếng, không mang theo bất kỳ sự mềm mại nào, nhẹ nhàng dứt khoát, sạch sẽ tiêu sái, giống như con người cô!

Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn cô, hoặc… ngay từ cái lúc cửa thang máy mở ra, mọi sự chú ý của anh chưa bao giờ rời xa cô gái trước mắt này.

Cô nói, “Anh nhất định phải đỡ được em đấy.”

Sau đó, giang hai tay ra, nghiêng người đổ về trước.

Ngay khoảng khắc đó, con tim anh như muốn rớt ra ngoài, hành động nhanh hơn lý trí, cơ thể nhỏ mềm rơi vào trong lòng, như con thiêu thân bất chấp tất cả lao đầu vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.

Tia sáng tín ngưỡng, chớp động trong đáy mắt cô.

“Đồ điên!” Anh mắng, nhưng tay lại ôm chặt theo phản xạ.

Nếu như anh chậm một bước hoặc phản xạ lại không kịp, thì hậu quả…

“Mẹ kiếp! Em dám thật đấy à?”

Lơ đi ánh mắt đầy lửa giận của anh, được voi đòi tiên, ôm lấy cổ anh, Đàm Hi vùi mặt vào trong lồng ngực ấm áp của anh, khẽ cọ.

Lười biếng như một chú mèo.

Cô nói, “Biết chắc anh sẽ đón được em mà.”

Tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, đây là lần đầu Đàm Hi nghe thấy anh cười, giống như rượu được lên men, mang theo mùi thơm ngào ngạt tinh khiết.

“Em tin tưởng tôi thế sao?”

“Ừ!” Không hề do dự.

“Không sợ gãy chân gãy tay à?”

“Sợ gì chứ? Gãy tay thì kêu anh bưng nước bón cơm, gãy chân thì bắt anh bế em cả đời! Dù sao, không thể nào thoát được đâu!”

“Bây giờ tôi đón được rồi, cho nên, em không còn cơ hội ăn vạ tôi được nữa.”

“Điều này chứng minh rằng, anh lo cho em.”

Anh dời tầm mắt, ho nhẹ, hầu kết di chuyển lên xuống.

“Sao, xấu hổ à? Không thừa nhận?” Đàm Hi nhận, nhìn thẳng vào anh, đôi chân khẽ lắc lư.

Lục Chinh muốn thả cô xuống.

“Không muốn!”

“Đừng quậy nữa!”

“Em không có quậy, ôm thêm một chút thôi… một chút xíu thôi…”

Anh cười khổ, không biết phải làm sao với cô.

Sao anh lại dính vào mối tai họa này chứ?

“Lục Chinh, có phải anh đã để ý em từ lâu rồi phải không?”

“…”

“Cố ý làm mặt lạnh là vì muốn dụ dỗ em à?”

“…”

“Có đôi lúc, bản thân em cũng không hiểu được, tại sao em lại thích một cái Chày Gỗ như anh chứ?”

Vừa nói vừa cọ, bờ môi chạm nhẹ vào áo sơ mi, may mà chất vải màu xanh đen nên không nhìn ra dấu vết gì.

Tay cũng không yên phận, các ngón tay vẽ vòng tròn sau gáy anh, ngón tay mát lạnh, thỉnh thoảng dùng móng tay cào nhẹ, đầy ý triêu chọc.

Nhịp hô hấp của anh chậm lại, con ngươi đen nháy nghiêm nghị trầm xuống.

Người châm lửa thì lại cười ngây thơ như một đứa trẻ không hiểu sự đời, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, dù con tim có cứng đến mức nào đi nữa đều cũng sẽ bất giác mềm mại xuống.

Lục Chinh đặt cô xuống mui xe, Đàm Hi ngồi lên, hai chân giang ra, anh đứng ngay ở giữa.

Tư thế này…

Rất kiều diễm…

Đáng tiếc, gặp phải một tên không hề hiểu phong tình.

“Tôi đưa em về.”

Đàm Hi chậm rãi lên tiếng, “Về đâu?”

“Nhà họ Tần.”

“Lục Chinh, anh có phải là thằng ngốc không hả?” Cô trừng to mắt, không thể tin được, “Em nói vẫn chưa đủ rõ hay sao? Hay khả năng lĩnh ngộ của anh quá thấp?“

Anh nhắm mắt, “Em nghe tôi nói trước đã...”

“Không nghe! Không nghe! Chân trước vừa tặng hoa hồng Champagne cho anh, chân sau anh liền muốn đẩy em ra? Lục Chinh, chỗ này của anh...” Đàm Hi giơ tay ra, ngón tay trắng nõn chọt vào vị trí con tim của anh, “Làm bằng sắt sao?”

“Nếu không muốn nhận thì ai bảo anh bế em? Bế rồi lại muốn vứt, bà đây dễ trêu chọc thế sao? Em nói cho anh biết, không có cửa đó đâu!”

“Đàm Hi, em có thể nghe tôi nói hết được không?” Lục Chinh vừa tức vừa buồn cười.

Cái miệng nhỏ giống y như hạt đậu, lốp đốp lốp đốp, không hề cho anh một tí cơ hội để chen miệng vào.

“Hừ!” Nâng mí mắt lên, “Anh muốn nói gì?”

Anh trầm ngâm, ánh mắt khi sáng khi tối, một lúc sau: “Em… có chắc chắn không phải là đùa vui không?”

“Lục Chinh, trông em rất ham chơi sao?”

Gật đầu, bộ dáng nghiêm túc.

Đàm Hi: “…”

“Nếu em chỉ vì nhàm chán muốn tìm thú vui thì tôi không có thời gian để điên với em.”

Ánh mắt của anh có một sự sắc bén hiểu rõ lòng người, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào nơi sâu nhất của linh hồn.

Ánh mắt Đàm Hi khẽ sáng, “Thế… nếu như em nghiêm túc, không phải dạng chơi đùa…”

“Nhóc con, suy nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời.”

Cô cử động cánh môi, những lời vốn nên hùng hồn nói ra, nhưng dưới cái nhìn nghiêm túc ấy, đột nhiên trở nên khó thể mở lời.

Nghiêm túc sao?

Thế nào mới gọi là nghiêm túc?

Đàm Hi không phủ nhận, lúc mới bắt đầu chẳng qua chỉ là do thấy tò mò về Lục Chinh, bởi vì từng thấy ”thằng em” của anh nên khi nói chuyện mới quen cái tính thô sơ ẩu tả.

Sau đó, sự tò mò từ từ biến thành sự thích thú ác ý, cô muốn ép anh nói nhiều, khiến anh tức điên, muốn đánh vỡ lớp mặt nạ lạnh lùng trên khuôn mặt anh.

Dần dần, sự thích thú đó mang thêm dã tâm muốn chinh phục.

Sự thờ ơ của anh khiến cho cô càng gặp phải khó khăn càng thêm dũng cảm, cứ như việc chinh phục được người đàn ông này đã trở thành mục tiêu định trước của cô, chưa đạt được, chưa ngừng lại.

Hôm nay, anh hỏi cô, cô có nghiêm túc không?

“Tôi… không biết nữa.”

Lục Chinh không có biểu cảm gì, dường như đã dự liệu được từ trước.

Anh vươn tay ra, bế người từ trên mui xe xuống, “Đi thôi.”

Đàm Hi kéo ống tay áo của anh, “Em không cần biết, hôm nay là ngày lễ, anh phải mời em ăn cơm.”

Cô thật sự không muốn trở về nhà họ Tần, đối diện với khuôn mặt âm trầm khó ưa của Tần Thiên Lâm, và còn những lời bắt bẻ làm khó của Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ.

“Lên xe.”

Đàm Hi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt tội nghiệp không thôi.

“Dẫn em đi ăn cơm.” Trong mắt chỉ có sự bất lực.

Chân mày Đàm Hi nhướng lên, kéo mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.

Anh khởi động động cơ, chiếc Land Rover cao to chạy ra khỏi bãi đỗ xe, vững vàng tiến vào đường lớn.

“Muốn ăn gì?”

Đàm Hi liếm môi, “Ăn lẩu nhé?”

“Được.”

Hai người ăn ý không nhắc đến vấn đề “nghiêm túc” và “đùa giỡn”, Lục Chinh muốn cô nhóc này thấy khó mà lui, Đàm Hi lại định dùng hành động trực tiếp chứng minh cho lão già này xem!

Mỗi người mang trong mình một suy nghĩ riêng, nhưng bên ngoài trông khá là hài hòa ăn ý.

Dù sao, cũng đều đã động tâm…

Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa một quán lẩu.

Bảng hiểu nền đen chữ vàng, bốn chữ “Quán Lẩu Dư Béo” như rồng bay phượng múa.

Lần đầu nhìn thấy một bảng hiệu viết bằng chữ thư pháp.

Dù sao, nét chữ quá rối khiến khách hàng khó đọc ra được, nếu chỉ nhìn sơ qua, rất dễ bị bỏ sót.

Lục Chinh dẫn cô vào, Đàm Hi đi theo anh, vốn ban đầu chỉ kéo ống tay áo của anh, sau này từ từ đổi thành nắm tay anh luôn.

Từ nắm một ngón tay, đến nắm chặt lấy lòng bàn tay anh, cuối cùng là mười ngón tay đan vào nhau, tất cả đều diễn ra kết sức tự nhiên.

Còn Lục Chinh, chỉ hơi khựng lại ngay lúc mới bắt đầu, sau đó thì để mặc cô, không để ý tới nữa.

Đàm Hi mím môi, khóe môi từ từ nhướng lên, cảm nhận sự ấm áp nơi lòng bàn tay của nhau, dần dần hòa hợp, trong lòng cô có một cảm giác ngọt ngào không thể nói lên bằng lời.

Những khớp xương tay của anh hiện rất rõ, còn tay của cô thì thon nhỏ trắng ngần, tuy cô nắm lấy tay anh, nhưng trong anh dường như có ẩn chứa sự bảo hộ dành riêng cho cô.

Vào phòng bao, phục vụ đưa thực đơn lên, Đàm Hi nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

“Sao bây giờ, món nào em cũng muốn ăn thế này?”

Lục Chinh nhìn cô, trực tiếp đưa ra quyết định, nhanh chóng gọi mười mấy món, Đàm Hi nghe thấy thế, nụ cười ngày càng sáng rỡ.

Đợi sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô cười nũng nịu nhào tới, ôm lấy một cánh tay của anh, lắc nhẹ.

“Anh là con sâu trọng bụng của em đúng không? Sao toàn gọi đúng những món em muốn ăn thôi…”

Anh cười không nói gì.

Tầm mắt của cô cứ nhìn qua nhìn lại vài chỗ, tốt xấu thích ghét gì đều thể hiện hết lên trên mặt, muốn đoán được cũng không khó.

Lên lẩu, châm lửa, món ăn được dọn lên đầy đủ.

Đàm Hi ăn rất vui vẻ, bờ môi cay đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt sáng đến kinh người, như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.

“Cậu ơi, cháu muốn ăn cái thứ ở bên cạnh cậu.”

“Cái này?”

Cô lắc đầu.

Anh chỉ vào một chiếc đĩa khác

“Vâng vâng, cậu thả vào giúp cháu đi.”

Cúi đầu tiếp tục ăn.

Lục Chinh bỗng nhiên thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, đây rõ ràng là một đứa nhóc, sao anh có thể dung túng cho cô xằng bậy, còn kéo bản thân dính vào nữa?

Trong đầu anh chợt hiện lên dáng vẻ lúc cô nằm trên cánh hoa hồng, tay chống cằm, cười tươi như hoa.

Cô không hề che giấu ý đồ của mình với anh, cô bộc lộ hết ra ngoài, vừa huênh hoang vừa to gan, không hề có dấu hiệu chùn bước.

Lục Chinh thấy rất rõ, đã quyết định không để ý đến, nhưng nó cứ làm lay động con tim anh, khiến anh không thể tiếp tục lừa mình dối người.

Thôi vậy, nếu đã động lòng thì cứ cố gắng bảo vệ tốt là được.

Còn về thân phận nhạy cảm của cô, đành phải đi một bước tính một bước…

Miệng Đàm Hi đang bận ăn, nhưng đôi mắt cũng chẳng hề rảnh rỗi khi cứ mải mê nhìn anh.

Thật đẹp trai!

“Ăn đàng hoàng, lo nhìn bát đi!” Lạnh lùng nhắc nhở.

“Không muốn!” Cô cự tuyệt, cáu kỉnh: “Anh đẹp thật.”

Lục Chinh bị sặc khói thuốc lá, “Khụ khụ…”

“Xấu hổ à?” Chớp mắt, “Đàn ông trong nóng ngoài lạnh đúng là gợi cảm nhất.”

Lại một cơn ho nữa, nhận lấy ly trà lạnh của cô đưa qua, uống vài hớp mới bình tĩnh lại được, tiện thể dập luôn điếu thuốc.

Cái miệng kia rất gợi đòn, đây không phải là lần đầu Lục Chinh biết điều này, nhưng không vội, về sau còn có nhiều thời gian.

“Sau này ít hút thuốc thôi.” Đàm Hi nhăn mày, đang nhai một họng thức ăn, vậy mà cũng cố gắng bày ra một bộ dạng nghiêm túc.

Anh không nói “được”, cũng không nói “không được”, một lúc sau, “Tại sao?”

“Em quan tâm anh! Còn nữa, nicotin sẽ giết chết tinh trùng, anh cũng sắp biến thành lão thịt khô rồi, phải chú ý bảo dưỡng, lỡ đâu…” Không sinh được con thì rắc rối lắm.

“Hả?” Giọng điệu này có mùi hơi nguy hiểm.

Đàm Hi ngậm miệng kịp thời, cười tươi như hoa, gắp một ít rau hẹ vào bát anh, “Cậu ơi, cậu ăn cái này đi…”

Nhìn dáng vẻ cô không khác gì chân chó sai vặt, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy lên trời thôi.

Sắc mặc Lục Chinh dịu lại, nhưng, giây tiếp theo…

“Hê hê… Hẹ là thứ tốt, tráng dương bổ thận, đảm bảo sẽ bổ sung đủ số lượng tinh trùng bị nicotin giết chết.

Mặt anh trầm xuống, đen như đáy nồi.

Đàm Hi mím môi cười thầm, lão già này thật buồn cười!

Nhưng ở một tương lai không xa, cô sẽ cười không nổi nữa…

Ngay cả khóc cũng chẳng có sức.

Khi đó cô mới hiểu, có vài người giỏi cái miệng, còn có vài người lại im ỉm không nói gì.

Vì họ chỉ biết… làm!