Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1047: NHẬT KÝ TÁN GÁI CỦA NHỊ GIA

Lục Chinh ngồi ở trong xe, nâng cổ tay nhìn đồng hồ... 11 giờ 50 phút.

Ấn đường nhíu chặt.

Đã tới giờ ăn cơm trưa rồi, sao còn chưa ra ngoài nhỉ?

Chẳng lẽ... gọi cơm hộp?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, thế nên lập tức đi lên tìm người.

Trong nháy mắt khi anh vừa đẩy cửa xe ra đã làm một đống quần chúng nhìn đến rơi cả cằm, tiếng hít khí, tiếng cảm khái không ngừng vang lên.

Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, đi vào bên trong, vẻ mặt nghiêm nghị, trang trọng, ánh mắt1kiêu ngạo, sắc bén.

Cho đến khi bóng dáng biến mất sau của xoay, tiếng thảo luận của quần chúng ăn dưa lại càng bùng nổ lớn hơn...

“Đẹp trai quá!”

“Rất có phong phạm!”

“Nhiều tiền!”

“BMW H3, hàng nhập khẩu, tôi mà không ăn uống cả đời cũng chẳng tích cóp mà mua nổi một chiếc.”

“Nói mới nhớ, hôm qua tôi cũng nhìn thấy chiếc xe này, tới đón bạn gái.”

“Hôm nay lại tới nữa cơ à? Theo đuổi cần mẫn thật.”

“Đại mỹ nhân, eo thon, chân dài, xinh đẹp, chẳng lẽ còn không tích cực chút?”

Đinh!

Thang máy dừng ở tầng 18,8cánh cửa hợp kim mở ra.

“Xin chào, đây là Công ty Trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Thịnh Mậu, xin hỏi ngài có yêu cầu gì không ạ?” Lễ tân chào đón Lục Chinh bằng gương mặt tươi cười.

“Tìm Đàm Tổng của các cô.”

Nụ cười hơi khựng lại, lễ tân buồn bực, chẳng phải hôm nay Đàm Tổng nghỉ ở nhà sao?

Tròng mắt chuyển động, “Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”

“Không có.”

“Vậy thực xin lỗi...”

“Gặp bạn gái mà còn cần hẹn trước à?” Lục Chinh vốn muốn nói là “gặp vợ”, nhưng nghĩ một chút,2rốt cuộc không dám lỗ mãng nữa.

Dù sao, bây giờ anh vẫn đang trong thời gian cần quan sát thêm, không thể quá nóng vội được.

Trên đầu chữ nhẫn là một con dao!

Cô lễ tân đã sớm trợn mắt há mồm, “Bạn - gái?!” m cuối biến hình, gần như méo mó.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không phải... Anh...” Lần này xong luôn, giờ còn chẳng biết phải nói thế nào.

Lúc này, Linda cầm tài liệu đi ra, “Tiểu Triệu, cô gửi giúp tôi cái hợp đồng này... Lục Tổng?”

Người đàn ông hơi gật đầu.

Cho dù là năm năm trước4hay trong bữa tiệc tối hôm trước, Linda cũng đã đều gặp Lục Chinh rồi, “Tới tìm Đàm Tổng sao?” Vừa nói vừa đưa tài liệu cho lễ tân, “Địa chỉ dán trên trang đầu, gửi ra ngoài trước bốn giờ chiều nay, ở đây giao cho tôi, cô cứ làm việc của cô đi.”

“Vâng, chị Linda.” Thở phào một hơi, lễ tân như trút được gánh nặng.

“Cô ấy đâu rồi?” Lục Chinh nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.

“Lục Tổng tới không đúng lúc rồi, hôm nay Đàm Tổng nghỉ phép, không tới công ty.”

Rời khỏi Thịnh Mậu, người đàn ông lái xe về Lục Thị, dọc đường đi, ấn đường chưa từng giãn ra một chút nào.

“Boss, đây là lộ trình cuộc họp hợp tác chiều nay, còn có cả tài liệu về sản phẩm mà bên đối phương gửi tới, ngoài ra, CEO của tập đoàn Thâm Nghiệp vừa gửi điện báo...”

Lời còn chưa nói xong đã cảm nhận được khí áp lạnh buốt quấn chặt lấy người mình, Trần Khải lập tức im bặt, ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát thái độ của Lục Chinh.

Rồi! Mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại.

Tổ tông này lại tức giận gì nữa vậy.

Mệnh của trợ lý như anh ta... khổ quá!

Lục Chinh đi vào văn phòng, Trần Khải căng da đầu đuổi theo,

“Ngồi.” Chỉ vào ghế xoay bằng da đối diện.

Trần Khải cười gượng: “Không cần, không cần ạ, những gì cần báo cáo tôi cũng báo cáo xong rồi, tôi ra ngoài trước đây...”

“Không vội, tôi có việc hỏi cậu.”

“...” Toi rồi. Đột nhiên sinh ra một dự cảm chẳng lành.

“Ngồi.”

“... Vâng.” Thực ra trong lòng Trần Khải đang từ chối dữ dội.

Lục Chinh, “Diễn đàn lần trước cậu đề cử cho tôi vô dụng.”

Trần Khải: “...”

Lục Chinh, “Cho dù là bóng bay hay hoa hồng thì cô ấy đều không thích. Cậu làm tôi quá mất mặt.” Giọng nặng nề, mang theo sự nghiêm túc.

Trần Khải: “...” Tuy ngài là Boss nhưng không thể đổ lỗi cho tôi như vậy chứ?

Lục Chinh: “Giờ tôi cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội.”

Trần Khải: “Sao?”

Lục Chinh: “Cô ấy nói muốn xem biểu hiện của tôi, thế là có ý gì?”

Trần Khải, “Phụ nữ khi nói mấy lời này thường là muốn đàn ông bỏ tiền ra cho mình.” Mua đồ trang sức, hàng hiệu linh tinh các kiểu.

Mắt Lục Chinh lạnh buốt, giọng nghiêm nghị: “Cô ấy không thiếu tiền.”

“Thế nên, hẳn là muốn khảo sát tâm ý của anh.” Trần Khải gật đầu như đúng rồi.

“Tâm ý? Tâm ý gì?”

“Đương nhiên là thành ý muốn níu kéo trái tim cô ấy và tiếp tục đoạn tình cảm này rồi.” Tim có rồi, ý cũng đã có, còn gì nữa chứ.

Trần Khải âm thầm cảm ơn thầy giáo dạy văn cấp ba của mình đã dạy cho anh ta kỹ năng đoán chữ và giải thích.

Sắc mặt Lục Chinh hơi mềm xuống, hiển nhiên khá tán đồng với cách lý giải này của Trần Khải.

“Vậy tiếp theo tôi nên làm như thế nào?”

“Để Đàm Tổng nhìn thấy quyết tâm và thành ý của anh thôi.”

“Làm sao để cô ấy có thể nhìn thấy?”

Trần Khải nghĩ một chút rồi trịnh trọng đáp: “Không tiếc hết thảy, gãi đúng chỗ ngứa. Đương nhiên, trước đó, anh phải biết rõ chỗ ngứa đó của Đàm Tổng là gì.”

Người đàn ông xoa cằm, mắt lộ ra vẻ trầm tư.

Chỗ ngứa?

Tiền, cô ấy không thiếu; quyền, hiện giờ anh đã thoát ly khỏi quân đội, cũng chẳng thể nào cho được.

Sắc? Hình như khá hấp dẫn.

Nhớ rõ là trước kia cô ấy thích nhất khuôn mặt này của anh, còn có thể lực vận động không thể miêu tả nào đó nữa.

Tròng mắt Lục Chinh càng lúc càng đen, càng lúc càng thâm sâu.

Từ góc độ của Trần Khải, vừa lúc có thể bắt giữ được ý cười xấu xa lướt qua và một tia ham muốn xẹt qua trong đáy mắt.

Ôi trời ạ... Không phải Boss định dùng mỹ nam kể đấy chứ?

Thành công còn tốt, lỡ như hỏng chuyện, chắc chắn Lục Chinh sẽ không thừa nhận rằng mình thiếu hấp dẫn mà đổ lỗi ngay cho thư ký là anh ta thôi...

Nghĩ vậy, Trần Khải rùng mình một cái, anh ta nghĩ mình phải làm cái gì đó mới được ...

“Lục Tổng, thực ra tôi cảm thấy có một thứ mà nhất định sẽ làm Đàm Tổng cảm thấy hứng thú.

“Thứ gì?”

Qua nửa ngày nhàn nhã, Đàm Hi ăn cơm trưa xong cũng không về thư phòng mà chui vào phòng ngủ ngủ trưa. Lúc tỉnh lại đã hai giờ chiều, cảm giác cơn mệt mỏi khắp người đã hóa thành hư không.

Quả nhiên, không có vấn đề nan giải nào mà một giấc ngủ trưa không giải quyết được. Nếu có, vậy thì ngủ hai giấc.

Xốc chắn, xuống giường, túm áo choàng khoác lên người.

Sau đó đi sang phòng hai đứa trẻ, cô bé con vẫn còn đang ngủ, nhưng A Lưu đã dậy, đang cúi đầu mân mê chiếc đồng hồ kia.

Nghe thấy tiếng động, cậu nhóc chợt giương mắt lên nhìn, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười khẽ, hoàn toàn chẳng khác nào Lục Chinh khi cười cả.

Nội liễm và trầm ổn, không quá nghiêm túc cũng không quá nhiệt tình, vừa đủ.

Tâm thần Đàm Hi hoảng hốt trong một giây nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường. Qua năm năm, theo sự trưởng thành của con trai, nó càng ngày càng giống người kia, rất nhiều lúc cô có thể nhìn thấy bóng dáng người cha qua dáng vẻ của đứa con trai, thế nên dần dần cũng đã quen rồi.

“Mẹ, mẹ xem này, con đã tháo được một nửa rồi.”

Đàm Hi đi tới, cúi đầu liền nhìn thấy trên bàn bày một đống linh kiện theo hình ngang.

Nhìn theo mắt thường có thể thấy tất cả được bày theo một hàng ngang thẳng tắp, các linh kiện và khoảng cách giữa các linh kiện đều đều tăm tắp.

Đúng rồi, thằng nhãi này giống hệt ba nó, bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ở một vài phương diện nào đó.

“Cái này là gì?” Đàm Hi chỉ vào một khối tinh thể màu đen đã bị cậu nhóc lấy riêng ra, đặt ở chính giữa.

Chẳng giống chip cũng chẳng giống thiết bị cảm ứng.

A Lưu: “Tinh thể cảm ứng, có thể phân tích số liệu từ trung khu thần kinh, sau đó sinh ra mệnh lệnh với đồng hồ.”

“Nói cách khác, cục nhỏ nhỏ này chính là bộ não của chiếc đồng hồ cảm ứng này hả?”

“Vâng!” Gật đầu cái rụp, mắt đen sáng ngời.

Đàm Hi kéo ghế ra và ngồi xuống.

A Lưu dừng việc trên tay, ngồi ngay ngắn, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mẹ mình.

Cậu nhóc biết, Đàm Hi có chuyện muốn nói.

Đàm Hi đã quá quen với chuyện thằng nhóc này trưởng thành sớm và rất hiểu chuyện nên tiếp thu một cách thản nhiên.

“Con trai, nếu mẹ và Lục Chinh ở bên nhau, con có phản đối không?” Không hề quanh co lòng vòng ướm lời, Đàm Hi đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt A Lưu hơi trầm xuống, không nói gì.

Đàm Hi cũng không thúc giục, ngồi yên tĩnh chờ đợi, hoàn toàn không cho cậu nhóc bất kỳ áp lực nào.

Sau một lúc lâu, cậu nhóc mới mở miệng, “Mẹ, mẹ thích ông ấy lắm, đúng không?”

“Đương nhiên.” Không hề có sự xấu hổ hay ngượng ngùng của một người mẹ ở trước mặt con trai, ánh mắt Đàm Hi trong sáng và thẳng thắn.

“Thế thì con cũng không phải đối.” Cậu nhóc nghiêm trang, cực kỳ thận trọng.

Đàm Hi hồn chụt một cái lên mặt con trai, “Con trai ngoan!”

A Lưu cười rộ lên, gương mặt đỏ bừng, vùi mặt vào ngực Đàm Hi khẽ cọ, làm nũng, “Mommy...”

“Sao hả, thẹn thùng à?”

“... Còn lâu ấy!” Mạnh miệng.

Trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sinh một thằng con trai vừa kiêu ngạo vừa ngoài lạnh trong nóng như thế này, cô biết phải làm sao đây?

Hai mẹ con nói chuyện với nhau một hồi, cuối cùng đạt thành nhất trí.

Đàm Hi rời khỏi phòng, vừa ra tới phòng khách đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cầm lên nhìn, không khỏi nhướng mày.

“Alo?”

“Anh đây.”

“Anh là ai?” Đàm Hi cố ý hỏi.

“... Người đàn ông của em.” Có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi.

Đàm Hi nhịn cười, ngồi xuống sofa, thuận tay túm lấy cái gối ôm vào lòng, “Rõ ràng người đàn ông của em đang ở nhà, anh ở đầu chui ra thế hả?”

“Ở nhà? Ai?” Giọng nói bên kia lập tức trở nên lạnh lẽo, từng chữ một đều như nhiễm sương lạnh.