Mười phút sau, nữ doanh nhân giỏi giang mặc vest đã lập tức biến thành một người phụ nữ đầy thời thượng.
Áo cổ yếm màu đen để lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết, phối hợp với quần lụa ống rộng, một đối cao gót màu đen đính đá khiến cho đôi chân càng thêm dài và thẳng tắp.
Khóa tài liệu lại, sau1đó xách túi rời đi.
Đi qua nơi nào liên để lại một làn gió thơm ở đó.
“Đàm Tổng, đi thong thả.”
“Đàm Tổng, tạm biệt.” “Đàm Tổng, chơi vui vẻ!
Linda nhìn theo bóng cổ đi xa dần, ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ: “Phụ nữ mà có thể đạt được tới nước này thì có đàn ông hay không cũng chẳng sao.”
Và lúc bị8Sài Thiệu nghe được, “Sao có thể nói vậy được? Phụ nữ tốt thì sẽ càng xứng với một người đàn ông tốt, ví dụ như em.”
Sửa lại áo vest, đầy vẻ ung dung tự tại.
Không đợi Linda mở miệng phản bác, Lâm Diệu Diệu đã lập tức trợn mắt, cầm lấy một thứ gì đó ở trên bàn ném thẳng vào anh ta.
“Gương2à?”
“Đúng thế, cho anh mượn soi một chút.”
“Diệu Diệu, cô đang châm chọc tôi đấy hả?”
“Đúng thế, tôi sợ anh nghĩ mình là hoàng tử ếch.”
Ngụ ý, anh chỉ là một con cóc thôi.
“Phụt...” Aiken không nín được cười đầu tiên.
Có một người mở đầu, mọi người cũng trở nên vui vẻ hơn.
Rất nhanh, trong văn phòng tràn ngập tiếng cười vang.
Sài Thiệu đấm4ngực giậm chân, chịu đủ đả kích: “Các... các người... thật quá đáng...”
Dáng vẻ xấu hổ y như một thiếu nữ vậy.
Tràng cười càng lớn hơn.
Sài Thiệu cũng chẳng giận, ngược lại thấy rất vui vẻ, đời sống ở văn phòng quá buồn tẻ, thỉnh thoảng vui đùa một chút với đồng nghiệp cũng coi là một việc tốt.
“Được rồi, mau dọn đồ đi rồi tan làm, hai phút nữa là 6 giờ rồi đây này, định ở lại qua đêm hết đấy à?” Linda nói đùa.
Lúc này mọi người mới tản ra, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bàn luận về Đàm Hi.
Đặc biệt là mấy người trẻ tuổi mới tới kia.
“Có một bà chủ xinh đẹp đúng là khác hẳn, lúc làm việc cũng thấy tinh thần sảng khoái.”
“Cô chẳng có tiền đồ gì hết! Nhưng mà quả thực Đàm Tổng của chúng ta đẹp thật.”
“Đúng thế, đẹp chết người ấy chứ.”
“Lau máu mũi đi kìa, mất mặt quá.”
Đàm Hi vừa mới bước ra khỏi tòa nhà văn phòng liền thấy một chiếc BMW H3 đang dừng ở ngay cửa ra vào, hình dáng kiêu ngạo và nổi bật của chiếc xe khiến không ít người phải vậy lại bàn tán.
Tòa nhà văn phòng mà Thịnh Mậu đang đặt trụ sở cũng đã được xây dựng khá lâu rồi, từng là một trong số những khu văn phòng số một số hai ở thủ đô, thế nhưng bây giờ nhìn tường ngoài đã loang lổ vết thời gian, cơ sở vật chất lạc hậu, không còn sự nổi bật của ngày xưa nữa.
Những công ty thuê văn phòng ở đây đều thuộc hàng trung đẳng, thu nhập của nhân viên tất nhiên không bằng những nhân viên được làm việc ở các tòa nhà văn phòng xa hoa kiểu mới. Thế nên, một chiếc BMW thình lình xuất hiện ở nơi này cũng dễ dàng kéo theo sự chú ý.
“Chưa từng thấy biển số xe này, chẳng lẽ là có công ty mới vào đây à?”
“Chẳng nghe thấy có tin tức gì, chắc không phải đâu?”
“Có lẽ là tới đón người yêu tan làm thôi.”
“Có khi là một ông chủ lớn nào bao nuôi tình nhân ấy chứ.”
“Cậu ngốc à, tình nhân mà còn cần phải tự mình tới đón thế sao?”
Mồm năm miệng mười.
Lúc này, đột nhiên của xe bật mở, một người đàn ông bước xuống từ trên ghế lái.
Áo vest giày da, đẹp trai rạng ngời, vừa nhìn đã biết là kiểu người không giàu thì cũng sang.
“Ôi! Một anh siêu cấp đẹp trai nha!”
“Cao phải tới một mét chín ấy chứ nhỉ?”
“Giống người mẫu trên tạp chí, vai rộng, eo thon, chân dài, tớ cá hai túi sợi cay là anh ta nhất định có cơ bụng!”
Tiếng bàn tán ồn ào xung quanh làm Lục Chinh thấy phiền, ánh mắt đã bắt đầu xuất hiện vẻ buồn bực. Đột nhiên, cái nhìn dừng lại, lướt qua đám người và dán chặt vào một thân ảnh lả lướt đang đi qua cửa xoay, ánh sáng trong mắt bừng lên.
Sau đó nhanh chóng tiến lên, “Hi Hi, anh tới đón em.”
Nói rồi còn định duỗi tay ra muốn ôm bả vai cô.
Đàm Hi tránh đi, lạnh nhạt nhìn anh, “Lục Tổng định làm gì thế? Ăn cơm với đối tác mà còn muốn ôm ôm ấp ấp?”
Sắc mặt người đàn ông tối sầm, cắn răng: “Đối tác chó má gì, em là người phụ nữ của anh.”
“Xem ra, bữa cơm hôm nay không phải để nói chuyện công việc mà là muốn nói chuyện tình yêu?”
“Cũng có thể nói như thế.” Lục Chinh gật đầu thành thật, ngoại trừ nói chuyện tình yêu ra, anh còn muốn... khụ!
“Thế sao.” Đàm Hi cười nhạt, “Thế em không đi nữa.”
Nói xong liền cất bước định đi. Lục Chinh túm lấy cổ tay cô kéo lại, “Em đừng đi... Có gì thì từ từ nói nào.”
Tầm mắt dừng trên cổ tay, Đàm Hi lắc nhẹ, “Như này thì còn nói từ từ thế quái nào được?”
Lục Chinh khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng rụt tay về.
“Rốt cuộc bữa ăn này là vì việc công hay vì việc từ đây?” Người phụ nữ nhướng mày, mơ hồ hiển lộ ra sự quyến rũ làm người ta phải ngứa ngáy trong lòng.
Sau một lúc lâu, Lục Chinh cắn rằng: “... Việc công.”
“OK, lên xe thôi.”
Lục Chinh kéo cửa xe bên ghế phụ lái ra cho cô, đợi Đàm Hi ngồi vào rồi, anh mới đóng cửa lại.
Lại vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ.
BMW kiêu ngạo lao vụt đi, ném lại mọi lời bàn tán của mọi người ở sau lưng.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước của một nhà hàng.
Đàm Hi đang định tháo dây an toàn thì mu bàn tay lại bị một tầng ấm áp bao phủ, Lục Chinh nói: “Để anh.”
Cô rụt tay về, trên mặt vẫn bình thản nhưng trái tim lại đập bình bịch.
Xuống xe, đứng yên, Đàm Hi ngẩng đầu quan sát xung quanh, một biển hiệu bằng gỗ tử đàn đập vào trong tầm mắt, bốn chữ “Xuyên Du nhân gia” như rồng bay phượng múa.
Trong mắt cô hiện lên vẻ phức tạp, mím môi nhưng vẫn không nói gì.
Lục Chinh đỗ xe cẩn thận rồi mới đi tới bên cạnh cô, cùng sóng vai đứng yên, bàn tay thò ra ôm eo người phụ nữ bên cạnh theo thói quen, đến khi nhận ra mới cứng đờ người, rụt lại cũng dở mà không rụt lại cũng chẳng xong.
Liếc trộm vẻ mặt của Đàm Hi, thấy cô không tỏ vẻ bài xích như trước nữa thì trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng.