Đàm Hi lái xe đưa hai đứa trẻ quay về biệt thự.
“Tới rồi.”
Ngộ Hạ duỗi tay đòi bế, Đàm Hi bế cô bé lên bằng một tay, một tay khác duỗi về phía Tiểu1A Lưu.
“Mommy, con tự đi được.”
Đàm Hi ôm chặt con gái, “OK, con thích là được.”
Tiểu A Lưu tự ra khỏi xe, lặng lẽ đi bên cạnh Đàm Hi, ánh trăng đổ bóng hai8mẹ con dải ra, cực kỳ yên bình.
Tắm rửa xong, Đàm Hi bế hai đứa trẻ về giường.
Ngộ Hạ lăn một vòng, CỌ người lên chăn bông mềm mại, cười cực kỳ vui vẻ.2A Lưu dùng khăn lau khô vệt nước trên chân, sau đó xốc chăn lên, ngoan ngoãn nằm yên, chỉ để lộ ra ngoài cái đầu nhỏ của mình.
Hai chị em đều yên lặng,4không hề nhắc tới chuyện ở bữa tiệc như thể đã hẹn trước với nhau.
“Mommy còn phải làm việc, hôm nay không ngủ với các con được, có thể tự chăm sóc mình được không?” Đàm Hi đắp chăn cho con gái, mỉm cười dịu dàng.
Ngộ Hạ: “Được ạ!”
A Lưu: “Vâng.” “Mẹ để sáng đèn ở cửa ra vào, có đủ không?”
“Đủ ạ.“.
“Ngủ ngon, các cục cưng của mẹ.”
“Mommy ngủ ngon!”
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm im, đợi đến khi cửa khép lại rồi, Ngô Hạ mới đảo tròn con mắt, không nhịn được nói: “Hôm nay chị giả vờ không quan tâm tới ba, liệu ba có thật sự tức giận với chị không?”
“Kệ ông ấy.” ALưu cực kỳ tùy ý.
“Sao có thể làm vậy chứ?” Ngộ Hạ hầm hừ, “Ba là ba đấy! Lỡ như ba tức giận không thích chị thì làm sao đây? Hức... hu hu...”
“Suyt! Nói bé thôi! Chị muốn mẹ phát hiện ra đấy à?”
“Đều tại em, bảo chị cố ý hỏi mommy rằng ông ấy là ai.” Đó rõ ràng là ba mà!
Tiểu A Lưu hừ nhẹ: “Hỏi cũng đã hỏi rồi, giờ chị có hối hận cũng vô dụng.”
“Em! Em... chơi xấu!”
A Lưu rất muốn nói em chơi xấu đấy, nhưng lại cảm thấy chọc cho chị gái khóc thì càng phiền hơn nên giọng điệu cũng mềm xuống, “Chẳng phải em làm như thế là vì để ông ấy học được một bài học, miễn cho sau này lại không thèm để ý tới chị, quay đầu là đi nữa hay sao.”
Suy nghĩ của cậu nhóc rất trùng hợp với mẹ mình, chỉ có cái đồ mít ướt phản bội này cứ mở miệng là gọi “ba”, lại còn gọi rất hăng hái nữa chứ.
“Hức... Thật sự có tác dụng sao? Lần sau ba sẽ để ý tới chị à?”
“Đương nhiên.”
“Thế thì còn nghe được...” Cô nhóc hít mũi, “Còn nữa, tại sao em lại gọi ba là ông trẻ Hai chứ?”
“Thì mẹ bảo gọi mà.”
“Tại sao mẹ lại bảo em gọi thế?”
A Lưu trầm ngâm trong chớp mắt: “Chọc tức ông ấy.”
“Vậy... Ông trẻ Hại có nghĩa là ba à?” Mắt to chớp động, ngây thơ vô tội.
“Không phải.”
“Hả?”
“Dù sao bảo chị gọi thì chị cứ gọi.” Tiểu A Lưu đáp một cách ngắn gọn.
“Nhưng mà chị không biết nó có nghĩa là gì... Mới không thèm gọi đầu...”
Ánh mắt Tiểu A Lưu chợt lóe lên, “Nghĩa của ông trẻ Hai... cũng không khác daddy là mấy, vì không được dùng thường xuyên nên bình thường chúng ta ít khi nghe thấy thôi.”
“Thế hả?”
“Ừ!”
“Ờ, thế sau này chị cứ gọi là ông trẻ Hai, có được không?”
“Hoàn toàn có thể. Ông ấy sẽ... rất vui đấy.”
“Được đấy!”
A Lưu ngáp một cái, “Ngủ đi.”
“Em trai à, ba đẹp trai thật, vừa cao vừa đẹp trai!”
“Em trai A Lưu?”
“Em ngủ rồi à?”
“Vậy chị cũng ngủ thôi.” Ngoan ngoãn kéo chăn bông lên, móng vuốt nhỏ rụt vào, thật ấm áp...
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm chặt của Tiểu A Lưu lại mở bửng ra, sự sắc lạnh vào tinh ranh cùng tồn tại, khẽ lướt qua trong mắt.
Đàm Hi sắp xếp cho hai đứa con đi ngủ xong, vừa quay lại phòng khách thì điện thoại đổ chuông.
Là Nhiễm Dao.
“Alo, Hi Hi, cậu đã về tới nhà chưa?”
“Về được nửa tiếng rồi.”
“Phù... Vậy là tốt rồi.”
“Nghe giọng điệu của cậu sao cứ như mới đánh giặc xong thế?”
Nhiễm Dao: “Chẳng phải là đánh giặc sao? Cậu không thấy đâu, Lục Soái chẳng quan tâm gì, chỉ muốn nhào theo cậu, người chắn giết người, Phật chắn diệt Phật, biết không hả? Suýt chút nữa chết khiếp, còn may là bị tớ và Tống... khuyên ở lại.”
Đàm Hi mím môi, trong đầu hiện lên dáng vẻ cầu xin của người đàn ông, cô không khỏi cắn chặt răng.
Không thể mềm lòng!
“Hi Hi, tớ không hiểu.” Nhiễm Dao nhìn bóng tối ngoài xa, ánh mắt khó hiểu, “Tại sao phải dùng cách này chứ? Qua đêm nay, mặt mũi của Lục Chinh đã mất sạch sẽ rồi, anh ta kiêu ngạo như thế, cậu không sợ...”
“Cậu cũng nói rồi đấy, anh ấy là người kiêu ngạo, tớ muốn biết giới hạn nhẫn nại và bao dung của anh ấy giành cho tớ và bọn trẻ được tới đâu.”
“Cần thiết sao? Rõ ràng hai người yêu nhau như thế.”
Đàm Hi cầm điện thoại đi ra trước cửa sổ sát đất, ánh mắt xa xăm, tầm nhìn gần như phóng ra ngoài không trung. Sau một lúc lâu, một tiếng than thở nhẹ bật ra khỏi môi: “Vĩnh viễn không nên coi thường thời gian, rất nhiều thứ sẽ thay đổi từ ngày này sang ngày khác, bao gồm cả con người, cũng bao gồm cả tình cảm. Tớ có thể trước sau như một, kiên định không thay đổi, nhưng anh ấy thì sao chứ?”
“Hi Hi...”
“Không phải tớ không tin anh ấy, ngược lại, nguyên nhân chính vì tin tưởng nên mới làm như thế. Tớ chỉ đang đánh cuộc, đánh cuộc sự chân thành của anh ấy, đánh cuộc sự tin tưởng vững chắc của bản thân mình...”
“Có thắng không?”
Đàm Hi nhếch môi, “Đương nhiên.” Khi Lục Chinh bỏ đi sự kiêu ngạo, thu lại ánh hào quang, nói ra tiếng “xin lỗi” kia, cô liền biết, mình đã thắng cược rồi.
Lục Chinh vẫn là Lục Chinh của năm năm trước, là người đàn ông có thể vì cô mà vượt mọi chông gai, có thể tạo cho cô một mảnh trời riêng.
“Nếu nói là đánh cược thì không bằng nói là thử, đúng không?”
Đàm Hi im lặng trong chớp mắt: “Nói vậy cũng không sai.”
“Nhưng chẳng phải giữa những người yêu nhau, thử là chuyện kiêng kỵ nhất hay sao?” Không biết Nhiễm Dao nghĩ tới cái gì, trong mắt đã có ánh nước lấp lánh.
“Đúng là kiêng kỵ, nhưng tớ không có lựa chọn nào khác cả, không vì bản thân thì cũng phải vì hai đứa con. Tới không thể để chúng phải nhận một người cha không hợp cách, cậu nói đúng không?”
“Hình như... tớ nghe cũng hiểu ra đôi chút.”
“Dao Dao,“ Đàm Hi tạm dừng, muốn nói lại thôi, “Lúc trước tớ đã ngầm ra hiệu cho Lục Chinh, để anh ấy nghĩ cách đem tin tức cậu cũng sẽ có mặt ở bữa tiệc tiết lộ cho Tổng Tử Văn, có điều, hôm nay anh ta vẫn cứ tới...”
“Không sao, tớ vẫn ổn.”
“Thực ra cậu không cần để trong lòng những chuyện năm đó tớ nói, có lẽ Tống Tử Văn cũng không có ý đó, khả năng tớ hiểu sai ý là rất cao...”
Đàm Hi nói được một nửa liền không kiên trì được tiếp nữa.
Lúc đó, ở Đại học T, trong buổi tham quan và giao lưu ở cuộc triển lãm, cô gặp Tống Tử Văn lần đầu tiên, trở thành người hướng dẫn tham quan cho anh ta, sau đó còn cùng nhau tham gia một bữa tiệc.
Trên bàn tiệc, có người xúi giục cô mời rượu Tống Tử Văn, rõ ràng còn cố ý tác hợp, tốt nhất là có một cuộc tình một đêm, lúc đó Tống Tử Văn còn giải vây cho cô.
Kết thúc bữa tiệc, hai người ra tới bãi đỗ xe, Đàm Hi chọc thủng lốp của người đã khuyến cô mời rượu ngay trước mặt Tống Tử Văn.
Sau đó, anh ta đưa cô về trường. Cuộc nói chuyện đầy dụ dỗ lúc ở cổng trường đó, cho đến giờ Đàm Hi vẫn chưa quên được ...
“Lãnh đạo, còn có gì muốn phân phó sao?”
“Cô có thể gọi thẳng tên của tôi.”
“Lãnh đạo chính là lãnh đạo, không còn cách xưng hô nào thỏa đáng hơn nữa.”
“Là con gái thì đừng bướng bỉnh như thế.” Người đàn ông tươi cười, “Dịu dàng đúng lúc một chút, biết đâu sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Ví dụ như?”
“Quyền lực, địa vị, tiền bạc...”
Ám chỉ rõ ràng như thế, lúc đó Đàm Hi vừa nghe đã hiểu.
“Cảm ơn lãnh đạo đã nâng đỡ, nhưng... tôi có bạn trai rồi.”
Vẻ mặt Tống Tử Văn không hề thay đổi, “Không có gì là tuyệt đối, cái gì rồi cũng thay đổi, cô nói đúng không?”
“Hình như chuyện này không liên quan gì tới lãnh đạo hết.”
“Nếu đã có thể thay đổi, vậy có khi không liên quan cũng có thể biến thành có liên quan thì sao?”
“Cảm ơn lãnh đạo đã nâng đỡ, tôi không tiêu thụ nổi đâu.”
“Dưa xanh hái không ngọt, là tôi qua đường đột.” “Không có gì hay hơn biết sai chịu sửa cả.”
Rốt cuộc vẫn chia tay trong sự không vui.
Người đàn ông như Tống Tử Văn, có tiền, có quyền, có sắc, đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể trở thành mê hoặc trí mạng.
Đàm Hi không biết năm đó, khi anh ta nói chuyện ấy với cô thì rốt cuộc ôm toan tính gì trong lòng.
Tác dụng của rượu ư?
Đột nhiên có hứng?
Hay là, bóng tối dụ người?
Hoặc là, chỉ vui đùa mà thôi?
Sự tình đã đi qua, vốn không nên theo đuổi miệt mài, cũng không cần thiết phải theo đuổi làm gì, Đàm Hi đã từng nghĩ như thế.
Nhưng khi cô biết “bạn trai”, “lão cán bộ” mà Nhiễm Dao cứ nhắc suốt cả ngày lại là Tổng Tử Văn thì cô không ngồi yên được nữa.
Sau đó, cô bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, muốn nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng của Tổng Tử Văn, hy vọng có thể đào ra được kết luận là lúc đó anh ta bị ma xui quỷ khiến mà thôi.
Như thế, cô có thể giấu giếm Nhiễm Dao cả đời mà không cần cảm thấy áy náy gì.
Đáng tiếc, đến cuối cùng, cô vẫn không thể nào dùng ba chữ “tính ngẫu nhiên” này để biện giải cho hành vi của Tổng Tử Văn đêm đó.
Thế nên, trước khi ra nước ngoài, Đàm Hi dùng cách viết email để nói cho Nhiễm Dao biết những chuyện đã xảy ra, cho dù là dùng câu chữ hay thái độ lời nói đều cố gắng đứng ở góc độ trung lập và khách quan.
“Không đâu.” Giọng Nhiễm Dao từ đầu bên kia truyền sang kéo suy nghĩ đang bay xa của Đàm Hi quay về, “Đó chỉ là một trong những nguyên nhân rất nhỏ thôi.”
“Thật chứ?”
“Ừ. Năm năm trước cậu đã nói cho tớ biết chuyện này, nhưng tớ và anh ta mới chia tay nửa năm trước thôi.”
Đàm Hi suy nghĩ, dường như không thể tìm được lý do gì để phản bác cả.
Nếu chỉ vì cô nói cho Nhiễm Dao biết chuyện đó mà dẫn tới việc khiến hai người chia tay thì đúng là đã cắt đứt từ năm năm trước rồi, hà cớ gì còn kéo dài thêm ba, bốn năm rồi mới chính thức đường ai nấy đi chứ?
Nhưng cô không biết, oán giận thường được tích lũy từng chút một, mà cảm tình cũng theo đó bị mài mòn dần dân.
“Hi Hi, không phải cặp đôi nào cũng giống cậu và Lục Tổng, có thể yêu rầm rầm rộ rộ, xúc động lòng người thế đâu.”