Lưu Diệu nói xong câu này thì dừng lại một chút, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy.
“ “Hôm nay là ngày Thịnh Mậu liên hợp với Ngân hàng Đầu tư CK, cùng với nghi thức ký kết hợp đồng góp vốn với Lục Thị trong việc khai phá khu đô thị mới Sơn Thủy Danh Đô. Mặt khác, cũng là để1chúc mừng Đàm Tổng trở về, mời các vị tới dự coi như là chứng kiến, hy vọng sau này có thể hợp tác trên nhiều phương diện, cùng nhau có lợi...”
Một phen lời dạo đầu thể hiện sự cảm ơn và chào đón, cũng nói thẳng ra mục đích và triển vọng của bữa tiệc tối nay.
“... Tiếp theo đây, mời Đàm Tổng8lên sân khấu phát biểu đôi câu.”
Đèn pha bắn từ trên sân khấu xuống dưới, bao phủ lấy thân mình một người phụ nữ mặc váy đỏ.
Chỉ thấy bàn tay trắng thon dài nhấc làn váy lên, tiện đã cất bước, cuối cùng đứng yên trước sân khấu, ánh mắt hờ hững đảo qua mọi người ở bên dưới.
Đột nhiên, cô nở một nụ2cười nhẹ nhàng, giơ tay nhận lấy micro từ trong tay Lưu Diệu.
“Những lời cảm ơn thì Lưu Tổng cũng đã nói hết rồi nên tôi cũng không lắm lời nữa.” Môi đỏ khẽ mở, cất tiếng nói không nhanh không chậm.
Lục Chinh đứng dưới sân khấu, lẳng lặng ngước nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở bên trên, trong ngực bắt đầu nổi4lên những cảm xúc phức tạp, vừa vui sướng lại vừa nặng nề, vừa mừng rỡ lại vừa thẫn thờ.
5 năm, anh đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành, thành thục của cô, không thể chống đỡ một mảnh trời xanh cho cô trong những tháng ngày cô gặp khó khăn nhất. Giờ đây, thời gian thấm thoắt, cô không còn là thiếu nữ của 5 năm trước nữa.
Phá kén hóa bướm, thay gân đổi cốt.
“Tôi chỉ nói ba chuyện.” Đàm Hi tiếp tục nói, “Thứ nhất, trong nửa năm tới đây, Công ty Trách nhiệm hữu hạn Thịnh Mậu sẽ dần chuyển sang hình thức ngân hàng đầu tư tổng hợp, tổn tại như một chi nhánh của CK ở Hoa Hạ, không chỉ cung cấp nguồn vốn, tư vấn đầu tư, cố vấn các vấn đề tài chính cho mọi người mà còn có thể sát nhập, thu mua, xử lý cho các công ty đầu tư khác bên bờ phá sản.”
“Thứ hai, Thịnh Mậu và CK bắt tay cùng góp vốn với Lục Thị, cũng hứa hẹn sẽ hoàn toàn tách biệt với vốn lưu động của Lục Thị. Nói cách khác, nguồn tiền bên tôi sẽ không trở thành sở hữu riêng hoặc vốn cổ phần, cũng sẽ không can thiệp vào các hoạt động hằng ngày của Lục Thị.”
“Thứ ba, chiếu theo tình hình hiện tại, tôi sẽ tạm thời ở lại trong nước, tiếp quản Thịnh Mậu, cũng tranh thủ hoàn thành chuyển đổi cơ cấu trong thời gian sớm nhất, như vậy có nghĩa là sau này sẽ phải giao tiếp với các vị tương đối nhiều. Bởi vậy, cũng muốn mọi người có một chút hiểu biết về con người cũng như tình hình gia đình của tôi.”
Dưới sân khấu lập tức ồ lên...
“Hiểu biết? Ý là sao?”
“Cái thứ nhất với thứ hai thì tôi hiểu, nhưng hình như vấn đề thứ ba này vẫn chưa nói vào trọng điểm thì phải...”
“Chậc! Sao tôi cứ có cảm giác một vở kịch lớn sắp diễn ra nhỉ?”
“Chẳng lẽ, còn có chiều lớn gì sao?”
Tổng Tử Văn và Tổng Bạch liếc nhìn nhau. Tống Thanh nín thở nhìn chăm chú lên trên sân khấu.
Bàng Bội San đang ôm thái độ nhàn nhã và lười biếng lập tức ngồi thẳng dậy, trong mắt ánh lên sự vui vẻ: Tới rồi!
Người nhà họ Bàng, bao gồm cả ông cụ Bàng vẫn đang ở trong trạng thái chẳng hiểu ra sao. Cảnh Lam: “Còn tưởng là chuyện lớn gì, hóa ra chỉ là chuyện hợp tác, thế mà quá nửa thế lực ở thủ đô này đều bị cô ta mời tới, không khỏi cũng quá...” chuyện bé xé ra to.
Bốn chữ cuối cùng, dưới ánh mắt cảnh cáo của Bang Lập Minh nên bà ta đành phải ngượng ngùng nuốt vào trong bụng.
“Ít ra, chẳng phải những thế lực mà cô ấy mời, bao gồm cả Bàng gia cũng có mặt đúng giờ rồi hay sao?” Bàng Thiệu Huân mở miệng thờ ơ nói một câu mà lập tức chết người không đến mạng.
“Mời” là một chuyện, nhưng có thể “mời đến” được hay không lại là một chuyện khác.
Hai chuyện này có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Trên sân khấu, Đàm Hi thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, sau đó hơi mỉm cười: “Tiếp theo, xin giới thiệu với mọi người hai nhân vật, có thể nói đây là sự tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi.”
Lục Chinh ngẩn người, ở đầu ra hai người?
Chẳng phải chỉ có mỗi mình anh thôi sao?
Mọi người cũng đồng dạng vô cùng tò mò, ánh mắt như có như không thoáng nhìn về phía Lục Chinh.
Phải biết rằng, hai người này đã từng yêu tới oanh oanh liệt liệt, giờ lại mượn từ hợp tác để sát lại bên nhau, nếu nói trong chuyện này không có thành phần của “châm lại tình xưa” thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ khịt mũi coi thường.
“Đó chính là...” Đàm Hi kéo dài giọng, “Con trai và con gái của tôi.”
Xôn xao!
“Cô ấy nói gì thế?”
“Có phải tôi nghe nhầm rồi không?”
“Còn... còn chưa kết hôn mà nhỉ? Sao lại có con trai lẫn con gái rồi?”
“Sao tôi cứ cảm thấy đây là một câu chuyện cực kỳ kinh khủng nhỉ?”
Đàm Hi giơ tay lên làm động tác mong mọi người im lặng, tiếng bàn tán tạm dừng nhưng vẫn tồn tại không ít âm thanh xì xao.
Lúc này, Nhiễm Dao mặc váy trắng như tiên nữ xuất hiện trên sân khấu, tay dắt theo hai đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi.
Cậu bé con mặc bộ vest nhỏ nhìn rất nghiêm trang, môi mím chặt, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng.
Cô bé nhỏ thì mặc váy dài thướt tha màu đỏ, cùng kiểu dáng với Đàm Hi, tóc dài hơi xoăn nhẹ rủ ở sau lưng, đôi mắt to tròn không ngừng đảo tới đảo lui nhìn ngắm xung quanh, y như một thiên sứ rơi xuống trần gian.
Đàm Hi kéo hai đứa bé tới trước người mình, “Con gái tôi, Đàm Ngộ Hạ; con trai tôi, Lục Xuyên Lưu.”
Vừa dứt lời, dưới sân khấu lập tức như nổ tung.
“Thật sự có hai đứa trẻ kìa!”
“Chẳng lẽ chỉ có tôi để ý rằng con trai cô ấy họ Lục thôi à?”
“Tôi cũng nghe thấy mà...”
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đồng thời dừng hết trước người Lục Chinh.
Mà người đàn ông đã sớm hoàn toàn ngơ ngẩn khi Đàm Hi tuyên bố rằng mình có hai đứa con. Giờ phút này đầu óc anh đã hoàn toàn trở thành cơm nhão, thậm chí khả năng tự hỏi cũng trở nên rất khó khăn.
Đàm Ngộ Hạ...
Lục Xuyên Lưu...
Lục! Xuyên! Lưu!
Họ Lục...
Người đàn ông như bị sét đánh.
Không biết từ khi nào, Đàm Hi đã dẫn theo hai đứa trẻ xuất hiện trước mặt anh.
“Mommy, người này giống hệt em trai kìa.”
“Thế à?” Giọng điệu Đàm Hi hờ hững.
“Đúng thế ạ!”
“Ồ, đó là ông trẻ Hại của các con đấy, mau chào đi.”
Tiểu A Lưu mồm miệng nhanh nhảu, giọng nói giòn tan: “Chào ông trẻ Hai...”