Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 103: Đồng ý với cô ba chuyện

Trương Lộ trước kia là người thế nào?

Cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng Sầm Uất Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, ngay cả tiếng cười của cô ta cũng bén rễ vào tim cô, dưới tác động của năm tháng, nó biến thành một chiếc gai không thể rút ra được.

Chỉ cần động vào là đau.

“Muộn lắm rồi, không nghỉ ngơi sao?” Cô rót cho mình một ly nước, uống một nửa, đưa đến bên miệng hắn, “Uống không?”

Ân Hoán nhận lấy, chỉ nhấp môi chứ không uống nhiều.

“Sao lại là nước lạnh?” Mày cau lại, nhìn cô bằng một ánh mắt không tán đồng.

Sầm Uất Nhiên kinh ngạc, “Vây à? Nhưng em thấy khá ổn…”

“Sau này không được uống nước lạnh!” Hắn vươn tay ra, ôm lấy cô, “Vẫn còn sức xuống giường, xem ra anh chưa đủ cố gắng, làm lại!”

“Anh chỉ biết làm bậy!”

“Anh làm vợ mình, là một chuyện hết sức bình thường.”

“… Lúc nãy là điện thoại của ai vậy?” Sầm Uất Nhiên không muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

“Ồ, một người bạn.”

“Nam?” Xem đi, hóa ra cô cũng biết giả dối đấy chứ.

“Là nữ.”

“Có việc gì hả?”

“Ừ.” Suy nghĩ, bổ sung: “Việc nghiêm túc.”

Ân Hoán đặt cô xuống giường, dùng khăn ướt lau đi vết dính dính trên chiếu, sau đó vò thành một cục, ném vào thùng rác.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, dường như hắn càng đẹp trai hơn.

Chẳng trách khi ấy, những đứa bé trong thôn cũng thì thầm ở sau lưng rằng hắn là hồ ly tinh chuyển thế, muốn hút máu người...

“Sao lại nhìn anh như thế?”

“Ừ, vì anh đẹp.” Đôi mắt cô gái có ánh sáng nhấp nháy, trong đó chứa đựng đầy sự quyến luyến và ỷ lại.

Con tim Ân Hoán chợt động, tiến tới, cắn mạnh vào chiếc cổ trắng nõn của cô, “Em thế này, trông rất khát tình…”

Sầm Uất Nhiên cười, tính tình người này hay tức giận, nói năng thô tục, lãng phí mất một khuôn mặt xinh đẹp.

Lúc không cười thì còn bình thường, vẫn có khí thế, nhưng cười rồi lại trở nên tinh quái, khóe mắt toát lên một vẻ đẹp đầy sự không nghiêm chỉnh.

“Khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”

Động tác cắn bậy của hắn ngừng lại, ngẩng đầu lên, mi tâm nhăn thành một đường.

“Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”

“Mẹ em gọi điện thoại đến.”

Hắn xoay người, nằm ngửa, gác tay ra sau gáy, đôi mắt đen láy nhìn lên trần nhà, “Mẹ nói gì?”

“Chuyện nhà và chuyện của anh và em.” Cô ngồi dậy, chống tay nhìn hắn, nhưng lại bị một bàn tay to ôm lấy, gò má áp vào bờ ngực của hắn, khí nóng bóc lên, nhuộm hồng đôi gò má của cô.

Cô cử động thì lại bị ấn trở xuống trở lại, cố định ngay ngắn.

“Nằm yên nào! Lửa mà bốc lên thì cho em chịu hết.”

“Ân Hoán, chúng ta tìm lúc nào đó về thăm nhà đi?”

Hắn không nói gì, bóng đêm yên lặng đến đáng sợ.

Một lúc sau, hắn ta hỏi, “Em muốn về lúc nào?” Bàn tay khẽ vuốt ve bờ vai trơn bóng của cô, đáy mắt lại u tối đầy lạ thường.

“Công trình trong tay anh đợt này có phải sẽ kết thúc vào cuối tháng này không?”

“Ừ.”

“Vậy tháng sau chúng ta trở về đi!” Hai mắt Sầm Uất Nhiên sáng lên, giống như hai ngọn đèn nhỏ, gió thổi qua, chớp nháy, chớp nháy.

“Em không đi học à?”

Cô bỗng chốc trở nên ủ rũ, “Hay là em trốn học nhỉ?”

“Em dám?”

“… Không dám.”

“Được rồi!” Ân Hoán luồn tay vào mái tóc đen dày của cô, vuốt từng cái, từng cái, “Đợi đến cuối năm, chúng ta cùng về quê ăn Tết.”

“Còn tới mấy tháng lận…Có phải anh lại có việc mới để làm?”

“Ừ.”

“Lại đi nhận thầu à?”

“Không, lần này anh đi làm việc khác.”

“Việc khác?” Sầm Uất Nhiên cau mày, “Anh lại có ý định gì nữa?”

Trước đây, nghe người già trong thôn nói, nam đẹp hơn nữ thường chết yểu, cho dù có lớn lên được thì cũng sống với một kiếp người bình thường không có gì đặc sắc.

Nhưng Sầm Uất Nhiên biết không phải như thế! Ân Hoán chỉ trông xinh đẹp thôi, thật ra hắn có thể chịu khổ hơn bất kỳ ai, người như vậy, lúc bắt đầu sẽ không mấy thuận lợi, nhưng cả đời sẽ không hề sống trong cảnh long đong tầm thường.

Hắn là con chim ưng hùng vĩ, chỉ đợi gió lên rồi cuối cùng cũng sẽ có ngày chao lượn trên bầu trời kia.

Còn cô lại rất may mắn khi có thể tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của chú chim ưng đó.

“Lần này không phải anh có ý định gì, mà là đối phương có ý định gì.”

“Anh quyết định làm chung với người khác?” Trước đây, cũng không phải chưa từng có chuyện như thế này.

Ân Hoán lăn lộn ở chỗ này rất ổn, bởi vì nghĩa khí, có chút ít mặt mũi nên những chủ công trình kia sẽ đồng ý rút một bộ công việc nhỏ lẻ ra giao cho hắn và đám lính dưới tay hắn làm.

Hợp tác được vài năm, đều khá vui vẻ, thu nhập cũng không tệ.

Có vài tên thấy thích, muốn tham gia vào, nhưng Ân Hoán đều từ chối, ngay cả những đội thợ xây lớn muốn thu nhận hắn và đám anh em của hắn, thậm chí còn đảm bảo sẽ trả mức lương cơ bản hậu hĩnh, nhưng hắn cũng không đồng ý.

Sầm Uất Nhiên nói hắn ngốc, một người làm mệt lắm, không nói đến việc phải chạy trước chạy sau, còn phải đứng ra gánh trách nhiệm nữa.

Bình thường, Ân Hoán lười cãi với cô, bị ép dữ quá mới vứt lại một câu: “Thà làm ông chủ kiếm được một chút tiền chứ không làm tiểu nhị kiếm được một đồng tiền”

Cô châm chọc hắn: “Có tiền đồ.”

Hắn đáp lại cô: “Không biết gì hết!”

Cho nên, khi nghe nói hắn muốn hợp tác cùng người khác, Sầm Uất Nhiên mới kinh ngạc như vậy.

Nói thẳng ra, người đàn ông này mắt cao hơn đầu, không đồng ý bởi vì xem thường những người đó, thấy khinh khi phải làm với họ.

Thật không ngờ, lần này… lại là ngoại lệ?

“Người hợp tác với anh là ai?”

“Chuyện của đàn ông, đàn bà con gái ít tham dự vào thôi.”

Sầm Uất Nhiên mấp máy cánh môi, vẫn muốn hỏi thêm, nhưng hắn đã nhắm mắt lại, có ý là: miễn thương lượng.

“Thôi vậy, chuyện của anh, anh tự quyết định, đừng làm chuyện lỗ vốn là được…”

“Yên tâm, không để em chết đói được đâu!”

“Chỉ biết nói những lời dễ nghe!”

“…”

“Vậy chuyện đăng ký thì sao?”

Ân Hoán mở mắt, con ngươi đen nhánh phản xạ lại ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn, nhưng lại trở nên tĩnh mịch trong chốc lát.

Hắn nói: “Không vội, đợi em tốt nghiệp…”

Sầm Uất Nhiên cười cười, ờ một tiếng, nhắm mắt lại che đi sự chờ mong và lo lắng trong lòng.

Con đường này là do chính cô chọn, cho dù có phải quỳ cũng phải đi cho tới cùng, khi chưa đến được vạch đích, cô không thể có bất kỳ sự lay động nào.

Ngay cả Trương Lộ… cũng không được.

“Ngay mai anh đi tham gia buổi họp lớp với em nhé? Trước đây anh… cũng là khách quen của trường họ, họ… đều quen biết…”

“Không đi.”

Sầm Uất Nhiên không nói gì nữa.

“Ngủ đi, ngày mai đi mua quạt.” Hắn vươn tay ra, tắt đèn.

“Ừ, ngủ ngon.”

Trong bóng tối chỉ còn tiếng quạt nan nhè nhẹ, mùa hè năm đó, hắn cũng quạt như thế cho người con gái hắn yêu, chỉ có điều, thứ hắn dùng khi ấy lại là chiếc mũ rơm hắn dùng để che nắng.

Lúc Sầm Uất Nhiên đi ngang qua, giả vờ xoay đầu, lén nhìn một cái.

Nhưng nhìn một lần thì lại không thể dời tầm mắt đi được nữa.

Hắn đã ngủ, có tiếng hít thở nhẹ truyền đến từ phía sau lưng, Sầm Uất Nhiên mở mắt, mãi đến gần sáng mới ngủ được.

So với sự nhếch nhác của Sầm Uất Nhiên, Đàm Hi có thể xem là đang trong trạng thái xuân phong đắc ý.

Giải quyết được chuyện của Ân Hoán, lại tìm được cách đối phó với Ngụy Cương, giờ đây, phải xem bên phía Phì Tử thế nào đã.

Dĩ nhiên, còn có chuyện cô tính nhờ Ân Hoán và đám lính của hắn đi làm, nếu thành công thì cái ngày vung tiền như nước sẽ không còn xa nữa.

Mua ha ha ha!

Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy rất sớm, muốn ngủ tiếp nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, thế là quyết định bò dậy chạy bộ.

Chạy ba vòng quanh biệt thự, đụng phải Lưu Toàn đang tuần tra quanh biệt thự.

“Hi!” Đàm Hi chào hỏi hắn.

Lưu Toàn gật đậu, “Chào buổi sáng mợ Hai.”

“Ừ, anh còn sớm hơn tôi đó!” Nói xong, chạy đi như một cơn gió.

Lưu Toàn thẫn thờ, tuổi trẻ thật tốt…

Một bảo vệ khác cũng rất cảm khái, mợ Hai đẹp như một đóa hoa, phúc khí của cậu Hai tốt thật…

Hi hi…nếu hắn cũng có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy, bắt hắn thờ cô như thờ tổ tông hắn cũng chịu!

Chạy xong ba vòng, Đàm Hi thở như trâu, giảm tốc chạy chậm dần, bắt đầu đi dạo trong vườn hoa.

Đợi đến khi hô hấp bình thường lại, mặt trời cũng bắt đầu ló dạng, bầu không khí se lạnh dường như bắt đầu nóng lên.

Cô chuẩn bị trở về ăn sáng.

Vừa ra khỏi vườn hoa, chân bỗng khựng lại.

Người đàn ông đi ngược chiều ánh sáng, thân hình cao thẳng, mỗi bước chân như đang duyệt binh, thắng tắp, nghiêm nghị.

Đầu đinh tiêu chuẩn, ngoài Lục Chinh ra, còn ai có thể phù hợp với kiểu tóc này chứ?”

“Cậu…”

Đi lướt qua vai nhau, không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái.

Vẻ mặt chuẩn bị lên tiếng của Đàm Hi khựng lại, lời nói đã đến bên miệng bị cắt đứt một cách trắng trợn.

Đợi khi phản ứng lại, cô đuổi theo, giơ hai tay ra, chắn trước mặt anh.

Anh không thể không ngừng lại, đôi mắt vừa lạnh và âm trầm, nào có nửa phần dịu dàng mơ màng như lúc hai người dây dưa với nhau.

Chậc, già rồi mà còn biết chơi trò hai mặt cơ đấy?

Trên giường một bộ, dưới giường một bộ, giả vờ thanh cao cũng giống lắm, hôm qua còn đề nghị cô làm bạn giường, hôm nay lại vờ như không quen biết?

“Cậu không nhìn thấy cháu sao?”

“Tránh ra!”

“Thấy mà vờ như không thấy, có tật giật mình hả?”

“Cô nói năng bậy bạ gì đó? Cũng không xem thử xem đây là đâu…” Câu cuối được anh rít qua kẽ răng, vừa âm trầm vừa như kiềm chế, đồng thời cũng có vài phần cảnh cáo ở trong.

Đàm Hi đảo mắt nhìn một vòng, được lắm, cô chặn người trước cổng biệt thự, người làm xung quanh đang nhìn về phía họ, tin rằng không bao lâu sau, Lục Thảo và Tần Thiên Lâm cũng sẽ phát hiện ra.

“Anh sợ à?” Buông hai tay xuống, nghiêng người, từ “chặn người” biến thành sóng vai bước đi.

“…” Anh trầm mặc, cằm căng chặt, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

“Hôm qua, Tần biến thái gọi điện cho anh thật à?”

“…”

Đàm Hi nhịn cười, “Anh có nói lỡ miệng gì không đấy?”

Anh ngừng bước, xoay đầu, nhìn thẳng cô, con ngươi đen láy mang theo sự lạnh lùng, đủ khiến Đàm Hi đông cứng lại.

“Giữa hai chúng ta có gì để lỡ miệng sao?” Cười lạnh, ánh mắt xem thường.

Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, tâm trạng vui vẻ lập tức tan theo mây gió.

“Nghe ý của anh, dự tính không thừa nhận à?”

“Ông đây trước giờ không nợ ai.”

“Vậy hôm qua là ai muốn tôi thành bạn giường nhỉ?”

“…”

“Không giấu gì anh, hôm qua tôi tắm rửa ở khách sạn, còn giặt đồ nữa, lúc quay về bị Tần Thiên Lâm phát hiện…” Cô cố ý ngừng lại.

Con ngươi của Lục Chinh co lại.

Đàm Hi vui thầm, nhưng trên mặt vẫn bình thường không để lộ ra.

Người này không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của mình.

“Hắn ta nghi ngờ tôi cắm sừng hắn.”

Mí mặt của anh giật giật, huyệt thái dương cũng giật theo.

“… Sau đó thì sao?” Chầm chậm, khàn khàn, lộ ra sự bất lực và buồn bực.

“Ôi, bây giờ cậu lại chịu nhận cháu rồi?” Cô cười, cô vẫy mạnh chiếc khăn lau mồ hôi, “Lúc nãy còn vờ như người xa lạ nữa kia mà…”

“ĐÀM HI!”

“Ơi, cháu đây ~”

“Rốt cuộc cô muốn gì?” Cô nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Đảo tròng mắt, đánh giá tình hình.

“Thế này đi, anh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi phối hợp giả vờ không quen thân với anh ở nhà họ Tần, thế nào?”

“Điều kiện gì?”

“Nếu như tôi có yêu cầu, anh phải xuất hiện, mọi lúc, mọi nơi.”

Hôm qua bị Tần biến thái gây chuyện như thế thì vấn đề trước đây Đàm Hi bỏ qua nay lại bày ra trước mắt, đó là: trước khi rời khỏi nhà họ Tần, cô phải bảo vệ bản thân ra sao?

Bây giờ, tất cả chỗ dựa mà cô có chẳng qua chỉ là việc Tần Tấn Huy thích thể diện, không muốn cô gây lớn chuyện, làm mất mặt nhà họ Tần, cho nên mới không dám mạnh tay mà thôi.

Còn Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ đã bất mãn với cô từ lâu, kiềm chế đến một mức nhất định rồi cũng sẽ có ngày sẽ bùng nổ ra, một khi hai người phụ nữ đó mạnh tay, e rằng Đàm Hi chỉ có thể nằm im chịu đòn.

Bây giờ cô càng tỏ ra hung dữ, về sau sẽ bị trừng trị càng thê thảm.

Tóm lại, bây giờ cô cần gấp một chỗ dựa, có thể bảo vệ cô trong tình huống tồi tệ nhất, mà Lục Chinh lại là đối tượng thích hợp nhất cô có thể nghĩ đến cho đến lúc này.

“Không được.”

Đàm Hi đang muốn lên tiếng, anh nói tiếp: “Ba lần. Tôi chỉ có thể cho cô ba lần.”

“Keo kiệt!”

“Đồng ý hay không tùy cô.” Ngừng lại, “Đàm Hi, thật ra tôi không sợ cô gây chuyện đâu.”

Sắc mặt của anh rất lạnh, chỉ có đôi mắt ấy, vẫn chứa đầy sự nghiêm túc.

Đàm Hi biết, anh không hề nói đùa.

Nói thẳng ra, nếu sự việc bị làm lớn, người chịu thiệt hại nhiều nhất là cô, còn Lục Chinh cùng lắm chỉ bị ảnh hướng đến danh tiếng mà thôi.

“Được, ba lần thì ba lần.”

Hai người sánh vai bước vào biệt thự, ánh nắng ấm áp chiếu trên bóng lưng một cao một thấp, nếu nhìn từ xa sẽ như một bức tranh tuyệt đẹp.

“Cô đi trước.” Tới chỗ rẽ, chính là phòng khách, Lục Chinh đột nhiên ngừng lại.

Đàm Hi khẽ ừ, không làm trò quấy nhiễu nữa, về thẳng phòng mình.

Đóng cửa, cài chốt, lưng dựa vào cửa, tim đập liên hồi.

Thật ra, anh ấy có thể không cần đồng ý.

Dù sao giữa cô và anh chưa hề xảy ra chuyện gì, còn về những lời đề nghị làm bạn giường, cô không ghi âm lại, nếu Lục Chinh kiên quyết không chịu thừa nhận, cô thật sự cũng bó tay.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn cho phép cô ba lần.

“Ỷ Thiên Đồ Long Ký” bản hiện đại đấy nhé!

Trương Vô Kỵ đồng ý làm ba việc cho Triệu Mẫn, kết quả, việc vẫn chưa làm xong, hai người đã đến bên nhau luôn..

Hi hi, xem ra hy vọng của cô rất lớn!

Chỉ mong đừng có lòi ra một cô “Chu Chỉ Nhược” gì đó là được…