Lưu Diệu hành động rất nhanh nhẹn, bên này Đàm Hi vừa lên danh sách khách mời xong thì địa điểm tại sảnh bao số 1 Trường Phú Cung đã được đặt xong.
“Đến đúng lúc lắm” Đàm Hi lấy một tờ giấy A4 từ trong ngăn kéo tủ ra, “Gửi thiệp mời theo thứ tự trong danh sách này, nội trong hôm nay phải gửi hết, có vấn đề gì không?”
“Không vấn đề” Lưu Diệu nhận lấy, “Tôi đã liên hệ với bên Trường Phú Cung rồi, hai ngày sau sảnh số 1 đúng lúc cũng trống”
“Địa điểm và chỗ ngồi do anh lo liệu, nhất định không được để xảy ra sai sót gì đâu đấy!”
“Vâng”
“Ngoài ra, để ba chỗ trống trên bàn chính, những chỗ khác anh tự lo liệu là được”
“Ba chỗ?” Chủ nhân đón khách tạm thời không vào chỗ ngồi mới để sẵn chỗ trống, theo lý mà nói, bữa tiệc do Thịnh Mậu tổ chức, người có thể được gọi là chủ nhân thực sự chỉ có một mình Đàm Hi, trừ khi...
Lưu Diệu kinh ngạc.
Đàm Hi gật đầu, khẳng định lại suy đoán của anh ta, “Hôm đó tôi định sẽ dẫn theo cả hai nhóc nhà tôi theo cùng.”
Lưu Diệu đã được nghe Hứa Nhất Sơn nói qua nên mới biết mấy năm nay Đàm Tổng ở nước ngoài không chỉ gây dựng nên được CK, mà còn nuôi dưỡng hai nhóc tì đáng yêu.
Năm xưa, tại hiện trường trận chung kết nhà giao dịch AC, anh ta đã từng gặp Lục Chinh, tuy không rõ hai người này tại sao lại chia tay nhau, nhưng cha đứa bé là ai chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Dù sao người đàn ông có thể khiến cho Đàm Hi cam tâm tình nguyện sinh con cho chưa nói đến việc phải có ba đầu sáu tay, nhưng ít ra cũng phải là rồng phượng trong loài người.
Mà Lục Chinh cũng là người đàn ông ưu tú nhất anh ta từng được gặp cho đến nay.
Sự cao quý lộ rõ ra từ trong xương cốt, mơ hồ khiến người khác thấy mặc cảm.
Dựa theo tình thế hiện tại, Lục đại tổng tài có lẽ là còn chưa biết mình đã có hai đứa con. Đến ngày tổ chức bữa tiệc kia được gặp tận mắt, chậc, sắc mặt chắc là sẽ đặc sắc lắm.
Là bền hợp tác ký kết hợp đồng, Lục Thị nhận được thiệp mời đầu tiên.
Trần Khải gõ cửa, đợi bên trong lên tiếng đáp lại, mới đây của bước vào.
“Boss, thiệp mời đến rồi.”
Đầu bút dừng lại, người đàn ông đột nhiên ngước lên: “Người thứ mấy nhận được?”
“Thứ nhất.”
“... Cũng coi như cô ấy còn có lương tâm” Tuy nói vậy, nhưng đáy mắt đã hiện lên ý cười khẽ.
Chó độc thân Trần Khải: Boss, xin đừng ngược tối mà!
Người thứ hai nhận được thiệp mời là tập đoàn Hằng Phong, Lưu Diệu đích thân mang đến.
Lần này, cô gái quầy lễ tân không những không dám quăng ra vẻ mặt cau có, mà còn tươi cười nịnh nọt mời anh ta vào trong phòng khách, “Lưu Tổng, thực sự xin lỗi, hiện đang là đại hội cổ đông lâm thời, Niên Tổng buộc phải tham dự, nên thực sự không phân thân được, phiền anh đợi cho giây lát, lâu nhất cũng không đến nửa tiếng đầu!”
Lưu Diệu đưa tay lên, “Không cần đầu, hôm nay tôi đến không phải để gặp Niên Tổng, đưa thiệp mời đến đây là được rồi, cáo từ”
“Lưu Tổng... Xin anh đợi đã!” Cô gái lễ tân đuổi theo, “Thực sự không làm mất nhiều thời gian của anh đâu mà...”
Lưu Diệu làm ngơ, đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, một hồi tiếng giày cao gót nện dưới nền đất từ xa đến gần.
Cô gái lễ tân giống như tìm được chỗ dựa, nặng nề thở ra, “Thư ký Lâm, Lưu Tổng...”
Chủ nhân đôi giày cao gót khua tay, “Được rồi, ở đây cứ giao cho tôi xử lý”
Cô gái lễ tân như trút được gánh nặng, nhanh chóng bước đi.
“Lưu Tổng, đã lâu không gặp, vào trong uống ly cà phê được chứ?” Trên mặt người phụ nữ hiện lên nụ cười nhạt, môi đỏ kiều diễm.
“Không dám làm phiền thư ký Lâm” Trước mặt sắc đẹp vẫn bất động như núi.
Nụ cười trên mặt cô gái hơi cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, “Anh nặng lời rồi, một thư ký nhỏ nhoi như tôi sao gánh nổi chứ?”
“Tôi thấy trước đây khi thư ký Lâm tìm các loại lý do để đối phó qua loa với tôi rất mạnh mẽ, rất thuần thục cơ mà? Sao lại không gánh được chứ?”
“Cà phê thì khỏi cần, tôi có việc rồi, thứ lỗi cho tôi không hầu cô được” Bước đi tiêu sái phóng khoáng.
Lưu Diệu huýt sáo một cái, chỉ cảm thấy thoải mái sảng khoái vô cùng.
Sắc mặt thư ký Lâm đã thay đổi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, quay về văn phòng.
Nửa giờ sau, buổi họp kết thúc.
Câu đầu tiên Niên Hoằng Nghị hỏi khi bước ra ngoài là: “Người đâu?”
Thư ký Lâm: “... Lưu Tổng đến đưa thiệp mời rồi đi luôn.”
“Không giữ người lại à?”
“Xin lỗi.” Đôi mắt người phụ nữ hiện rõ vẻ áy náy.
“Chuyện không liên quan đến cô, người phụ nữ đó vừa quay trở về, ngay cả Thịnh Mậu cũng mạnh mẽ hơn không it.”
Đúng là “phong thủy luân chuyển, trước đây Hằng Phong thích thế nào cũng được, bây giờ đổi lại đối phương không có gì phải sợ hãi nữa.
“Vậy bây giờ chúng ta nên...”
Niên Hoằng Nghị giơ tay lên, chặn không cho cô ta nói tiếp: “Không vội, đưa thiệp mời cho tôi trước đã”
Bàng gia.
“Đến rồi đến rồi, cố Thiệu Đình đến rồi...” Tiếng người làm thuê từ ngoài cửa truyền vào.
Cảnh Lam đang ngồi trên sofa, tay bưng chung trà cẩn thận thưởng thức, nghe vậy bỗng đứng bật dậy, ra cửa nghênh đón, vẻ tươi cười trong đôi mắt khó che giấu.
Không bao lâu sau, Bàng Thiệu Đình đã ôm con trai bước vào, theo sau đó là Trương Khải, tay xách túi lớn túi nhỏ, toàn là đồ bổ cao cấp.
“Mẹ.”
Trương Khải cũng gọi theo cô ta.
“Các con đến đây là được, sao còn mua nhiều đồ thể làm gì? Trong nhà cũng không thiếu gì cả, không cần đâu.”
Bàng Thiệu Đình cười, “Con biết trong nhà không thiếu, nhưng đây là tấm lòng của con và A Khải mà”
“Mẹ biết các con ngoan ngoãn... Vào phòng đã rồi nói chuyện, nào, để bà bế Tiểu Hiên Hiên của bà có được không nào?”
Cậu nhóc đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên ôm chặt lấy cổ Bàng Thiệu Đình không chịu buông ra, “Không cần bà ôm! Con muốn mẹ cơ!”
Nói xong, lại hầm hè nghiêng đầu qua.
Cảnh Lam hơi cong môi lên, “Hiên Hiên mới bé xíu vậy mà đã biết nhận người rồi, thông minh quá!”
Bàng Thiệu Huân đứng phía sau không khỏi co giật khóe môi, châm chọc: Trước đây đứa trẻ con nhà hàng xóm cũng không cho bà bế, bà còn oán thán với ba mẹ đứa bé không biết dạy con, kết quả bấy giờ đến lượt con cháu nhà mình thì lại biến thành “thông minh, đừng có thiên vị quá rõ ràng như vậy chứ...
Cảnh Lam ngồi trò chuyện với con gái và con rể, đứa bé để cho bảo mẫu trông nom, “Chiều nay ở lại ăn cơm đi, đúng lúc ông nội con về nhà, gia đình chúng ta đã rất lâu rồi không cùng ăn cơm với nhau”
Ý cười trong mắt Bàng Thiệu Đình càng sâu hơn, “Vâng ạ, con cũng rất lâu rồi không được gặp ba và ông nội.”
Ánh mắt Trương Khải lóe lên, mơ hồ lướt qua ánh sáng.
Mười hai giờ đúng, bên ngoài có tiếng động cơ xe vang lên.
Bàng Thiệu Đình hít thở gấp hơn, lòng bàn tay Trương Khải ra mồ hôi.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân cùng với tiếng trò chuyện được đè thấp giọng từ xa truyền đến.
“... Bàng gia địa vị nhạy cảm, không thích hợp tham gia những bữa tiệc thương mại như vậy?
“Tuy nói vậy, nhưng con không tò mò cô ta có mục đích gì sao?” Giọng nói già nua mang theo ý tứ hàm xúc chỉ riêng người lính mới có.
Bàng Lập Minh đột nhiên không biết nói gì.
Tò mò ư?
Đương nhiên là có.
Người phụ nữ đó không chỉ quay về, mà còn nghênh ngang xuất hiện trong giới xã giao thủ đô, vừa mới đến đã vươn tay tới Bàng gia, thực sự đã quên mất bài học năm xưa.
Hay là, tất cả đều chỉ vì công khai khiêu khích Bàng gia?
Đến ông ta cũng thực sự có chút... mong chờ.
Ông cụ Bàng: “Có những ai nhận được thiệp mời?”
“Trước mắt có Lục Thị, Hằng Phong, và chúng ta là ba nhà đầu tiên.”
“Người tới không thiện, người thiện thì không tới...” Ông cụ trầm ngâm thở dài.
“Ý ba là?”
“Nếu thiệp mời đã được gửi đến tận tay chúng ta, không đi xem xem cô ta muốn làm gì thì chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?” Đôi mắt già nua hơi híp lại, vẻ sắc sảo trong đôi mắt dần lùi đi.
“Sao ba phải làm thế chứ? Cô ta chỉ là bề dưới, không đến mức...” Bàng Lập Minh thủ thăm dò suy nghĩ của ông cụ Bàng.
Tuy Bàng Diên Chiểu đã nghỉ hưu từ năm ngoái, nhưng sức mạnh vẫn còn, đột nhiên lộ mặt chỉ e sẽ khiến cho người bên ngoài nảy sinh những toan tính và suy đoán không cần thiết, thực sự không cần phải khuấy đảo mặt hồ đang yên tĩnh lên.
“Cô ta dám mời, ba dám đi! Con đừng khuyên nữa, ba đã quyết định rồi.”
“Ba! Rốt cuộc ba đang giận dỗi ai?” Bàng Lập Minh tức đến đau ruột, “Một cô gái mới hai mươi mấy tuổi có thể giở được trò gì chứ? Ba không yên tâm, thì để con và A Lam đi rồi về nói cho ba biết là được chứ gì?”
“Lập Minh, con đừng có coi thường đứa con gái mới chỉ hai mươi mấy tuổi đầu con vừa nói!” Đôi mắt già nua sáng quắc, Bàng Diện Chiến cắn răng nói: “Chính bởi vì cô ta, cho nên A Chinh mới giận ba năm năm trời, cho đến nay vẫn không chịu bước chân vào Bàng gia đến một bước. Con nói xem, đó là điều mà một đứa con gái bình thường có thể làm ra được hay sao?!”
Bàng Lập Minh nghe thấy vậy liền im lặng, từng chuyện Đàm Hi đã làm đúng là không phải chuyện một cô gái mới chỉ hơn hai mươi tuổi bình thường có thể làm được, ví dụ như chuyện xâm nhập vào hồ sơ cơ mật mấy năm trước, hay có sức ảnh hưởng gần như là trí mạng đối với Lục Chinh.
“Đi! Bắt buộc phải đi!” Ông cụ kiên quyết.
Bàng Lập Minh chán nản, thôi bỏ đi, người già còn ngang bướng hơn cả trẻ con, bọn họ ngoài việc ủng hộ vô điều kiện ra còn có thể làm thế nào được chứ?
Khuyên cũng không nghe, nói thế nào cũng không lay chuyển được, chỉ có thể cùng theo...
“Ông nội, ba, hai người về rồi ạ” Bàng Thiệu Đình tươi cười tiến lên, đón lấy áo khoác trong tay Bàng Lập Minh, rồi treo lên giá treo quần áo.
Lại đi đón ông cụ Bàng, nhưng đã bị Bàng Diên Chiểu yên lặng tránh sang một bên, đưa cho con dâu Cảnh Lam.
Nụ cười Bàng Thiệu Đình cứng đờ, có chút lúng túng thu tay lại.
Trương Khải tiến lên, “Ông nội, ba...”
Lần này, không chỉ ông cụ Bàng coi như không nhìn thấy, mà ngay cả Bàng Lập Minh trước giờ vẫn luôn nho nhã cũng không thèm để ý đến.