Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 71: Coi tiền như rác

Sau đó dù Tô Vận Đạt có giậm chân thét gào thế nào đi chăng nữa, giá hòn đá kia vẫn cứ luôn tăng lên theo những lần gọi giá của Tề Tiểu Tô, từ chín mươi chín vạn lên tới một trăm năm mươi lăm vạn.

Đối với những người như Nghiêm lão, một trăm năm mươi lăm vạn thực chẳng đáng là gì, nhưng bọn họ là người làm kinh doanh, cược đá cũng chỉ là xem trọng chữ cược kia, đương nhiên cũng sẽ phải xem mức độ rủi ro rồi mới hét giá, thực sự đi quá hạn mức của bản thân sẽ thấy do dự, có tiền thì có tiền, nhưng có ai muốn thua lỗ chứ?

Cho nên, khi giá đến con số một trăm năm mươi lăm vạn đã có vài người lắc đầu tỏ ý bỏ cuộc, sau khi bỏ cuộc họ cũng không hề cảm thấy tiếc, ngược lại còn đứng cười nói vui vẻ bên cạnh chờ kết quả. Tô Vận Đạt thì hoàn toàn khác, toàn thân anh ta túa mồ hôi lạnh, tay chân đều run bần bật, trước đó anh ta đã định qua lôi Tề Tiểu Tô lại, nhưng cô lại né người đứng sang bên cạnh Nghiêm lão, tất nhiên anh ta không dám qua đó làm bậy được, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Tiểu Tô lại giơ tay một lần nữa.

“Một trăm sáu mươi vạn.”

Những người khác nhìn vẻ mặt cô vẫn như thường, dần dần đến cả đám Trần tổng cũng bắt đầu bái phục cô, chỉ có mình Tề Tiểu Tô biết, trong lòng cô thực ra cũng không chắc chắn.

Số tiền một trăm sáu mươi vạn này chẳng khác nào gần như giao toàn bộ số tiền của cô và Tô Vận Đạt ra, nếu còn có người thét giá nữa vậy thì chắc chắn cô phải mượn tiền của Bạch Dư Tây. Lỡ bên trong hòn đá không có ngọc tốt, cô sẽ lập tức từ một cô gái giàu có với tám mươi tám vạn tệ trong tay biến thành một con nhóc nghèo hèn.

“Tiểu Nhất, cậu chắc chắn trong này có năng lượng chứ?” Vừa nãy trong lúc thét giá, giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất lại vang lên, Tề Tiểu Tô lại đưa tay sờ hòn đá đó một cái để nó chắc chắn trong viên phôi đá này thực sự có năng lượng hay không. Cô thà tin vào Hệ thống Tiểu Nhất chứ không chịu tin Vệ Thường Khuynh.

Ai mà biết được cái thứ truyền tải số liệu thực thể đó có đáng tin hay không?

“Bản Hệ thống kiểm tra đo lường năng lượng chưa bao giờ xảy ra sai sót. Đây là một viên khoáng thạch năng lượng A+++.”

Tề Tiểu Tô nhẹ cả lòng.

Một lần nữa nghe Hệ thống xác nhận cô đã yên tâm hơn nhiều. Hệ thống không thể kiểm tra được nước ngọc bên trong như thế nào, nhưng dựa vào cấp năng lượng có thể nhìn ra ngọc tốt hay xấu, hình như viên Lan Tử La năng lượng là A+. Vậy mà đã được tám mươi tám vạn rồi, viên ngọc có năng lượng A+++ dù thế nào cũng được gấp đôi đúng không? Hơn nữa năng lượng dự trữ càng nhiều chứng minh viên ngọc sẽ càng to.

“Tề tiểu thư đúng là coi tiền như rác.” Lúc này Trần tổng không kìm chế nổi mà nói. Bọn họ đều có thể nhìn ra, trước thời điểm vừa rồi, hai cậu cháu nhà này thực sự không hề có tiền, nhìn quần áo giày dép họ đang mặc trên người là biết. Khó khăn lắm mới được ông trời ban cho một món hời, giờ cô gái này tiêu tiền mà mặt không biến sắc như thế, chẳng lẽ muốn trải nghiệm cảm giác kích động khi ngồi tàu lượn siêu tốc sao?

Tùy hứng, thật sự là quá tùy hứng.

Đến cả Bạch Dư Tây cũng muốn cười khổ.

Anh không khỏi nghĩ, cô nhóc này tiêu tiền mạnh tay như vậy, nếu anh thực sự muốn theo đuổi cô có phải sẽ cần cố gắng kiếm thật nhiều tiều không? Nếu không e là sau này bản thân anh sẽ không có đủ tiền cho cô tiêu mất.

Tề Tiểu Tô lại không để ý đến suy nghĩ của anh. Lúc này cô hơi căng thẳng, chờ đợi liệu có còn người khác ra giá nữa không.

Thật may! Tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy mức giá này đối với hòn đá kia đã là mức cao nhất rồi, nếu tiếp tục tăng thì sẽ gặp rủi ro.

Cho nên đến cuối cùng Tề Tiểu Tô là người có được hòn đá này.

“Cậu, nhập mật khẩu đi.” Nghiêm lão cho người mang máy quẹt thẻ đến, Tề Tiểu Tô đưa thẻ vào. Sau đó quay sang nói với Tô Vận Đạt.

Tay Tô Vận Đạt run lẩy bẩy nhập mật khẩu trong vẻ mặt cười như không cười của Nghiêm lão. Dù thế nào anh ta cũng không dám quỵt nợ ở nhà Nghiêm gia. Một lúc sau, anh ta nhận được tin nhắn thông báo, nhìn số dư trên màn hình còn chưa đến ba vạn tệ. Mắt Tô Vận Đạt trợn lên một cái, ngất lịm đi.

“Gan của em cũng lớn thật đấy, Không sợ bị lỗ vốn, một trăm sáu mươi vạn coi như ném qua cửa sổ sao?” Ra khỏi cửa lên xe, Bạch Dư Tây ngồi lên ghế lái mới hỏi Tề Tiểu Tô.

Cô hơi cúi đầu xuống, từ vị trí của anh nhìn sang mái tóc đen của cô đẹp vô cùng, anh không kìm chế nổi đưa tay ra xoa xoa đầu cô.

“Sợ chứ, nếu lỗ thì chắc chắn cậu em sẽ giết chết em.”

Tề Tiểu Tô ngoảnh đầu nhìn Tô Vận Đạt đang nằm ở ghế sau. Cậu ấy vẫn đang bất tỉnh nhân sự, việc này khiến cô thật không biết nói gì, vừa nãy còn phải nhờ người làm của Nghiêm lão đỡ cậu lên xe.

Còn về hòn đá đó, bởi vì quá nặng nên Nghiêm lão đã điều một chiếc xe chở hàng chuyển về giúp cô, lúc này chiếc xe đó đang theo sau họ.

Những người đó vốn rất tò mò, muốn cô tách đá ra ngay tại hiện trường, nhưng Tề Tiểu Tô nghĩ không biết hình dạng của mảnh vỡ áo giáp đang nằm bên trong thế nào, sợ khi tách ra sẽ gây chấn động, cho nên đã từ chối.

Nhưng hòn đá to như thế này mà muốn chở về Tô gia thì không được hợp lý cho lắm, tách đá ở đó chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của hàng xóm, cho nên hiện giờ Tề Tiểu Tô định đưa về chung cư Trường Ninh.

Chuyển hòn đá này đến ngôi nhà vắng vẻ ấy là hợp lý nhất.

Cuối cùng phải nhờ đến hai người đàn ông khỏe mạnh mới có thể chuyển hòn đá đó lên tầng trên, có lẽ hai người này là vệ sỹ của Nghiêm lão, không ngờ mình bị điều đi làm cu-li.

Tề Tiểu Tô đoán có lẽ mấy lời sau đó cô nói nhỏ với Nghiêm lão đã có hiệu quả.

“Căn nhà này?” Bạch Dư Tây đứng bên ngoài nhìn vào trong, có chút nghi hoặc. Đến một món đồ nội thất cũng không có.

“Là nhà do bố mẹ em để lại cho em, có điều em cũng mới biết cách đây không lâu, hiện giờ không có ai ở đây cả.”

“Em định để hòn đá này ở đây sao?” Đó là hòn đá giá một trăm sáu mươi vạn đó, để ở đây, cửa và khóa đều có vẻ không được chắc chắn lắm.

“Không sao, hòn đá to như thế này, người khác muốn trộm cũng không dễ dàng gì.”

Bạch Dư Tây cười, “Cũng đúng.”

Tề Tiểu Tô đóng cửa cẩn thận rồi đi xuống dưới, Tô Vận Đạt vẫn còn trong xe. Hôm nay cô vẫn chưa thể tách ngay hòn đá đó ra bán lấy tiền trả cậu, đợi cậu tỉnh dậy không biết sẽ làm ầm lên đến mức nào nữa.

Quả nhiên, sau khi Tô Vận Đạt tỉnh dậy hai mắt trợn trừng tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống Tề Tiểu Tô.

“Đá đâu? Lập tức tìm chỗ bán nó đi, lấy lại vốn là được rồi!” Anh ta hét lên: “Ai thèm mua chứ...” Ở chỗ của Nghiêm lão khi nãy, mấy người đó đều không thét giá nữa rồi, anh ta còn có thể tìm đâu được một người tiện tay ném ra một trăm sáu mươi vạn cơ chứ?

“Tề Tiểu Tô, có phải não của cháu bị ngấm nước nên rữa ra rồi không?”

Mãi đến khi xuống xe, Tề Tiểu Tô vẫy tay tạm biệt Bạch Dư Tây, Tô Vận Đạt vẫn chưa quát tháo xong.

Đi qua một con dốc là đến Tô gia, Tề Tiểu Tô sợ anh ta cứ mắng chửi đến tận nhà làm cho Hà Mỹ Tú cũng bị kích động, liền đứng lại, thành thực nói với Tô Vận Đạt: “Cậu út, số tiền đó coi như cháu tạm thời vay cậu, đến lúc đó sẽ gửi cậu cả tiền lãi.”

“Cháu nói cái gì?”

“Cậu chỉ cần biết cậu thực sự đã thu được bảy mươi sáu vạn là được, cháu sẽ trả lại cậu.”

Nhưng sau khi hai người họ về đến nhà, từ đầu đến cuối Tô Vận Đạt đều không tin Tề Tiểu Tô thật sự có thể trả mình tiền vì tiền vẫn còn chưa đến tay, nên không hề dám mở miệng nói sự thật, sợ đến cuối lại mất công vô ích, quá kích động.

Tề Tiểu Tô nhìn cậu ủ rũ chán nản suốt cả buổi tối, nên âm thầm quyết định ngày mai sẽ đi xử lý hòn đá đó, nhanh chóng trả lại cậu. Nhưng cô lại không ngờ chưa kịp đợi cô đi đến chung cư Trường Ninh thì sáng sớm ngày hôm sau chú hai thím hai của cô đã đến đây.