Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 69: Cô gái này thật quyết đoán

Có người không nhịn được mà bật cười, Giang lão hừ một tiếng, dùng giọng nói không hề nhỏ nói: “Đúng là tên nhà quê chưa nhìn thấy cảnh đời bao giờ.”

Nhưng lúc này chẳng có ai để ý đến ông ta.

Viên ngọc được tách ra to khoảng một nắm tay thiếu nữ, quá xinh đẹp, một viên ngọc có màu tím của hoa lan Tử La.

Tề Tiểu Tô không hiểu, bà Nghiêm nhỏ vừa nhìn thấy viên ngọc màu tím ấy thái độ với hai cậu cháu bọn họ bỗng nhiệt tình hơn trước rất nhiều, đi đến bên cạnh Tề Tiểu Tô giải thích.

Ngọc có màu tím được gọi là Lan Tử La, trên thị trường có rất nhiều loại Lan Tử La nhưng màu tím lại không được trong, đó là Lan Tử La hạng bét, chẳng qua cũng chỉ để bán cho mấy cô gái hiểu một chút về ngọc nhưng có tiền lại ham hư vinh muốn đeo để khoe khoang trước mặt đám họ hàng bè bạn mà thôi.

Lan Tử La nước đẹp, chất lượng cao căn bản không cần phải kì công đi làm sáng bóng lên, mỗi khi ra ngoài chỉ cần đeo nó lên người là có thể thu hút mọi ánh nhìn bởi độ trong suốt và màu sắc tự nhiên của nó.

“Đó thật sự là Lan Tử La cao cấp.” Bà Nghiêm nhỏ vừa nhìn viên Lan Tử La đó vừa nói, ánh mắt lộ rõ sự thèm khát, “Cô đừng tưởng hiện giờ ông chủ Lã trả sáu mươi vạn đã là cao, viên đá này có thể làm được một cặp vòng tay cùng với vài cái mặt dây chuyền nữa, nếu đánh bóng đẹp thì chỉ cần trong giây lát đã có thể bán ra giá gấp mười lần.”

Tô Vận Đạt đứng ở bên cạnh nghe thấy gấp mười lần, liền cúi đầu xuống lẩm nhẩm tính toán, giá sáu mươi vạn, là thành sáu trăm vạn á? Trời ơi, anh ta hoàn toàn không thể đứng lên nổi. Vậy lúc này anh ta có nên đòi tăng giá không?

Nhưng còn chưa kịp chờ anh ta nghĩ xong, lại có một cánh tay khác giơ lên vừa cười vừa nói: “Bảy mươi vạn đi, sinh nhật của phu nhân sắp tới rồi, tặng cho bà ấy một bộ trang sức là vừa đẹp.”

Bảy mươi vạn!

“Ha ha, trang sức ngọc mà quý phu nhân nhận được đã sắp rụng cả tay rồi chứ nhỉ? Không phải tôi nói ông đâu, Lưu tổng, năm nay ông phải đổi thứ gì mới mới đi.” Lại có một người đàn ông khác quay sang nhìn Tề Tiểu Tô, “Cô Tề, tôi là người trong ngành tách đá, họ Trần, cửa hàng của tôi giờ đang thiếu một số ngọc đặc biệt, cho nên tôi rất có thành ý, tám mươi tám vạn, cô nghĩ sao?”

Những người có mặt ở đây đều đã thành tinh rồi, ai nấy đều có thể nhìn ra. Viên ngọc thạch này vốn là của anh Tô, nhưng người đưa ra quyết định lúc này lại là cô gái trẻ này.

Tám mươi tám vạn...

Cuối cùng Tô Vận Đạt cũng đứng lên được, đám người này hình như không thèm để tâm đến tiền mà cứ thét giá ngày một cao, làm sự tham lam trong lòng anh ta bỗng trỗi dậy. Biết đâu còn có thể cao lên nữa thì sao?

Nhưng lúc này, anh ta nghe thấy Tề Tiểu Tô mỉm cười nói: “Trần tổng, thật ngại quá, tôi cảm thấy lý do làm quà tặng cho phu nhân của Lưu tổng làm tôi cảm động hơn, cho nên viên Lan Tử La này tôi định sẽ bán cho Lưu tổng.”

Chết tiệt!

Tô Vận Đật thật sự muốn nhảy dựng lên gào vào mặt cô một câu.

Cháu điên rồi à!

Bảy mươi vạn với tám mươi tám vạn đó! Là một người bình thường thì đều sẽ chọn bán cho người ra giá tám mươi tám vạn chứ? Nào có ai giống cô chọn bán với giá bảy mươi vạn? Đùng một cái ít đi mất mười tám vạn, coi đó là giấy chứ không phải tiền à?

Lúc này không chỉ mình Tô Vận Đạt vô cùng kinh ngạc. Những người khác có mặt ở đây cũng đều nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên. Nghiêm lão nhìn cô một lúc, không nhịn nổi cười, khẽ lắc đầu nói: “Cô gái này thật quyết đoán.”

Vừa nãy, khi Giang lão nói những lời sỉ nhục cô và Tô Vận Đạt, nói cô dụ dỗ người khác, trong ánh mắt Lưu tổng hiện rõ vẻ không chịu nổi, còn Trần tổng khi nghe thấy lời của Giang lão liền dùng ánh mắt háo sắc nhìn Tề Tiểu Tô một lượt từ trên xuống dưới. Những việc này ông đã để ý tới. Nhưng đó cũng là do ông vốn đã biết con người của hai người đó ra sao; Lưu tổng sợ vợ, chính trực, trong giới này đã bị Giang lão và Trần tổng mỉa mai rất nhiều lần; Trần tổng háo sắc, đã chơi rất nhiều phụ nữ, điểm này trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ.

Thế nhưng cô gái trẻ này lại dựa vào chút ấn tượng ấy mà dám bỏ đi mười tám vạn, sự quyết đoán và nguyên tắc ấy thật khiến ông vô cùng tán thưởng.

Đối với Nghiêm lão, tiền tuy quan trọng, nhưng một người nhất định phải có ranh giới của riêng mình, khi ranh giới và tôn nghiêm bị chà đạp thì sẽ không thể nào cười tươi với người khác được.

Cho nên, ấn tượng của ông đối với Tề Tiểu Tô cực kì tốt.

Nếu Tề Tiểu Tô vốn dĩ có nhiều tiền, không cần đến mười tám vạn đó, ngàn vàng khó mua được niềm vui thì sẽ chẳng có gì phải để ý, nhưng ông có thể nhìn ra, điều kiện kinh tế của hai cậu cháu cô thật sự rất kém, không nhìn thấy cậu của cô vừa nãy suýt chút nữa ngất xỉu vì sáu vạn tệ hay sao?

Cô gái này về sau chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Trong lòng ông lại khen ngợi thêm một câu.

“Cô Tề phải suy nghĩ thật kĩ đấy nhé?” Sắc mặt của Trần tổng không dễ coi cho lắm, nhưng vẫn muốn giữ phong độ.

“Trần, Trần tổng, việc này...”

Tề Tiểu Tô cắt ngang lời của Tô Vận Đạt, gật đầu nói: “Đúng, tôi suy nghĩ kĩ rồi.” Cô quay đầu sang nhìn Lưu tổng: “Không biết Lưu tổng có muốn mua không?”

“Tôi chỉ có thể trả bảy mươi vạn.”

“Vậy bán cho ông giá bảy mươi vạn.”

“Được.” Hai mắt Lưu tổng phát sáng, chắp tay về phía Tề Tiểu Tô: “Vậy thì cảm ơn cô Tề rất nhiều.”

Hai mắt Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô cũng phát sáng.

Giao dịch thành công, tuy lòng Tô Vận Đạt đau như cắt nhưng anh ta cũng hết hồn với một chuỗi số không sau số bảy kia, cộng thêm sáu vạn lần đầu nữa, anh ta đã thu về bảy mươi sáu vạn rồi! Vốn nghĩ chỉ có thể bán được tám chín vạn đã là tốt lắm rồi, giờ lại có những bảy mươi sáu vạn!

Anh ta choáng váng nghĩ mình vẫn còn đang nằm mơ.

Cuối cùng cũng tách đến hòn đá của Tề Tiểu Tô. Lần này tất cả mọi người dường như đều nín thở chờ đợi hòn đá được tách ra, bởi vì những hòn đá mà hai cậu cháu mang tới khi mở ra đều có ngọc vậy nên tới hòn này tất nhiên cũng khiến họ háo hức vô cùng. Nếu lần này mở ra cũng là ngọc vậy thì phải hỏi hai người họ cho thật rõ ràng, xem rốt cuộc họ đã tìm thấy chúng ở đâu, một trăm phần trăm mở ra đều là ngọc thì thật quá kinh khủng.

Lúc này Tề Tiểu Tô mới nhớ ra, lần trước khi Hệ thống nói viên phôi ngọc này chứa năng lượng cấp mấy hình như cô không nghe rõ.

“Tách ra rồi.”

Ông chủ Ô rưới nước lên trên, để nước xối sạch hòn đá, dòng nước chảy xuống, một màu xanh lục trong veo như màu lá sau cơn mưa tháng ba hiện rõ trước mắt mọi người.

“Lục Bảo? Không, hình như còn đẹp hơn.”

Viên ngọc này không kém gì viên Lan Tử La khi nãy, tuy không phải là loại ngọc tím quá đặc biệt, nhưng kiểu màu xanh như được tưới nước thế này thì họ chưa từng nhìn thấy, trong hơn tất cả những loại mà họ từng thấy.

Cảm giác như vừa nhìn vào là có thể nhìn thấy mùa xuân vậy.

Tất cả mọi người đều chết lặng.

Mãi lâu sau, Bạch Dư Tây mới nói: “Màu sắc này, chắc chắn những cô gái trẻ sẽ rất thích.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý, đích thực là vậy, rất nhiều viên ngọc tuy rất đẹp nhưng lại hơi già dặn đối với những cô gái trẻ, cho nên đeo trang sức ngọc đa phần đều là những người có tuổi, khoảng chừng ba mươi tuổi trở nên.

Nhưng hòn đá này lại hoàn toàn khác, nhìn có vẻ đặc biệt tươi trẻ!

“Tiểu Tô có thích không? Nếu thích thì giữ lại đi.” Bạch Dư Tây hỏi.

Tề Tiểu Tô thực sự rất thích, nếu giờ cô không thiếu tiền thì nói không chừng sẽ giữ lại cho bản thân rồi, nhưng chút nữa cô còn phải mua hòn đá to kia. Cái tên Thiếu soái và Hệ thống Tiểu Nhất thích gài bẫy người ta kia đều đang rất nôn nóng tìm ra mảnh vỡ áo giáp, nếu cô giữ lại, trong lòng cũng sẽ có chút áy náy.