Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 367: Ăn gan hùm mật gấu rồi

Người của Biên gia lên tiếng.

Tất cả mọi người đều nín thở theo bản năng.

Anh em Biên gia, vừa rồi khi nói chuyện mọi người đã biết, đôi anh em này là con trai và con gái của con trai trưởng ông cụ Biên. Là cháu đích tôn của chi chính chứ không phải loại thân thích chi phụ nào đó của Biên gia.

Là nhân vật đại diện cho đời thứ ba của Biên gia.

Hiện tại, nghe cô Biên kia nói câu đó, mọi người đều nhảy dựng trong lòng. Đây là tỏ ý không vui với Tề Tiểu Tô sao?

Người mà cả đám bọn họ phải cung phụng nãy giờ, giờ nói như thế, Tề Tiểu Tô này chẳng phải xong rồi sao?

Nhưng mà cũng đúng, một con nhóc mới hơn mười tuổi đầu mà quá điên cuồng, ra tay lấy bánh kem úp lên mặt người ta thì cũng thôi đi, còn muốn tố cáo người ta nữa.

Như một đứa trẻ bị chiều hư vậy.

Bọn họ cũng không biết, đúng là Tề Tiểu Tô đã bắt đầu có dấu hiệu bị ai đó dung túng tới hỏng luôn rồi.

Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là giờ Tề Tiểu Tô đã nghĩ thông rồi, càng chịu đựng, càng nhường nhịn, nhịn đến nhão nhoét như bùn thì lại sẽ có người cảm thấy cô ti tiện mà coi thường, không phải lúc nào cũng lùi một bước trời cao biển rộng được. Vì thế, còn không bằng nhân lúc tuổi còn trẻ, đường hoàng tùy tiện một chút, thẳng thắn đua tranh với trời đất.

Cùng lắm là thua thôi mà.

Khi Biên Hải Vi nói những câu này đều nhìn về phía Tề Tiểu Tô. Cô ta chờ Tề Tiểu Tô nhìn lại, ở trước mặt cô ta lộ ra vẻ sợ hãi, quẫn bách, kinh hoảng, lo lắng, hoang mang giải thích với cô ta, sau đó cô ta sẽ lại nói tiếp.

Quả nhiên, Tề Tiểu Tô đã nhìn về phía này.

Biên Hải Vi thấy ánh mắt cô trong trẻo, lạnh lùng, biểu tình vô cùng bình tĩnh thì không khỏi sửng sốt.

“Cô cảm thấy tôi ngang ngược chỗ nào?” Tề Tiểu Tô lạnh nhạt hỏi lại.

Mọi người đều hít sâu một hơi. Tuy rằng giọng cô lạnh nhạt nhưng thế mới làm người ta sợ. Biên Hải Vi đã nói thế mà cô còn có thể bình tĩnh hỏi vặn lại, đây chính là khiêu khích mà!

Trong mắt một số người, người cũng được phân làm ba, bảy loại, cho dù khi nói chuyện không tỏ vẻ tức giận nhưng cũng không nên làm thế, đó chính là khiêu khích, là làm lơ thân phận cao thấp, là khiêu chiến uy nghiêm của đối phương.

Biên Hải Vi không tức giận, chỉ cười rồi dịu dàng nói tiếp: “Cô Tề, không thể như thế, người ta có câu cáo mượn oai hùm, nhưng hổ phải ở ngay phía sau cáo thì cáo mới mượn được uy phong của hổ. Giờ sau lưng cô Tề không có con hổ nào, chuyện thế này tốt nhất không nên làm, nếu không có khi bị người ta ăn thịt lúc nào không biết đấy.”

Mọi người ngây ra.

Bố con Nghiêm gia nghĩ kỹ liền hiểu ý của cô ta. Anh em Biên gia cho rằng hiện giờ Tề Tiểu Tô kiêu ngạo như thế là có gậy chống lưng. Cái gậy này là chỉ ai chứ?

Người phía sau sơn trang Long gia kia.

Vì lần trước Tề Tiểu Tô chỉ đem tới một bức thư mà thái độ của bà già quản gia kia với cô đã phải thay đổi 360 độ.

Nhưng mà người có quan hệ với chủ nhân của sơn trang Long gia chính là người viết thư, chính là vị hôn phu của Tề Tiểu Tô, chứ không phải chính bản thân cô.

Ý của Biên Hải Vi là với thân phận đó của cô thì chẳng tới phiên cô mượn thế lớn như thế, không đủ để bảo vệ cho sự kiêu căng của cô.

Cũng ngầm có ý nói chưa chắc hôn sự giữa cô và vị hôn phu thần bí kia có thành được hay không nữa.

Nói vậy, chủ nhân sau lưng sơn trang Long gia này có quan hệ với Biên gia sao? Hay chính là Biên gia?

Bố con Nghiêm gia hiểu ra thì Tề Tiểu Tô cũng hiểu ra. Cô còn biết rõ hơn cả bọn họ.

Xem ra, anh em Biên gia biết chuyện của cô rồi.

Cô nhìn Biên Hải Vi, hơi mỉm cười: “Ý của cô Biên là tôi là con cáo? Tôi đang ỷ vào thế của con hổ nên khinh người? Xin hỏi, ai là hổ thế nhỉ?”

“Đương nhiên...” Biên Hải Vi cứng đờ, lời đến bên miệng liền nuốt trở lại.

Chẳng lẽ muốn cô ta thừa nhận trước mặt mọi người rằng Tề Tiểu Tô có một chút liên quan tới Biên gia sao? Hơn nữa, là đang dựa thế của Biên gia?

Tưởng bở!

Cô ta và anh trai đã tính không cho người khác biết việc này.

Cũng chỉ là mang tới một phong thư, người đó có phải người mà ông nội bọn họ muốn tìm hay không cũng chưa biết được, huống chi, Tề Tiểu Tô cũng chỉ là vị hôn thê của hắn mà thôi. Chưa lập gia đình, là vợ chưa cưới, không phải vợ, ai biết được sẽ chia tay lúc nào chứ? Một đứa con gái không biết ở đâu chui ra, dựa vào cái gì mà dám mượn thế của Biên gia bọn họ?

Dù người viết thư có thật là người mà ông nội muốn tìm thì Tề Tiểu Tô này cũng tuyệt đối không xứng bước chân vào Biên gia!

Tề Tiểu Tô nhìn cô ta cười nhạt, tựa như đang chờ cô ta trả lời.

Trên mặt Biên Hải Vi vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng mà hoàn mỹ, lại nhìn Tề Tiểu Tô nói tiếp: “Tôi và anh trai tôi mới tới nên cũng không biết.”

Biên Hải Thành nheo mắt nhìn Tề Tiểu Tô, tiếp lời: “Nhưng chúng tôi sẽ ở lại thành phố D một thời gian, chắc chắn rồi sẽ biết thôi.”

Nói xong, ánh mắt hắn đảo một vòng, ý tứ không rõ ràng lắm.

Nhưng vẫn có người hiểu được.

Ví dụ như Mã Chí Thành, ví dụ như Bạch Thế Tuấn.

“Xem ra, có người sắp gặp họa rồi.” Mã Chí Thành không nhịn được mà âm thầm cười lạnh, ánh mắt lướt qua bố con Nghiêm gia. Tất cả mọi người đều cho rằng Nghiêm gia chính là chỗ dựa của Tề Tiểu Tô, là cái cây để cô dựa vào.

Trong lòng bố con Nghiêm gia cũng lạnh xuống. Sao bọn họ lại không hiểu chứ?

Lúc này, Biên Hải Thành đột nhiên nói: “Lúc trước có tin tức nói là một thương hiệu điện tử trong nước sản xuất ra sản phẩm có vấn đề nghiêm trọng, không biết là thương hiệu nào thế?”

Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều rùng mình.

Xem ra, anh em Biên gia nắm rất chắc mọi chuyện ở thành phố D này! Rõ ràng bọn họ cũng biết Tề Tiểu Tô và Nghiêm gia có quan hệ mật thiết!

Những lời này là đang gõ đầu Nghiêm gia, hay là đe dọa trực tiếp đây?

Thương hiệu đồ điện trong nước xảy ra vấn đề, sao bọn họ không nghe thấy tin tức ấy chứ? Cái này rõ ràng là đang cảnh cáo Nghiêm gia, nếu tập đoàn Lập Hoa bị dính phải tin đồn này, vậy chắc chắn là sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nếu sau lưng lại có người động tay động chân, vậy thì chắc chắn không sống nổi.

Ý của cậu chủ Biên gia là bọn họ có biện pháp bóp chết việc làm ăn của người khác, dù cho đó là doanh nghiệp nổi tiếng trong nước đi chăng nữa.

Thật... quá tàn nhẫn.

Nhưng hắn nói vậy mà trên mặt chữ lại hoàn toàn không có mùi thuốc súng gì, chẳng ai bắt bẻ được gì trong những lời hắn nói.

Trong nháy mắt, không ai dám coi khinh vị thiếu gia trẻ tuổi này của Biên gia nữa, thoạt nhìn có vẻ anh tuấn, chính trực nhưng rõ ràng là không dễ trêu vào.

Không ai dám trả lời.

Giống như lúc này có nói gì cũng là sai cả.

Trả lời thế nào cũng sẽ gặp rắc rối.

Cậu chủ của Biên gia, rõ ràng đang nhìn chòng chọc vào tập đoàn Lập Hoa.

Có người nhìn bố con Nghiêm gia với ánh mắt thương hại. Xem ra, tập đoàn Lập Hoa xong đời rồi.

“Phì!”

Tề Tiểu Tô bật cười một tiếng.

Mọi người đều nhìn cô, chê sống lâu quá rồi à? Lúc này mà còn cười được?

Biên Hải Thành liếc nhìn cô: “Cô Tề cảm thấy tin này buồn cười lắm sao?”

Tề Tiểu Tô lắc đầu, đáp: “Tin này cũng chẳng có gì buồn cười cả, tôi chỉ đang nghĩ tới một tin đồn thú vị khác, à không, hẳn là truyện ngụ ngôn đi. Ở một vườn bách thú nọ có một con hổ già được đưa trở lại rừng rậm, nó gặp được hai con sư tử con, con hổ liền nói với hai chú sư tử con đó rằng: “Nhãi ranh, tao là vua của muôn loài, mau quỳ xuống lễ bái tao đi”, kết quả là hai chú sư tử con cực kỳ khinh bỉ, lao lên, chỉ dùng vài ba chiêu đã xé xác con hổ già. Thú nuôi bị loài người nuôi lớn tới lười nhác có thể là đối thủ của mãnh thú chân chính sao?”

Ở đây, rất nhiều người còn không dám thở mạnh.

Wow, Tề Tiểu Tô ăn gan hùm mật gấu rồi hả!