Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 359: Tức chết người rồi - em thật xấu

“Tên làm sao?” Vu thiếu đen mặt lại.

“Giai, chỉ cái gì? Minh, chỉ cái gì? Dùng đầu óc của anh mà nghĩ cho kỹ đi.”

Vu thiếu quả nhiên vắt hết óc ra mà nghĩ.

Nghiêm Uyển Nghi thấy dáng vẻ hoàn toàn bị Tề Tiểu Tô dắt mũi đi của anh ta, không nhịn được ghé vào tai Tề Tiểu Tô, nhỏ giọng nói: “Em muốn làm gì thế? Đứa bé kia thật sự là con của Bạch Thế Tuấn...”

“Vâng, đúng thế. Mặc dù em vô sỉ lợi dụng người ta nhưng còn chưa đến nỗi nói không có căn cứ.” Đối với người như Bạch Thế Tuấn, nói đạo đức chính nghĩa với ông ta, cô nhổ vào.

Bạch Thế Tuấn đối xử với Bạch Dư Tây như vậy, nhìn hoàn toàn không có tình bố con, một trong các nguyên nhân có thể là vì ông ta có một đứa con trai nhỏ khiến cho ông ta hài lòng hơn. Ông ta đặt hết hy vọng lên Bạch Giai Minh, đương nhiên có thể thờ ơ với Bạch Dư Tây.

Vu thiếu đột nhiên đập bàn một cái, nghiến răng kêu lên: “Tập đoàn Thế Giai? Minh Phủ?” Mẹ kiếp.

“Anh nói vừa rồi tôi đã nói cái gì?” Tề Tiểu Tô lại nói.

“Liên quan tới tài sản của tôi...” Vào lúc này, Vu thiếu ngược lại hình như hiểu ra ngay.

Tề Tiểu Tô ung dung nói: “Theo tôi biết, bố anh vẫn rất tín nhiệm mẹ anh, lúc đầu muốn mở nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, nhưng khu lâm viên đó giá cả không rẻ, quá nửa số tiền là bố anh cho...”

“Mẹ kiếp!” Vu thiếu kêu lên, “Có biết xấu hổ không hả!”

“Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, Bạch Thế Tuấn có 30 % cổ phần, mà theo tôi biết, Bạch Thế Tuấn định dùng 30 % này làm quà sinh nhật cho Bạch Giai Minh, bà Vu cũng định làm theo, dùng 30% cổ phần làm quà cho cậu ta.”

Cứ như vậy, nhà hàng Minh Phủ Tư Gia cuối cùng là của ai, không phải rất rõ ràng sao?

Cô dựa vào ghế, châm biếm nói: “Cứ nghĩ đến hồi đó tôi đến nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, Vu thiếu rêu rao với tôi đó là của nhà anh, tôi lại cảm thấy rất buồn cười, thật sự là của nhà anh? Của anh sao?”

“Cô biết cái gì? Lúc ấy mua lâm viên Minh Phủ đó, là đứng tên tôi, của tôi!” Vu thiếu kêu lên, dùng sức vỗ vào ngực mình.

Ha ha.

Nếu không phải lâm viên kia đứng tên anh, tôi mới lười tìm anh đó.

Tề Tiểu Tô bĩu môi. Cô phí hơn nửa tháng với anh ta là vì sao? Chính là vì Hệ thống Tiểu Nhất tra ra được lâm viên kia lại là đứng tên Vu thiếu!

Có thể đây là chút tư lợi của bà Vu, nếu như đứng tên bà ta, sau này sẽ coi như là tài sản của cả hai vợ chồng, như vậy bảo Bạch Thế Tuấn đầu tư có thể trong lòng ông ta sẽ có chút không thoải mái, ngộ nhỡ nếu ly hôn còn phải chia ra, không bằng đứng tên Vu thiếu, dù sao Vu gia cũng chỉ có một đứa con trai, con gái là con người ta, chồng bà ta cũng sẽ không nghi ngờ. Vu thiếu từ trước đến giờ đều nghe lời bà ta, sau này muốn anh ta lấy ra làm thủ tục, anh ta khẳng định sẽ không nghi ngờ mà lấy ra luôn.

Dẫu sao chỉ là đứng tên anh ta, anh ta từ trước đến nay chỉ quan tâm ăn uống chơi bời, không quan tâm chuyện gì cả, luôn cho rằng đồ trong nhà sớm muộn gì cũng đều là của anh ta, em gái tốt nhất chỉ chia cho một tí xíu thôi.

Bây giờ đúng là sét giữa trời quang.

Tề Tiểu Tô nhìn sắc mặt anh ta không ngừng biến hóa, lại nói một câu: “Biết chuyện Đỗ Tử Thăng Minh Phủ xử lý thế nào không?”

Sắc mặt Vu thiếu khó coi tới cực điểm trợn mắt nhìn cô: “Cô còn dám hỏi chuyện này? Nếu như chuyện đó không có chút quan hệ nào với cô, tôi sẽ dùng đầu làm bóng cho cô đá!”

Khụ khụ.

Tề Tiểu Tô sờ sờ mũi, chuyện này thật sự không thể nói hoàn toàn không có quan hệ với cô, mặc dù cô cũng là bị Chúc Tường Đông gài bẫy.

Có điều, chuyện này cuối cùng coi như cô giúp Chúc Tường Đông và Chúc Tường Viêm.

“Người quả thực không phải tôi giết, cũng không phải tôi kêu người giết, thật sự không liên quan đến tôi.” Với bên ngoài, cô đương nhiên phải nói như vậy, đây cũng là sự thật, cô không ngờ sẽ ồn ào thành như vậy. “Nhưng mà, có người chết ở Minh Phủ là thật, trước đó nhà các anh liều mạng muốn kéo tôi xuống, nhưng Đỗ gia và phía cảnh sát không phải đều đã giải nghi cho tôi rồi sao? Nếu không bây giờ tôi cũng sẽ không yên tâm thoải mái ăn cơm ở đây. Ngược lại là mấy người, Minh Phủ sẽ không dễ mở cửa lại như vậy, còn nữa, nghe nói người chết là cháu trai mà lão Đỗ thích nhất, anh cảm thấy ông ta sẽ để yên sao?”

“Tề Tiểu Tô, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Trong tay Vu thiếu vẫn nắm chặt những bức ảnh kia, rất rõ ràng nhìn ra được, trong lòng anh ta đã đến bờ vực nổ tung rồi.

“Tôi muốn nói cái gì? Chỉ cần lão Đỗ tiếp tục dây dưa, nhà các anh dù sao cũng phải tìm một người ra đứng mũi chịu sào, em gái anh từng quản lý Minh Phủ sao? Không có. Bố anh từng quản lý sao? Không có. Minh Phủ luôn do mẹ anh quản. Nhưng anh cảm thấy Bạch Thế Tuấn sẽ ngồi nhìn người phụ nữ của ông ta không quan tâm sao? Đó chính là mẹ của đứa con trai ông ta thương yêu. So sánh ra, anh không có quan hệ gì với ông ta, hơn nữa, Minh Phủ ở trong tay anh, kéo anh ra là thích hợp nhất.”

Tề Tiểu Tô bây giờ là tùy tiện mở miệng nói bậy một trận, nghe giống thật mà lại giả, thực ra cân nhắc một chút là có thể nhìn ra. Nhưng khoảng thời gian này Vu thiếu vốn đã bị kích động cho vô cùng nóng nảy rồi, chuyện này càng khiến cho đầu óc anh ta thành một đống rối loạn, hơn nữa, anh ta vốn dĩ cũng là người kích động không có đầu óc, càng nghe càng cảm thấy Tề Tiểu Tô nói rất có lý.

“Chuyện này cuối cùng dù sao phải có người gánh lấy, chỉ cần mẹ anh nói muốn giao nhà hàng cho anh học quản lý, nhưng anh còn trẻ không có kinh nghiệm, không quản lý tốt, để người khác lợi dụng sơ hở. Bất kể cuối cùng có tìm được người hành hung hay không thì anh cũng xong đời trước rồi nhỉ?”

“Tôi trả lại Minh Phủ cho bà ta! Bọn họ không phải muốn tặng Minh Phủ cho Bạch Giai Minh gì đó sao? Tặng đi là được rồi!”

“Vu thiếu thật là ngây thơ, bọn họ coi Bạch Giai Minh như miếng thịt trong lòng, bây giờ còn tặng Minh Phủ cho cậu ta sao? Đương nhiên là nghĩ cách bán đi, mở một nhà hàng tốt hơn cho cậu ta rồi.” Tề Tiểu Tô cười xinh đẹp, “Bạch Thế Tuấn chuẩn bị mở một nhà hàng xa hoa mới, tên là Thế Vị, anh không biết sao? Có Thế Vị rồi, còn làm gì với Minh Phủ từng có người chết? Bán Minh Phủ đi, khoản tiền này đưa vào Thế Vị, đến lúc đó lâm viên cũng không liên quan đến anh, tiền cũng không liên quan đến anh, nhà hàng cũng không liên quan đến anh nốt.”

“Ức hiếp người quá đáng!” Vu thiếu đập bàn đứng lên.

Nghiêm Uyển Nghi ho một tiếng, lại nhỏ giọng nói bên tai Tề Tiểu Tô: “Không phải Thế Vị cháy rồi sao?”

“Chuyện này Bạch Thế Tuấn đã đè xuống rồi, không phải ai cũng biết.” Tề Tiểu Tô mím môi cười một tiếng. Bạch Thế Tuấn cũng là kẻ sĩ diện, Thế Vị là nơi ông ta gửi gắm nhiều hy vọng như vậy, bị đốt thành mảnh vụn, ông ta không hề muốn mọi người đều biết.

“Tôi sẽ bán Minh Phủ đi! Cho bọn họ không lấy được một xu!”

Tề Tiểu Tô nhướn mày. Vu thiếu này thật quá nghe lời rồi, hoàn toàn dựa theo kịch bản của cô.

“Đáng tiếc tính khí Vu thiếu không tốt, biết chuyện của Bạch Giai Minh rồi, nếu như trở về ầm ĩ lên, chuyện bán Minh Phủ chỉ sợ cũng không thuận lợi như vậy.”

“Tề Tiểu Tô, cô đừng xem thường người khác!”

Vu thiếu nói rồi, nổi giận đùng đùng chạy nhanh ra ngoài.

Tề Tiểu Tô nhìn bóng lưng anh ta, cong môi cười một tiếng, cầm điện thoại ra gọi cho La Thành Giang.

“La tổng, chuyện thu mua Minh Phủ lập tức tiến hành, trực tiếp tìm Vu thiếu để bàn bạc. Đúng rồi, giá tiền chúng ta tính toán trước đó hạ xuống hai phần.”

“Tề tổng, lâm viên xa hoa như vậy, vốn dĩ mua bán cá nhân đã vô cùng khó rồi, giá của chúng ta vốn đã rất thấp, giảm xuống hai phần sợ là không mua được đâu?”

“Mua được, hôm nay anh tìm Vu thiếu bàn đi, cứ nói có thể lập tức trả hết tiền.”

Cúp điện thoại, Tề Tiểu Tô đối diện với ánh mắt của Nghiêm Uyển Nghi. Cô ấy nói: “Tiểu Tô, giờ em xấu thật đấy.”