“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Mặt Tống Viễn Uy mặc dù không sao, nhưng bị đối xử như vậy, hai má gầy gò, môi nứt nẻ, giọng khàn khàn, rõ ràng là đã bị hành hạ đến cực điểm.
Hắn nhìn Tế Tiểu Tổ, hỏi xong cấu kia bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Là cô?”
“Sao thế, biết tôi à?” Tế Tiểu Tô không đến gần, mùi trên người tên này thật khó chịu.
Mà Vệ Thường Khuynh bế Lộc Lộc đứng cách chỗ cố không xa.
Lộc Lộc yên tĩnh ngủ ở trong lòng anh.
Tống Viễn Uy nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
Người ta bể cả đứa bé như vậy tới, điều này chứng tỏ là gì? Chứng tỏ hắn ở trong mắt bọn họ căn bản không có một chút uy hiếp nào, ngay cả một tia lo lắng hắn sẽ doạ trẻ con đối phương cũng không có.
Chứng tỏ hắn thật sự đến đường cùng rồi.
“Biết” Hắn chán nản, lập tức đến một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa.
Hắn cũng là sau đó mới biết Tề Tiểu Tô.
Bởi vì ban đầu, mặc dù hắn cho người gây ra tai nạn xe của Tô Vân Linh và Tê Tông Dân, nhưng căn bản không quan tâm đến đứa con bọn họ để lại.
Cho đến lúc Thịnh Tế của Tề Tiểu Tô phát triển rực rỡ ở thành phố D.
Hắn không nhịn được đi điều tra lại lịch của cô gái này, kết quả phát hiện đây là đứa con gái của cặp vợ chồng năm đó.
“Cô muốn thế nào, nói thẳng đi”
Tế Tiểu Tô nhìn hắn, hỏi: “Tôi chỉ muốn biết, năm đó tại sao các người phải giết họ?”
“Không tại sao cả, chỉ là cảm thấy người có liên quan đến vật kia, chết một người sẽ bớt đi được một nguy hiểm” Tống Viễn Uy nói: “Bao gồm sau khi biết thân phận của cô, chúng tôi cũng nhận mấy lần nhiệm vụ, muốn giết chết có. Nghề Hào và Bạch Thế Tuấn đã cho chúng tôi tiến, tôi cảm thấy thật đúng lúc, tiêu diệt cổ còn nhận được tiền. Đáng tiếc chúng tôi luôn không thành công
Tay Tề Tiểu Tô siết chặt lại.
Vệ Thường Khuynh đi qua đây, bế Lộc Lộc đến trước mặt cô. Lúc này anh không hy vọng tay cô dính mạng người nữa, bây giờ giết người đối với cô mà nói không phải buông xuống, mà là đè thêm một hòn đá trong lòng. Đối diện với kẻ thù trực tiếp sát hại bố mẹ mình thế này, nếu như có thật sự ra tay, chắc chắn sẽ không đẹp mắt, sợ chỉ là hành hạ đến chết.
Nhưng anh căn bản không muốn để cho người vợ yêu kiều nhà mình hành hạ một thứ cặn bã như vậy đến chết, không đáng.
Đây cũng là nguyên nhân anh khăng khăng bế Lộc Lộc đến đây với cô.
Tề Tiểu Tô dâng lên sát ý trong lòng nhưng khi nhìn thấy con gái nhỏ đáng yêu đang say ngủ, sự tàn nhẫn lập tức tiêu tan đi.
Cổ nhất thời có chút hoảng hốt.
“Lộc Lộc..” Cô khẽ gọi.
Vệ Thường Khuynh nói: “Vợ, tay em phải bế Lộc Lộc”
Tể Tiểu Tô chấn động, ý thức liền trấn tĩnh lại
Vừa rồi cô thật sự không nhịn được muốn xông tới, trực tiếp bẻ gãy cổ Tống Viễn Uy, bỏ hết tay chân của hắn.
Nếu quả thật làm như vậy, cô làm sao còn bế Lộc Lộc được?
Lộc Lộc còn nhỏ như vậy, mùi sữa thơm ngọt ngào, cô muốn dùng bàn tay máu tanh hành hạ người đến chết như vậy đi bế con bé sao?
Bạch Dư Tây ở bên cạnh khẽ nói: “Giao cho tôi xử lý đi, Tiểu Tô, hắn không sống được nữa đâu.”
Nhiều án mạng đè lên người Tống Viễn Uy như vậy, hắn căn bản không sống được nữa, đủ để tử hình rồi, hơn nữa, không có bất cứ cơ hội hoãn án nào cả.
Anh ta cũng không muốn nhìn thấy Tề Tiểu Tô tự mình ra tay.
Tế Tiểu Tô bế Lộc Lộc, cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại ngọt ngào của bé một cái.
“Được.”
Nói xong, cô bế Lộc Lộc rời đi.
Vệ Thường Khuynh nhìn Bạch Dư Tây: “Cảm ơn anh!”
“Không cần”
Vì Tiểu Tô, anh ta cam tâm tình nguyện làm tất cả.
Căn bản không cẩn Vệ Thường Khuynh nói cảm ơn minh.
Trước khi trở lại từ Liên minh các hành tinh, Tề Tiểu Tô vẫn đang suy nghĩ, sau khi trở về cổ còn nhiều việc phải tra như vậy, kết quả sau khi trở về chưa tới hai ngày đã xử lý xong rồi.
Bạch Dư Tây, Đồng Xán Lợi Nam, Hàn Dư bọn họ đã giúp đỡ có quá nhiều.
Đến nỗi giải quyết xong những chuyện này rồi, trong lòng cô lại nhất thời có chút trống rỗng, không biết nên làm gì.
Cô và Vệ Thường Khuynh bế Lộc Lộc Trở về thành phố D một chuyến.
Ông bà ngoại Tô nhìn thấy Lộc Lộc cũng vui mừng suýt nữa không biết nói gì.
Mợ cả Tô gia lại sinh một đứa con trai rồi, Tô Á Thiền không thích em trai, cảm thấy đứa bé kia không đáng yêu chút nào cả, nhưng sau khi nhìn thấy Lộc Lộc lại cực kỳ yêu thích, còn đòi cướp bể bé với bà ngoại.
Mợ út cũng sinh con trai rồi, bây giờ lại mang thai, vẫn chưa biết giới tính.
Chúc Tường Viêm đưa Nghiêm Uyển Nghi và con trai cũng chạy tới thành phố D gặp mặt, con trai nhà anh ta đã biết đi rồi, kháu khỉnh bụ bẫm rất đáng yêu.
Nhưng trong một đám trẻ con, lại chỉ có Lộc Lộc là con gái, lập tức được tất cả mọi người mê như điếu đổ.
Chúc Tường Đông cũng đến theo.
Sơn trang Long gia luôn có người chăm sóc, trăm hoa đua nở như dệt gấm, phong cảnh thanh nhã xinh đẹp.
Lần nữa trở lại, tâm tình của Tể Tiểu Tô đã hoàn toàn bình phục.
Vệ Thường Khuynh muốn bế con gái cũng phải cướp với nhiều người như vậy, hai ngày nay mặt anh luôn đen sì, ông bà ngoại cướp thì thôi đi, Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm cũng muốn bế con gái anh là thế nào hả?
Được, anh nhịn.
Nhưng cái thằng nhóc thối mới hơn một tuổi nhà Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi cũng luôn đi theo anh, ầm ĩ muốn bế em gái, anh không nhịn được!
Cho nên, Trung tướng Vệ liền bế luôn con gái bảo bối trốn ra rừng cây bên ngoài, nói là muốn bế bé đến suối xem cá.
Tế Tiểu Tô ở trên lan can tầng ba có thể nhìn thấy bọn họ.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân vững vàng.
Tề Tiểu Tô vừa mới quay đầu lại, một bình nước trái cây đã đưa tới.
Chúc Tường Đông nhìn còn có sức quyến rũ hơn cả trước kia, nhưng trên người hắn cũng đã toát lên vẻ trầm tĩnh hơn nhiều.
Hắn đứng ở bên cạnh cô, cùi chỏ chống ở trên lan can, nhìn người đàn ông cao lớn trong khu rừng bên ngoài kia, con ngươi thẫm lại.
“Em mới hai mươi tuổi đã sinh con rồi, có cảm thấy quá sớm không?” Hắn thật sự không ngờ mới rời đi một khoảng thời gian như vậy, Tề Tiểu Tô đã làm mẹ rồi.
Nhìn cổ vẫn giống như mới mười tám mười chín.
Vệ Thường Khuynh gặm hết cỏ non thì thôi đi, để cho cô làm mẹ sớm như thế có tốt không hả?
Nếu như là anh ta, có lẽ anh ta sẽ không nỡ bỏ được thế giới của hai người.
“Không sớm” Tế Tiểu Tô mở bình nước trái cây ra uống một ngụm, khẽ mỉm cười.
Bây giờ tuổi tâm lý của cô đã coi như là hai mươi sáu rồi.
Vệ Thường Khuynh biết cô kiếp trước, trước khi cô sống lại đã hai mươi ba rồi.
Cho nên, ở trong mắt Vệ Thường Khuynh, cô đã trưởng thành, đã có thể làm mẹ.
Hơn nữa, dùng cách nói của anh, sinh con sớm cũng tốt, sau này con gái lớn rồi, bọn họ còn trẻ, anh vẫn có thể đưa cô đi du lịch khắp nơi.
Lộc Lộc cũng rất đáng yêu.
Nhìn thấy sự hạnh phúc ngập tràn ở đáy mắt cô, Chúc Tường Đông thở dài trong lòng.
“Vậy bây giờ em có dự định gì? Từ bỏ chuyện học hành ?” Anh ta nhớ trước kia cổ từng nói muốn thi đại học.
Chuyện học hành...
Tế Tiểu Tô nhìn bóng lưng chồng.
Cô còn chưa học đại học nữa.
Bây giờ có chồng, có con gái rồi, tiền càng không thiếu, cô còn trẻ như vậy, cũng không thể chỉ làm mẹ toàn thời gian, hoặc là bỏ con gái lại đi du lịch với chồng được.
Vệ Thường Khuynh cũng còn trẻ, anh thích làm quân nhân, càng không thể lúc nào cũng toàn tâm toàn ý ở nhà. Có lẽ hai người đều tiếp tục đi làm chuyện mình cảm thấy hứng thú, mới có thể khiến cuộc sống này trở nên viên mãn hơn được.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Tề Tiểu Tô càng rực rỡ hơn.
“Không từ bỏ, tôi sẽ đi học lại lớp mười hai, sang năm thi đại học!”
Nói lời này, trái tim Tế Tiểu Tô lập tức vui vẻ lên.
Vệ Thường Khuynh quay đầu, nhìn thấy Tiểu Tô và Chúc Tường Đống dựa ở lan can, khoé miệng anh cong lên thành một nụ cuời
Đó là vợ anh.
Người khác có tâm tư thế nào cũng không cướp nổi.
Mà hai ngày này nhìn thấy cô vui vẻ gặp người thân bạn bè, anh cũng biết suy nghĩ ở trong lòng cố.
Tiểu Tô vẫn thích ở đây hơn.
Nơi này là thời đại cô lớn lên, cô quen thuộc hơn, thích ứng hơn.
Còn ở Liên minh các hành tinh, ngay cả bạn cô cũng không có.
Anh ở đâu cũng được, dù sao, cho dù là ở Liên minh các hành tinh hay là ở đây, anh cũng đều có nhiệt huyết, có năng lực phấn đấu trong quân đội. Anh ở lại, bắt đầu từ bây giờ có thể làm được nhiều điều hơn, sau này ở trong quân đội Liên minh các hành tinh, hẳn sẽ càng hùng tráng uy vũ hơn.
Còn về chiến đội Diệm Ung, anh vẫn là có thể một mình trở về vài lần, đào tạo Quân Lương và Xa Vũ tiến lên tiếp nhận công việc của mình.
Lúc này, đồng hồ đeo tay của anh sáng lên.
Vệ Thường Khuynh nhìn con số đang phát sáng, mày kiếm nhướn lên, lập tức ấn nút nói chuyện.
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng có thể kết nối rồi! Thường Khuynh à, hai đứa đã đến nơi rồi chứ?”
Giọng của Thủ trưởng ban chấp hành truyền tới.
Vệ Thường Khuynh khẽ cong môi, giơ tay lên, vẫy Tế Tiểu Tô luôn nhìn qua bên này.
Tổ nghiên cứu đặc biệt thành công rồi.
Cho dù là anh tạm thời trở về mấy lần, anh và Tiểu Tô vẫn có thể nói chuyện điện thoại bất cứ lúc nào
Tế Tiểu Tô lập tức hiểu ý anh.
“Sao thế?” Chúc Tường Đông nhìn thấy Vệ Thường Khuynh vẫy tay, nhưng không hiểu là ý gì.
Tế Tiểu Tô khẽ cười ra tiếng.
“Không có gì, tôi đoán là anh ấy đang nói đến giờ cho Lộc Lộc bú rồi thôi.”
Mặt Chúc Tường Đông hơi đen lại.
Sao anh ta lại cảm thấy không phải là ý này nhỉ?
Lúc này, Nghiêm Uyển Nghi ở tầng dưới cất tiếng gọi: “Tiểu Tô, anh cả, ăn cơm rồi, xuống đây đi!”
Mùi thức ăn thơm phức khẽ bay tới.
Trong vườn hoa bày hai bàn, Tô Á Thiên và Tô Vận Đạt đang mỗi người xách hai chai rượu qua đấy.
“Mau tới dùng cơm đi, Tiểu Thiên, đi gọi anh rể đi.” Ông ngoại vỗ Tô Á Thiên, rồi nói với Nghiêm lão: “Thường Khuynh và Tiểu Tô muốn tổ chức đám cưới, chuyện này nếu để chúng quyết thì sẽ cực kì đơn giản, Nghiêm lão, để chúng ta xử lí chuyện này đi.”
Nghiêm lão ha hả cười lớn: “Được được được, vậy chúng ta làm chủ một lần đi, nghiên cứu kỹ giúp tụi nó!”
Tế Tiểu Tô nói muốn đơn giản một chút, nhưng bọn họ cũng không muốn đơn giản quá.
Đám cưới của hai người này cho dù muốn đơn giản, vậy cũng phải làm cẩn thận.
Tế Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh nghe được lời của hai ông cụ, đưa mắt nhìn nhau.
Trong mắt Vệ Thường Khuynh đầy ý cười.
Anh không có ý kiến.
Tề Tiểu Tô cũng chỉ có thể không biết làm sao đón nhận. Hôm nay, trong sơn trang Long gia tiếng cười nói không ngừng, thỉnh thoảng có tiếng đứa bé nào đó vì muốn bú sữa mà khóc lên mấy tiếng.
Hương hoa thoang thoảng, bầu trời rực rỡ.
Tại Liên minh các hành tinh, dinh của Thủ trưởng ban chấp hành.
Trong phòng làm việc của Phương Tấn, cái máy truyền tin mới vừa lắp xong nhảy lên một chút, cuối cùng cũng truyền ra hình ảnh rối.
Thứ ông ấy nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Ở bên cạnh Tiểu Tô có nhiều người như vậy, bọn họ xem ra đều cưng chiều cổ, cũng cưng chiều Lộc Lộc.
Thấy Tiểu Tô vui vẻ như vậy, ông ấy cũng sẽ không hỏi chuyện có lấy lại được miếng ngọc lục bảo đó không nữa, Vệ Thường Khuynh đã nói chuyện này với ông ấy rồi, Đổng Thành anh trai của Tiểu Tô sẽ đích thân xử lí.
Tâm tư của Phương Tấn cũng không để ở miếng ngọc lục bảo đó.
Điểu ông ấy nghĩ là, lần sau Vệ Thường Khuynh trở lại, có phải là có thể đưa ông ấy trở về một chuyến không? Ông ấy cũng muốn chính thức đi chào hỏi bố mẹ của Vân Linh.
Hơn nữa, ông ấy tuyệt đối không thể nào rời xa con gái của mình được...