Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1112: Liên minh - lão tướng dũng mãnh

Giọng nói này khiến rất nhiều người đang có mặt ở đó kinh hoảng, vội vàng quay đầu lại.

Chỉ thấy Thủ trưởng ban chấp hành mặc một bộ vest màu xám đậm, khôi ngô nho nhã cùng một ông già tuy gầy gò nhưng vẫn cao lớn bước vào.

Ông già kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, tóc hoa râm, nhưng vóc dáng vẫn thẳng tắp như cây tùng, ánh mắt vô cùng sắc sảo.

Trông ông như đã ngoài tám mươi nhưng vẫn tràn trề sức sống, thậm chí, trong những bước chân mạnh mẽ của ông còn có khí thế khiến Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali không khỏi run rẩy trong lòng.

Hai người đồng loạt đứng bật dậy, cung kính hổ lên: “Thường lão!” Trong lòng Tướng quân Mạt có cảm giác không ổn lắm.

Sao Thưởng lão lại tới đây?

Tế Tiểu Tô đứng ở ngoài cửa đang định tiến vào bỗng dừng khựng lại.

“Thường lão này là ai?”

Hệ thống Tiểu Nhất có chút kích động: “Thưởng lão, tên đầy đủ là Thường Chí Thắng, là lão tướng nổi tiếng nhất của Liên minh! Thời của các cô có nguyên soái khai quốc, có một thời gian dài sung túc và cường thịnh, nhưng sau này cục diện thế giới có những thay đổi, chiến loạn bạo phát. Vị Thường lão tướng quân này là một trong những anh hùng thời đó, những quân nhân tràn đầy nhiệt huyết đó đã dẫn dắt quân đội đánh thắng trận, đồng thời hợp nhất vài quốc gia châu Á, lấy Hoa Hạ làm đầu, thành lập nên Liên minh. Bây giờ cô đã biết địa vị của ông ấy ở Liên minh chưa?”

Ngang hàng với nguyên thần khai quốc kia!

Tế Tiểu Tô hơi kinh ngạc.

“Lần đầu tiên tôi được nghe nói tới Thường lão đấy”

“Bây giờ ông ấy có tuổi rồi, vốn đã không quản chuyện vặt vãnh nữa, đến khu ba hưởng phúc rồi. Nhưng Thường lão vẫn có sức ảnh hưởng rất rất lớn. Tuy rằng bây giờ Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali đang nắm quyền, nhưng các ấn sự của họ năm đó chắc chỉ là lính gác trong tay Thường lão thôi.”

Chậc chậc chậc.

“Cho nên, trước mặt Thường lão, Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali như cháu trai gặp phải ông nội vậy? Hệ thống Tiểu Nhất nói thêm.

Tế Tiểu Tô thấy thật cạn lời. So sánh kiểu gì vậy? Nhưng nghe qua thì thấy cũng hợp lý lắm.

“Vậy tại sao Thường lão đột nhiên xuất hiện ở đây?” Tế Tiểu Tô đứng ở bên ngoài, ngó đầu nhìn vào trong, lúc này tất cả sự chú ý của mọi người đều đang dồn về Thường lão nên không ai phát hiện ra cô, cho nên cô cứ yên tâm mà hóng chuyện thú vị thôi.

Ban nãy cố định xông tới chỗ tiến sĩ Lam, ông ta dám nghĩ tới chuyện thỉnh cầu dùng quân pháp để trừng trị người đàn ông của CÔ!

Nhưng bây giờ xem ra cô không cần phải ra mặt nữa.

Trên thực tế, cô không cần ra mặt, Hệ thống Tiểu Nhất cũng thở phào một hơi. Nếu như là lúc trước, nó sẽ không hề lo lắng, nhưng bây giờ Tế Tiểu Tô đang mang thai, là bảo bối yếu kiểu mà Thiếu soái nhà họ ngâm trong miệng còn sợ tan, lỡ như xảy ra xung đột, có vấn đề gì, tên tiến sĩ Lam kia dùng thuốc gì đó, vậy thì tiêu tùng luôn.

Xí xí xí.

“Cô không thấy ông ấy đi cùng Thủ trưởng ban chấp hành à? Chắc chắn là do Thủ trưởng ban chấp hành mời tới rồi”

“Họ có quan hệ gì?” Tế Tiểu Tô thấy hơi tò mò.

Hệ thống Tiểu Nhất cười hề hề: “Nói ra chắc cô không tin, họ là thầy trò đấy.”

Phụt.

Thường lão và Phương Tấn?

Cô thực sự không tin lắm đâu.

“Nếu như Phương Tấn thực sự có quan hệ như vậy với ông ấy, còn sợ không đủ mối quan hệ, sợ đường làm quan bị đứt gánh giữa chừng sao?” Chỉ một mình Thường lão cũng đủ chống lưng cho ông rồi.

Hệ thống Tiểu Nhật thở dài: “Rất ít người biết về mối quan hệ của họ. Tuy rằng ban đầu Thủ trưởng ban chấp hành cũng có được một số quan hệ và giúp đỡ từ Thường lão, nhưng sau khi trưởng thành, ông ấy có ý muốn giấu quan hệ của mình và Thường lão đi, bởi vì ông ấy muốn tự phấn đấu, không muốn dựa hết vào Thường lão. Hơn nữa Thường lão cũng có tuổi rồi, có lẽ Thủ trưởng ban chấp hành không muốn quấy rầy cuộc sống bình lặng an hưởng tuổi già của ông ấy”

Phương Tấn là người rất khí khái.

Nhưng bây giờ sao ông ấy lại lôi Thường lão ra? Muốn tiết lộ quan hệ thầy trò của họ sao?

Thời gian này ông ấy cũng luôn âm thầm lên kế hoạch với Vệ Thường Khuynh, bây giờ còn quyết định mời Thường lão tới?

Xem ra, khả năng uy hiếp của Thường lão vẫn rất mạnh.

“Vệ Thiếu soái, Vệ Thường Khuynh một lòng bảo vệ Liên minh, lập nên vô số chiến công hiển hách, bây giờ chỉ đánh vài con rệp bị thương, ai dám đổ tội danh gì lên đầu cậu ấy?” Thường lão cũng không để tâm tới Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali, quét mắt về phía tiến sĩ Lam.

Ánh mắt của ông sắc bén, biểu cảm ngạo nghễ, chỉ về phía tiến sĩ Lam, hỏi một cách không khách khí: “Anh là người của quân đội à?”

“Tôi không phải, tôi là...”

Tiến sĩ Lam còn chưa nói hết câu, Thường lão đã ngắt lời ông ta: “Nếu anh đã không phải người của quân đội, ở đây có đến lượt anh mở miệng ra không? Cút ra ngoài ngay!”

Tất cả mọi người: “...

Tế Tiểu Tổ nhất thời thấy sướng hết cả người.

Cô đột nhiên thấy thích vị Thường lão này, cô thích cái tính cách này của ông lắm!

Tiến sĩ Lam bị Thường lão chỉ thẳng mặt và mắng ông ta cút không hề khách khí, biểu cảm vốn dĩ rất điềm nhiên cuối cùng cũng thay đổi. Lão già này!

Nhưng ở đây ông ta tuyệt đối không dám đụng chạm tới quyền uy của Thường lão.

Sắc mặt ông ta trông rất khó coi: “Xin Thường lão tôn trọng người khác, nếu có chuyện gì, có thể đợi khi trận đấu đối kháng kết thúc rồi hãy nói...”

Thường lão lại cắt ngang lời ông ta: “Anh không nghe thấy tôi nói gì hả? Ở đây không đến lượt anh lên tiếng! Tôi bảo anh cút đấy, lỗ tai anh bị hỏng à? Trận đấu gì cơ? Binh linh tinh nhuệ trong quân đội ta không cần thi thố với mấy con rệp”

Sau khi nghe lời ông nói, sắc mặt của tất cả mọi người ở đó hết đen rồi lại đỏ.

Bản lĩnh của mấy tên biến dị kia giỏi như thế, nhưng cứ bị Thường lão so sánh với con rệp mãi, đúng là...

“Cho mấy người vào đây lôi thằng này ra ngoài cho ông”

Thường lão đã có lời, ai dám không nghe?

Vài người nhanh chóng bước vào, cưỡng ép lôi cổ tiến sĩ Lam ra ngoài thật.

Trước khi họ ra ngoài, Tể Tiểu Tô đã nhanh chóng trốn trở lại phòng quan sát cách vách.

Ông lão này được lắm, rất quyết đoán!

Tề Tiểu Tô nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Nhìn thấy chưa, chắc tiến sĩ Lam không dám dùng thuốc ở đây đầu, cho nên ban nãy tôi nói rồi mà, tôi có thể tới xem, cậu lại cứ coi tôi như con gà bệnh ấy”

Tiến sĩ Lam bị lôi ra ngoài như thế, tất nhiên cô không ngây thơ tới mức nghĩ rằng chuyện này cứ thế là xong, ban nãy cố đã núp sau cánh cửa và liếc nhìn thấy sự sắc lạnh trong đôi mắt của tiến sĩ Lam rồi. Chỉ sợ tiến sĩ Lam này đã hận Thưởng lão lắm!

Bây giờ nghĩ lại, người biến dị đã lợi hại như vậy, cũng nằm ngoài suy tính của họ. Sự việc không đơn giản như thế.

Cô hơi lo về Vệ Thường Khuynh.

Quay đầu nhìn lại, cô không khỏi mở bừng hai mắt, lộ ra biểu cảm vui mừng và kinh ngạc.

Trên sân đấu, Vệ Thường Khuynh và những người khác đã hoàn toàn đánh gục được năm kẻ biến dị kia!

Nhìn năm kẻ biến dị kia đau đớn bò lăn bò toài trên nền đất, không có sức mà động đậy nữa, Tề Tiểu Tô nhất thời hưng phấn tới mức hoa chân múa tay, hoan hô thành tiếng.

Cô ở cánh cửa bên này, cánh cửa của phòng quan sát bên cạnh đang mở, cô phấn khích như vậy, tiếng hô hơi to, truyền tới tại những người đang ở phòng bên cạnh.

Thủ trưởng ban chấp hành nhận ra giọng cổ, biểu cảm bỗng hòa hoãn hơn.

Thường lão cất tiếng nói: “Là binh lính nữ nào mà lớn giọng thế, gọi qua đây xem nào!”