Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1094: Liên minh - cô ta muốn làm gì?

Thủ trưởng ban chấp hành không nghĩ rằng mình sẽ nhận được cuộc điện thoại do Tề Tiểu Tô chủ động gọi tới.

Ông ấy mừng rỡ đứng lên, hơi khẩn trương hỏi: “Vân Diên, có chuyện gì vậy?” Ông cũng không dám hy vọng xa vời cổ sẽ không có việc gì mà lại gọi điện cho mình.

“Tôi muốn hỏi ống” Tế Tiểu Tô hít một hơi thật sâu, rồi hỏi: “Năm đó khi Phương Viện Viện bị Vệ Kiều mang tới, có phải trên cổ cô ta đeo một cái lọ nhỏ không?”

Cái lọ nhỏ?

Thủ trưởng ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ rằng cô sẽ hỏi một vấn đề như vậy.

“Có hay không?”

“Có” Thủ trưởng nhớ lại, ông vẫn hơi có chút ấn tượng với cái lọ kia.

“Chẳng lẽ lúc ấy ông không hề nghĩ đến chuyện mở ra xem bên trong có phải là đồ vật của mẹ tôi không à?” Sắc mặt Tề Tiểu Tô trầm xuống.

Thủ trưởng tỏ ý mình rất oan: “Đó là một cái lọ nhỏ nhiều màu sắc rất đẹp, lúc bổ nhìn thấy nó thì hình như nó là một cái lọ đặc, không phải là thứ có thể dùng để đựng đồ được.”

Tế Tiểu Tổ ngây người.

Ông ấy lại tiếp tục nói: “Lúc ấy bố có nhìn qua nó và nghĩ, món đồ này không phải do bố, thì cũng là do mẹ con đeo lên, để cho đứa trẻ giữ lại làm vật kỉ niệm, vì thế mà ta cũng không tháo nó ra. Làm sao con biết được chuyện cái lọ đó?”

“Phương Viện Viện gọi điện nói cho tôi biết. Vậy thì vì sao khi Phương Viện Viện bỏ đi, ông không lấy lại cái lọ đó từ cổ ta?”

“Ba năm trước Phương Viện Viện có nói với bố là con bé đã vô tình làm vỡ cái lọ đó và nó cũng vứt đi rồi. Lúc ấy bố cũng không nghĩ tới chuyện đấy nữa, nhưng tại sao con bé lại đột nhiên gọi điện thoại nói cho con biết việc này?”

“Làm vỡ?”

Tế Tiểu Tô nhẹ thở ra một hơi.

“Tiểu Nhất, cậu có thể tra được hiện giờ Phương Viện Viện đang ở đâu không? Nhìn thử xem bây giờ trên cổ hoặc trong tay cô ta có cái lọ nhỏ nào không?

“Vâng.”

Thủ trưởng ban chấp hành thấy cô im lặng thì hỏi: “Con bé nói cho con biết việc này là muốn làm gì?”

“Đòi tiền. Năm nghìn vạn”

Tề Tiểu Tô nói, cô quét mắt nhìn ông, thấy vẻ mặt ông hơi phức tạp thì cười khẩy: “Thế nào, có phải hiện giờ cảm thấy cô ta không vượt qua nỗi khó khăn, muốn tìm tôi đòi tiền, nên thấy thương cô ta rồi không?”

Nói xong lời này, Tế Tiểu Tô cảm thấy hơi khinh bỉ chính mình, giọng điệu của cô kiểu gì thế này?

“Sao có thể như thế được, nếu con bé đồng ý và nghe bố sắp xếp thì hiện giờ nó cũng sống rất khá rồi” Thủ trưởng thở dài, nói: “Bố chỉ đang cảm khái là cho đến bây giờ con bé vẫn không muốn thay đổi, vẫn muốn đi vào con đường sai lầm thôi.”

Cầm một cái lọ nhỏ đeo trên cổ khi còn bé đến dọa dẫm Tế Vân Diên, đây không phải ngốc thì là gì?

Ha ha.

Tế Tiểu Tô rất muốn cười to.

Thủ trưởng ban chấp hành cũng chỉ hơi xúc động thôi.

“Vân Diên, con đừng nên nghe lời con bé đó, hiện giờ cơ thể của con đang là của hai người, tốt nhất con nên ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt” Thủ trưởng dặn dò.

Tế Tiểu Tô chỉ ừ một tiếng rồi tắt điện thoại.

Cô ngồi trên ghế sô pha im lặng suy nghĩ.

Hệ thống Tiểu Nhất bỗng trả lời: “Tô tổng, tôi không thể điều tra ra vị trí của Phương Viện Viện!”

Cái gì?

Tế Tiểu Tô kinh hãi.

Tuy hiện giờ ở thủ đô có một số người và một số việc không có cách nào, hoặc không thể làm trái quần luật mà điều tra ra được, nhưng mà Phương Viện Viện thì?

Không đến mức đó chứ? Tại sao ngay cả Phương Viện Viện cũng không điều tra ra được?

Tiểu Nhất nói: “Nếu không tra ra được thì chỉ có hai tình huống. Một là có quân lệnh bảo vệ, còn hai là do đối phương có thủ đoạn ngang cơ với bản Hệ thống.”

Nó chắc chắn sẽ không thừa nhận chuyện có loại hệ thống phòng ngự còn lợi hại hơn cả nó đâu!

Nhưng cho dù là loại tình huống nào đi chăng nữa thì đều chứng tỏ một chuyện.

Phương Viện Viện có người hỗ trợ.

Có điều, đối phương là ai?

Và muốn Phương Viện Viện làm cái gì?

“Vậy thì, Phương Viện Viện gọi cú điện thoại này đến sẽ có hai loại khả năng xảy ra, một là cô ta cảm thấy hiện giờ mình đã có người làm chỗ dựa, nên muốn mượn chỗ dựa này để tới gây phiền phức, trả thù tôi, hai là, đây không phải là ý của cô ta, mà có người muốn lợi dụng cô ta kiếm chuyện với tôi”

“Ừm, bản Hệ thống cũng cảm thấy là như vậy? Hệ thống Tiểu Nhất vội nói: “Nhưng cho dù là loại nào thì cô cũng không cần để ý đến làm gì. Cứ nói việc này cho Thiếu soái để ngài ấy đi xử lý, bây giờ cô cũng không phải chỉ có một mình nữa rồi.”

Một tuần nay, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn luôn bận rộn chấp hành theo các nhiệm vụ Vệ Thường Khuynh đưa ra, trong đó có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, là lúc nào cũng phải chú ý đến tình trạng cơ thể của Tể Tiểu Tô. Cô đang có thai, Hệ thống cũng có thể biết được trạng thái hiện tại của đứa trẻ là gì.

“Tôi biết rồi.”

Phương Viện Viện nói sẽ cho cô một giờ để suy nghĩ.

Một giờ trôi qua, cô ta gọi lại thật.

“Thế nào, Phương Tấn vẫn chưa đến mức già rồi hay quên chứ hả? Ông ta có xác nhận tôi không nói sai không? Tế Vân Diên, bây giờ cố nói thẳng đi, rốt cuộc là cô muốn có cái lọ này hay không?

“Muốn, nhưng năm nghìn vạn thì không thể” Tế Tiểu Tổ cười lạnh.

“Đương nhiên, tôi cũng không đến mức tham lam như vậy, hai nghìn vạn đi. Cô đem tiền đến cho tôi, tôi đưa cái lọ này cho cô. Nếu như cô ngại số tiền đó vẫn còn nhiều, vậy thì tôi chỉ có thể đi tìm Phương Tấn để nói chuyện thôi” Phương Viện Viện nói tiếp: “Với tình cảm của Phương Tấn dành cho mẹ của cô và sự yêu thương ông ta dành cho cô thì cô cảm thấy ông ta có bằng lòng thay cô bỏ ra hai nghìn vạn để mua thứ này về không?”

Thủ trưởng ban chấp hành có thể sẽ mua thật.

Không hiểu vì sao, hiện giờ cô cảm thấy Phương Viện Viện này hình như lạnh lùng hơn trước kia nhiều, cũng thông minh hơn nữa.

Hai tháng vừa qua, đã có ai dạy cho cô ta sao?

“Mười giờ sáng ngày mai, tôi chờ cô ở quán cà phê bên trái quảng trường Hoàng Đình, quá giờ không đợi” Nói rồi, Phương Viện Viện cúp điện thoại.

Không hề dây dưa dài dòng.

Thậm chí còn không hay mắng chửi cổ như trước kia.

Phương Viện Viện này đúng là đã thay đổi nhiều rồi. Nếu là lúc trước, có lẽ Tế Tiểu Tô sẽ không hề do dự mà đến gặp cô ta, nhưng hiện tại cô sẽ không tùy tiện đi gặp cô ta như vậy.

Bởi vì trong bụng có bấy giờ còn có thêm một sinh mệnh nhỏ nữa, cổ sẽ vì đứa trẻ mà cáng chú ý đến sự an toàn của mình hơn.

Vào lúc này, ở cách đó cả nghìn dặm, khu mười một, thị trấn Long Viện.

Trong một ngôi nhà nào đó dưới chân núi trà, Minh Dao đang cố thuyết phục bố mẹ cho mình tới thủ đô chơi.

“Bố à, con thật sự rất nhớ chị Tề, dù gì hiện giờ con cũng đang được nghỉ, vì sao con không thể đến thủ đô để thăm chị ấy chứ?”

“Có cái gì hay mà thăm? Vừa trở về được một tháng, con đã làm loạn hết nửa tháng đòi đi thủ đô, Tề Vân Diên kia không hề có bất cứ quan hệ nào với con cả, vì sao con cử nhất định phải đi gặp cô ta hả?”

Minh Dao hơi ngạc nhiên. “Bố, làm sao bố lại biết tên của chị Tế?” Đến ngay cả cô bé cũng không biết đấy. Lúc trước khi giới thiệu, chị ấy chỉ nói mình họ Tề, còn lúc ở thủ đô hai ngày, mấy người Tần Tốc luôn gọi chị ấy là mợ, vì thế mà đối với Minh Dao, Tề Tiểu Tô cũng chỉ là “chị Tề”.

Thế mà bố của cô bé lại biết chị ấy tên là Tề Vân Diên?

Bị con gái hỏi như vậy, người đàn ông hơi nheo mắt, không kiên nhẫn nói: “Cô ta làm hại con suýt bị kẻ xấu bắt mất, làm hỏng chiếc xe bố đưa cho con, chẳng lẽ bố không thể điều tra về lai lịch của cô ta à?”

Hai mắt Minh Dao sáng lên, cô bé bắt lấy cánh tay của bố mình, dùng vẻ mặt hưng phấn mà nói: “Bố, chị ấy tên là Tề Vân Diên à? Chị ấy là vợ của Thiếu soái đấy!”

“Con nói cái gì? Thiếu soái nào?”

“Thiếu soái Vệ Thường Khuynh đó!” Minh Dao nói. “Lúc ấy con ở trong bệnh viện nhìn thấy, anh ấy chính là chồng của chị Tết”

“Vệ... Thường Khuynh.” Tay của người đàn ông đó vô thức nắm chặt lại: “Nó lấy vợ rồi?”