Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1077: Liên minh - chỉ cứu con bé

Đám Quân Lương gặp phải những người đó khi chưa đến khu bảy.

Biên giới của khu sáu, nơi giao nhau giữa hai khu sáu và bảy, không còn vẻ phồn hoa như ở khu năm nhưng phi cơ của họ vẫn chịu sự quản chế của quân đội, nếu chưa nhận được lệnh mà đã tùy tiện nổ súng thì sau đó họ bắt buộc phải có báo cáo hợp lý, nếu không, tất cả mọi người sẽ bị xử phạt.

Theo lý mà nói, bây giờ họ nên báo cáo với quân bộ trước rồi mới khai chiến.

“Đội phó Quân, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Một thành viên trong chiến đội Diệm Ưng nhìn tám chiếc phi cơ trước mặt xếp thành một hàng ngang như chữ “nhất”, hoàn toàn chặn đứng đường đi của họ, lập tức hỏi ngay: “Có cần báo lên cấp trên không?”

Nếu xông tới đó sẽ phải chiến đấu, như vậy thì họ cần báo cáo lên cấp trên.

Quân Lương nghiến răng: “Xem chúng có ra tay trước không đã!”

Nếu như chúng ra tay trước, vậy thì báo cáo của bên mình sẽ viết được nhiều thứ hơn!

Nhưng, đợi suốt ba phút, đối phương không hề có động tĩnh gì, cứ chắn ngang trước mặt thôi.

Sắc mặt của Quân Lương đã đen như đít nồi: “Như thế này không ổn, chúng đang câu kéo thời gian của chúng ta! Cứ xông thẳng lên, hậu quả gì tôi chịu!”

Tần Tốc đợi lâu đã sốt ruột lắm rồi, ba phút đồng hồ, với tốc độ của phi cơ thì có thể phóng đi rất xa rồi!

“Xông lên!”

Ngay khi họ sắp sửa xông về phía trước, giọng của Tề Tiểu Tô đã vang lên: “Đợi đã, bây giờ các anh không cần gắng gượng xông tới, xoay phi cơ về phía Nam, đi sượt qua bên đó, phương hướng của tôi ở bên này đã thay đổi, gần đến phía Nam của khu bảy rồi, các anh lái phi cơ qua đó tiếp viện! Nhất định phải kịp tới đó trong vòng nửa tiếng!”

“Hướng về phía Nam!”

Phi cơ của Quân Lương dẫn đầu, vốn dĩ đang xông về phía đối phương, nhưng khi sắp đâm vào vòng vây của đối phương thì đột ngột bẻ lái một góc chín mươi độ, chiếc phi cơ nghiêng ngả rồi bắn thẳng về phía Nam, tốc độ nhanh đến mức đối phương không kịp phản ứng.

Những người khác cũng theo sát phía sau, sượt thẳng qua đầu phi cơ của đối phương mà lao đi.

“Mau đuổi theo!”

Đội trưởng của đối phương hoàn hồn lại, lập tức hạ lệnh đuổi theo.

Nhưng, nhờ sự tập luyện như biến thái của Vệ Thường Khuynh trong nửa tháng nay, tất cả mọi người của chiến đội của Diệm Ưng đã đem máu thịt hòa cùng với phi cơ của mình, trình độ thao tác của họ hơn hẳn đối phương.

Mười chiếc phi cơ lúc thì bay xéo, lúc thì bổ nhào xuống, lúc thì lao ra như tên bắn, bốn chiếc phi cơ phía sau như cánh chim bay liệng trong không trung, thỉnh thoảng lại chặn đứng sự truy kích của đối phương, nhờ được yểm hộ mà năm chiếc phi cơ phía trước đã bỏ lại chúng một khoảng rất xa.

Năm người, chỉ cần đủ nhanh cũng có thể cứu được Tề Tiểu Tô.

Mà họ không biết rằng, ở thị trấn Long Viên, Minh Dịch được Minh Dao thả ra để về nhà tìm bố đang loay hoay tìm bố khắp nơi trên đồi trà.

Một người đàn ông cao lớn vươn thẳng người đứng dậy từ trong vườn trà, bỗng thấy con trai đang chạy như bay về phía mình.

“Minh Dịch! Con chạy nhanh thế làm gì? Chị con đâu?” Người đàn ông kia hét to.

“Bố ơi, mau đi cứu chị Tề! Chị con cũng bị chúng bắt đi rồi!” Mặt mũi Minh Dịch đã trắng bệch.

“Có ba kẻ xấu! Chúng định bắt chị Tề đi, nhưng chị con đi cứu chị Tề nên cũng bị chúng bắt đi luôn rồi!”

“Ở thị trấn Long Viên còn có người dám đụng tới một sợi tóc của chị con sao?” Sắc mặt người đàn ông bỗng chốc trầm xuống.

“Chúng không phải người trên thị trấn đâu bố, con và chị con chưa từng gặp bao giờ! Bố, bố mau đi đi, mau đi đi!” Minh Dịch vừa nói, vừa cố hết sức đẩy ông ta đi.

Người đàn ông cao lớn bế cậu bé, bước vội về phía nhà mình.

Một người phụ nữ vô cùng dịu dàng nhanh chóng bước tới đón họ, bà ta lo lắng tới mức hai mắt đỏ ửng, vội túm lấy cánh tay ông ta, cho dù lo lắng cuống cuồng, giọng của bà ta vẫn rất dịu dàng, “Mình ơi, phải làm sao bây giờ? Dao Dao bị người ta bắt đi rồi, có phải mình vẫn giữ nguyên lời thề không bao giờ bước chân ra khỏi trấn Long Viên không?”

Năm đó, ông từng nói với bà ta rằng gia đình họ sẽ cắm rễ ở trấn Long Viên, tuyệt đối không bước ra khỏi đó nửa bước.

Nhưng bây giờ phải làm sao?

Báo cảnh sát?

Nhưng so với báo cảnh sát, bà ta tin tưởng vào năng lực của ông hơn! Hơn nữa, bây giờ có báo cảnh sát cũng chưa chắc đã đuổi theo nhanh bằng chính ông được!

Lỡ như cảnh sát không tìm được người thì sao?

Nhưng chắc chắn ông có thể tìm được!

Người đàn ông cao lớn nghiến răng, đẩy Minh Dịch vào lòng vợ mình, sau đó xoay người đi ra sân sau.

“Bất kể thế nào, đưa Minh Dao về đã rồi nói sau! Mình và Minh Dịch ở nhà đợi tin của tôi, không được đi đâu hết!”

Minh Dịch lại gào lên: “Bố, con muốn đi cứu chị với bố, cả chị Tề nữa!”

Người đàn ông đã đi được mấy bước đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn thằng bé bằng ánh mắt phẫn nộ: “Chị Tề chó má gì đó khiến chị con bị bắt đi rồi, không được nhắc đến nữa!”

Người ông ta muốn cứu cũng chỉ có Minh Dao thôi.

Minh Dịch hoảng sợ vì cơn giận phừng phừng của ông ta, không dám nói gì nữa, người phụ nữ dịu dàng kia liền ôm thằng bé vào lòng.

Chiếc xe lao nhanh như bay trên đường cái, lúc này đã ra khỏi thị trấn, xung quanh chỉ có núi và những nhà máy khai thác mỏ xây dựng nơi rừng núi.

Sắc trời dần tối, ráng chiều đỏ rực nhuộm một màu vỏ quýt lên con đường.

“Kít!”

Chiếc xe phanh gấp, đỗ xịch ngay bên đường.

Fillet nhíu mày: “A Khí, mày làm gì thế? Mau lái xe đi đi.”

“Tao nhịn gần chết, xuống xả nước rồi hút thêm điếu thuốc đã. Lái xe suốt một ngày rồi, mày không cần xả à?”

Sau khi bắt được người, chúng lái xe chạy một mạch, không hề dừng lại, cũng may chúng đã được cải tạo gen, nếu không bây giờ chắc đã đói đến chết hoặc nhịn tiểu gần chết.

“Mày không thể nhịn thêm tí nữa hả?”

“Nhịn cái gì mà nhịn, lái thêm mười phút nữa là đến điểm tiếp viện rồi, chiến đội Diệm Ưng chắc chắn đã bị đội trưởng Hồng chặn lại rồi, có gì mà phải nhịn nữa?”

Một người đàn ông khác cũng mở cửa bước xuống xe: “Đúng thế, mười phút nữa chúng ta đưa người phụ nữ này lên tàu là nhiệm vụ kết thúc, thả lỏng tí đi.”

Fillet nhìn hai cô gái đang hôn mê, sắc mặt đen sì sì, nhưng cũng bước xuống xe.

Ba người đàn ông đứng sánh vai cạnh nhau giải quyết nỗi buồn.

Chính là lúc này!

Tề Tiểu Tô không ngờ rằng A Khí này lại “trợ giúp” cho cô như vậy!

Cách điểm tiếp viện của chúng gần lắm rồi, cô tuyệt đối không thể bị chúng tống qua đó được!

Cô vùng vẫy, lết tấm thân mềm nhũn không còn sức lực của mình, trèo vào ghế lái xe, nắm lấy bàn tay Minh Dao.

Đúng lúc này, Fillet quay đầu lại, nhìn thấy cử động của cô.

Cánh cửa ở hàng ghế sau vẫn còn mở, Fillet biến sắc, muốn chui vào xe.

“Tô tổng, mau lái xe!”

Hệ thống Tiểu Nhất gào lên!

Tề Tiểu Tô xoay mạnh vô lăng, chiếc xe nhanh chóng hất đuôi, hất văng luôn Fillet .

“Chết tiệt! Sao nó đã tỉnh rồi! Mau lên xe, bắt lấy nó!” A Khí và một người đàn ông khác cũng nhào tới, một người túm được cánh cửa xe đang mở tung, có vẻ như sắp trèo được vào.

Bàn tay Tề Tiểu Tô muốn nắm chặt vô lăng cũng đã tốn rất nhiều sức lực, cô nghiến răng, chiếc xe quay ngoắt đầu lại, hướng về phía con đường mà họ vừa tới.

Lái xe ngược về phía chiều đi.

“Tao bảo mày dừng xe lại! Nếu không đợi tao bắt được, tao giết chết mày!” A Khí bám chặt lấy cánh cửa xe, cả người hắn treo lơ lửng trên đó, hắn gắng gượng thò chân vào vị trí ghế ngồi.