Phụt!
Tướng quân Mạt nghe hết câu nói của anh, ngụm trà đang uống dở cũng phun hết ra ngoài.
“Vệ Thường Khuynh, cậu biết cậu đang nói đến ai không? Đó là cháu gái của Thủ trưởng!” Tướng quân Mạt cảm thấy bản thân sắp điên rồi, chuyện khó như vậy, trước đây cậu ta luôn đi tìm Mali, sao lần này lại tìm ông ta chứ?
Thế này không phải là đang muốn rước phiền phức tới cho ông ta à?
Bắt người ở dinh Thủ trưởng, hơn nữa người bị bắt còn là cô cháu gái mà Thủ trưởng yêu thương nhất, cậu bảo Thủ trưởng phải làm sao?
Chuyện này, phải nói sao với những người bên ngoài?
Chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn thế nào đến Thủ trưởng? Đến lúc đó, bọn người của văn phòng chính phủ tối cao, đám trợ lý Triệu, còn chưa kể đến phía quân đội, chắc sẽ xé xác họ ra mất?
Hơn nữa, không phải ngài Thủ trưởng đã bỏ ra không ít sức lực trong việc khôi phục quân hàm cho cậu sao?
“Tôi biết, biết còn rõ hơn ông nhiều.” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói. Anh còn biết Phương Viện Viện là con gái ruột của Thủ trưởng nữa.
Vậy thì đã sao?
Thủ trưởng dung túng Phương Viện Viện không biết đúng sai như vậy, tâm tư ác độc, ông ấy cũng phải chịu trách nhiệm.
“Nếu cậu đã biết sao còn đòi bắt cô ta? Có lẽ cô ta cũng chỉ vô tình nghe được chuyện của loạn quân biên giới, rồi vì quá tức giận Tề Vân Diên nên mới thuận miệng nói ra thôi, cậu cứ giả vờ như không nghe thấy thì không phải chuyện này sẽ qua rồi sao!
“Qua?” Ánh mắt Vệ Thường Khuynh trở nên hung hãn: “Không thể nào. Chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định phải thẩm vấn cho rõ, tôi đã báo với ông rồi, bây giờ sẽ cho chiến đội Diệm Ưng hành động.”
Nói xong, anh liền cúp máy, quay sang gọi cho Quân Lương.
Hệ thống Tiểu Nhất thở dài nói với Tề Tiểu Tô: “Lần này không biết Thủ trưởng sẽ làm sao nữa.”
Thiếu soái rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tề Tiểu Tô đang định lên tiếng liền thấy Thủ trưởng dẫn theo trợ lý Triệu và mấy vệ sĩ phía sau vội vã kéo cả đoàn người vào.
Lúc này, Phương Viện Viện đang co ro nằm trên thảm cỏ trong vườn, bị ánh mặt trời rọi thẳng vào người cô ta, còn những người khác thì đứng rất xa, không ai dám đến gần.
Vệ Thường Khuynh vẫn đang gọi điện thoại, Tề Tiểu Tô đứng bên cạnh anh, đang ngước mắt nhìn sang.
Đưa mắt quan sát rõ tình hình, Thủ trưởng cảm thấy trái tim của mình cũng sắp đóng băng.
Ông bước nhanh về phía Phương Viện Viện, trợ lý Triệu cũng vội dẫn vệ sĩ theo sau.
Thủ trưởng giơ tay đỡ Phương Viện Viện dậy, nâng mặt của cô ta lên, bị gương mặt đã sưng như đầu heo đó làm cho giật nảy người.
Hơn nữa khóe miệng của cô ta còn có vết máu.
Thủ trưởng sững người.
Ông bỗng cảm thấy hối hận, thật sự rất hối hận.
Nếu ông không cho con bé tổ chức bữa tiệc trà này, hay nói cách khác, nếu ông biết tâm tư con bé không thuần khiết, thì nên cương quyết phản đối nó mời Tề Vân Diên đến, như vậy có phải sẽ không xảy ra những chuyện này không?
Nhìn thấy Thủ trưởng, Phương Viện Viện liền nắm chặt cánh tay của ông, móng tay sắc nhọn cũng cấu sâu vào da thịt của ông.
Lúc Thủ trưởng nhìn thấy ánh mắt thù hận lóe lên trong mắt cô ta, trong lòng càng sửng sốt.
Cô con gái mà ông chiều chuộng, sao lại có ánh mắt khiến người ta khiếp sợ như vậy?
“Bố.” Giọng của Phương Viện Viện rất nhỏ, vì cô ta đang bị thương, không có cách nào nói lớn tiếng, nhưng mỗi một chữ, dường như đều chất chứa thù hận mà thốt ra: “Con muốn Tề Vân Diên chết, bố có nghe không? Con muốn cô ta chết! Hơn nữa, cô ta không thể chết một cách nhẹ nhàng được, con muốn cô ta sau khi chịu đủ mọi sự sỉ nhục và đau khổ rồi mới chết!”
Những lời ác độc như vậy lại thốt ra từ chính miệng con gái của ông sao?
Thủ trưởng đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Những lời nói này so với dáng vẻ thảm hại vừa nãy của cô ta càng khiến ông rùng mình.
“Viện Viện...” Ông nói có chút khó khăn: “Con đã bị thương như vậy rồi, bất luận thế nào, bố cũng sẽ bắt người làm con bị thương phải đến xin lỗi, bố sẽ đưa con đến bệnh viện tốt nhất, con yêm tâm, mặt con chắc chắn sẽ không để lại sẹo, sẽ nhanh chóng có thể khôi phục lại gương mặt xinh đẹp trước đây, những chuyện này chúng ta không nói nữa có được không?”
Phương Viện Viện nghe thấy ông nói vậy bỗng ra sức đẩy ông một cái.
Thủ trưởng không ngờ đột nhiên cô ta lại ra tay, bị cô ta đẩy ngã lăn ra đất, hết sức kinh ngạc nhìn cô ta.
Trợ lý Triệu và vệ sĩ vội chạy đến đỡ ông lên.
Nước mắt Phương Viện Viện lập tức tuôn xuống, chỉ vào ông hét lớn: “Vậy mà cậu nói sẽ bù đắp cho con? Còn nói sẽ mãi yêu thương con, đối xử thật tốt với con! Bây giờ thấy con bị người ta đánh thành ra thế này, cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc trả thù cho con! Xin lỗi? Con không cần lời xin lỗi của Tề Vân Diên! Con muốn cô ta chết, con muốn cô ta phải chết!”
Cô ta bắt đầu gào thét điên cuồng.
Thủ trưởng sững sờ nhìn cô ta, sau đó vô thức quay đầu lại, nhìn sang Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô đứng bên cạnh Vệ Thường Khuynh nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng.
Muốn cô chết?
Sao có thể chứ.
“Thủ trưởng, chuyện này tôi đã báo cáo với phía quân đội rồi, chiến đội Diệm Ưng sẽ lập tức đến đây ngay.” Lúc này trông Vệ Thường Khuynh rất bình tĩnh, nhưng những người khác đều phải cảm thấy khiếp sợ khi thấy dáng vẻ này của anh.
Có thể nhận ra Phương Viện Viện đã thật sự chọc giận anh rồi.
Lúc Vệ Thường Khuynh thật sự tức giận sẽ có dáng vẻ thế nào?
Họ vốn không muốn trải nghiệm.
“Thường Khuynh, cô Tề , Viện Viện con bé... “ Thủ trưởng có chút khó khăn nói: “Con bé cũng đã bị thương như vậy rồi, có thể xin hai vị đừng tính toán với nó, để tôi đưa con bé đến bệnh viện...”
Ông còn chưa kịp nói dứt lời, Vệ Thường Khuynh đã cắt ngang không chút nương tình.
“Tôi thấy cô ta còn có thể gào thét rất lớn, cũng đẩy được ngài mạnh như thế, sao có thể nói là bị thương thành như vậy chứ? Ngài nên vui mừng vì tôi chưa ra tay, bằng không bây giờ ngài đã phải dọn xác cho cô ta rồi.”
“Còn nữa, không phải cô ta lớn mặt lắm hay sao, muốn Vân Diên chết phải không? Mặt lớn như thế bị thương cũng không cần chữa trị đâu.”
Không biết vì sao, rõ ràng đang trong tình huống khó xử thế này mà khi nghe thấy lời anh nói, Tề Tiểu Tô vẫn không nhịn được mà suýt nữa bật cười.
Đột nhiên, khi cô liếc sang bên cạnh Mạt Na liền ngây ra.
Vừa rồi, Lolita và Lục Quang không phải vẫn luôn đứng bên cạnh Mạt Na sao? Bây giờ Lục Quang đâu mất rồi? Sao lại chỉ có Lolita và Mạt Na đứng ở đó.
Lolita nhìn thẳng mắt với cô, ánh mắt mờ ám không rõ ràng.
“Tiểu Nhất, thành phần trong nước hoa của Lục Quang đã phân tích xong chưa?” Cô bỗng có dự cảm không lành trong lòng, liền hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Vẫn chưa, vừa rồi một là bị chuyện của Phương Viện Viện cắt ngang, hai là thành phần của loại nước hoa đó tương đối phức tạp, nhất thời chưa thể phân tích ra được.”
“Tiếp tục đi.”
Tề Tiểu Tô tìm quanh một vòng, quả nhiên không nhìn thấy Lục Quang đâu nữa.
Sao anh ta phải lặng lẽ rời khỏi đây?
Nhưng vì chuyện của Thủ trưởng và Phương Viện Viện, cô đành tạm thời gác nghi hoặc về Lục Quang lại.
“Chỉ là xung đột nhỏ, chúng ta đóng cửa lại giải quyết thế nào cũng được, sao phải kinh động phía quân đội chứ?” Thủ trưởng cảm thấy đầu mình râm ran cả lên, ông cố gắng thuyết phục Vệ Thường Khuynh: “Viện Viện vẫn chỉ là một đứa trẻ...”
Vừa nghe thấy câu này, Tề Tiểu Tô cũng không kìm được cơn giận.
Ngay sau đó cô liền nghe thấy Vệ Thường Khuynh cắt ngang lời ông: “Tuổi tác của Vân Diên cũng xấp xỉ cô ta, nhưng tôi chưa từng cảm thấy cô ấy giống một đứa trẻ.”
Những người khác không nhịn được muốn phản bác.
Đương nhiên rồi, nếu cậu cảm thấy cô ấy giống một đứa trẻ liệu có coi cô ấy là vợ mình không hả?
Nhưng hành vi của Tề Vân Diên đúng là không giống với một đứa trẻ thật!
“Thường Khuynh, cậu cũng biết, quan hệ của tôi và Viện Viện.”
“Thế nên, Thủ trưởng ngài định cậy thế ức hiếp người sao?”
Thủ trưởng sững sờ.
Ông nào có ý cậy thế ức hiếp người chứ?
Bây giờ người bị đánh te tua là con gái của ông, không phải là Tề Vân Diên. Vậy rốt cuộc là ai ức hiếp ai đây?