Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 692: Khi chúng kịp hiểu ra thì súng trong tay mặc cảnh thâm đã...

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy hầu hết nhóm bác sĩ y tá này đều bị thương, có không ít người bị tấn công từ đằng sau khi đang trực nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Tất cả dây rợ thiết bị y tế trong phòng hồi sức cấp cứu Quý Noãn nằm trước kia đều đã bị ngắt ra. Giường bệnh trống rỗng không một bóng người.

Khu vực này tách biệt quá xa, không phải nhân viên y tế có phận sự thì không thể đến gần. Đêm qua sau khi anh đi ngủ thì vẫn có Tần Tư Đình canh chừng ở bên ngoài. Nhưng kể cả chính anh ở lại đây, thì sợ là cũng không thể phân biệt ngay được những người đó là bác sĩ, y tá thật hay là người ở bên ngoài trà trộn vào. Chờ đến khi phát hiện ra thì đương nhiên người đã bị chuyển đi rồi.

Bất chợt điện thoại di động của Mặc Cảnh Thâm vang lên. Ánh mắt lạnh băng của Mặc Cảnh Thâm liếc thấy số của Tần Tư Đình trên màn hình thì lập tức nhận cuộc gọi. Giọng nói nặng nề của Tần Tư Đình vang lên: "Đã tìm thấy rồi. Người của chúng ta đã bao vây bên ngoài, nhưng sinh mạng của Quý Noãn nằm trong tay bọn chúng. Bọn chúng yêu cầu đích thân cậu đến. Ý đồ của chúng rất rõ ràng, nếu không thể dùng Quý Noãn để đổi lấy A Đồ Thái, thì cũng muốn moi những thông tin chúng cần biết từ miệng cậu. Bọn chúng lấy A Đồ Thái ra để kiếm cớ đánh đổi, nhưng thực tế là muốn nhân cơ hội này để độc chiếm."

"Tôi tới ngay." Nét mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh tanh, anh tắt điện thoại, quay người đi thẳng ra ngoài.

***

Trong gian phòng khách sạn rộng lớn lạnh lẽo, mấy gã người Campuchia vây xung quanh người phụ nữ mặt cắt không còn giọt máu đang nằm trên giường. Người phụ nữ này vẫn chưa từng tỉnh lại từ khi bị bọn chúng bắt cóc đến bây giờ. Thậm chí bọn chúng còn hoài nghi có phải mình bắt cóc người chết không, liệu có thể dùng cô để uy hiếp Mặc Cảnh Thâm không?

Nhưng dù sao bọn chúng cũng nghe nói, người phụ nữ tên Quý Noãn này chính là yếu điểm duy nhất của Mặc Cảnh Thâm. Bọn chúng đã cướp người từ phòng hồi sức cấp cứu ra ngoài thì dù thế nào cũng phải tạo ra sức ép.

"Liệu cô ta có chết ở đây không?" Một gã thấp lùn nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, thấy cô không hề phản ứng, không khác gì người đã chết.

"Dù có chết thì nhất định Control cũng tìm cách mang thi thể của cô ta nguyên vẹn trở về. Cứ kiên nhẫn chờ, chắc chắn anh ta sẽ đến nhanh thôi."

"Bây giờ chúng ta đã bị người của căn cứ XI bao vây, như thế này có phải là quá nguy hiểm không... Đại ca vẫn chưa cứu ra được, hay là chúng ta đổi lấy mạng của đại ca trước..."

"Đổi cái gì mà đổi? Chỉ cần chúng ta biết được thông tin từ chính miệng Control thì sau này số tiền đó đều là của chúng ta! Đại ca nằm trong tay bọn chúng nhiều ngày như vậy, không chết thì cũng đã tàn phế, có cứu được ra thì đại ca cũng không thể che chở chúng ta nữa. Mặc kệ hắn, chúng ta tự làm vụ này!"

Một tên đưa tay lên để sát vào mũi người phụ nữ nằm trên giường một lát rồi thấp thỏm nói: "Hơi thở yếu lắm… Chúng ta cướp người đi như vậy, lỡ chẳng may cô ta chết ở đây, có khi nào Control bắt cả đám chúng ta không? Như là cho nổ cả tòa nhà này chẳng hạn?"

"Người phụ nữ của anh ta đang nằm trong tay chúng ta, tòa nhà này không nổ được đâu. Người cũng đã cướp rồi, còn sợ cái gì?"

"..."

***

Mấy tên bên trong còn đang nghiên cứu xem lát nữa phải làm thế nào thì Mặc Cảnh Thâm đã lao đến chỗ Tần Tư Đình.

"Bọn chúng ở bên trên, dùng tính mạng bà Mặc để uy hiếp. Nếu anh không đích thân đến đây, trước khi người của chúng ta bao vây tấn công thì bọn chúng sẽ ném bà Mặc từ ban công tầng trên cùng xuống." A K đã đi theo Tần Tư Đình từ trước, cất tiếng nói: "Ông Mặc, bọn này chẳng mấy trung thành với A Đồ Thái mà đã sớm có dã tâm. Theo tôi nghĩ, kẻ hám lợi còn dễ đối phó hơn loại người trung thành một lòng một dạ. Anh chú ý an toàn, chúng tôi sẽ yểm trợ đằng sau."

Bọn chúng yêu cầu Mặc Cảnh Thâm tự đi lên, không được mang theo súng bên người. 

Mặc Cảnh Thâm đứng trên thảm sàn hành lang vắng vẻ của khách sạn sang trọng, mặt lạnh tanh dang hai tay ra cho hai gã người Campuchia lục soát. Bọn chúng chắc chắn anh không mang theo súng thì mới để anh bước vào thang máy.

Đến tầng cao nhất của khách sạn, anh bước ra khỏi thang máy, dáng người cao lớn rắn rỏi, khí chất lạnh như băng. Anh liếc mấy tên canh giữ trước cửa phòng, lạnh lùng bước đến, giọng nói vang lên từ cuống họng, vừa lãnh đạm vừa nhạo báng: "Các người muốn tạo phản chiếm núi xưng vương hả, chí khí cũng thật lớn, dám cướp người của tôi à?"

Mấy gã canh gác bên ngoài không giỏi tiếng Anh, lại càng không biết nhiều tiếng Trung. Bọn chúng nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đi lên một mình thì thoáng sửng sốt rồi lập tức tỏ ra lạnh lùng, nói bằng tiếng Campuchia: "Mr. Control, chúng tôi dùng tính mạng người phụ nữ của anh để thương lượng. Anh có muốn cũng không thể dễ dàng bước qua cánh cửa này như thế được đâu. Anh phải xác định cho rõ, anh muốn mạng sống của cô ta, hay là muốn món tài sản bí mật mà đến cả bản thân anh cũng không coi trọng. Dù sao anh cũng không cần đến những thứ đó, chi bằng giao lại cho chúng tôi đi!"

Bọn chúng không chắc Mặc Cảnh Thâm có thể nghe hiểu những gì chúng nói hay không, đang do dự không biết phải trao đổi với anh như thế nào thì Mặc Cảnh Thâm đã thản nhiên nói: "Gọi tên cầm đầu hiện giờ của các người ra đây."

Anh nói bằng tiếng Campuchia.

Mấy gã kia thoáng sửng sốt trong giây lát. Trước đây bọn chúng có nghe A Đồ Thái nói Mr. Control là người rất khó đối phó, không chỉ riêng trí thông minh mà còn cả các phương diện khác. Nhiều năm trước đây rất nhiều đồng bọn của chúng đã mất mạng trong tay Mr. Control và căn cứ XI. Nhưng không ngờ anh lại tinh thông ngôn ngữ của nhiều quốc gia như vậy.

Một tên trấn tĩnh lại, tiếp tục dùng giọng điệu uy hiếp nhắc lại: "Mr. Control, đại ca hiện tại của chúng tôi từng là thuộc hạ lợi hại nhất của A Đồ Thái. Anh ấy nói, chỉ cần anh giao cho chúng tôi thứ chúng tôi muốn, vợ của anh sẽ được an toàn rời khỏi đây ngay lập tức."

Mặc Cảnh Thâm thấy những gã kia bước về phía mình với ý định uy hiếp thì lùi lại nửa bước, nhìn qua tưởng chừng như anh đang cẩn trọng bước lùi ra đằng sau. Nhưng khi những tên kia bước đến gần định đưa tay bắt anh lại, thì chỉ trong nháy mắt, anh vung tay lên chộp lấy cổ họng một tên và bóp chặt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo: "Lũ phế vật các người mà cũng dám uy hiếp tao?"

"Nếu vợ tao thiếu một sợi tóc nào, thì e rằng tình thế sẽ rất khó kiểm soát, tao không đảm bảo mình sẽ không giết người."

Anh còn chưa nói dứt câu, bầu không khí đang căng như dây đàn chợt bùng nổ chỉ trong một giây. Gần như chỉ trong tích tắc, mấy tên bên cạnh vội vàng giơ súng lên nhắm vào anh, nhưng ánh mắt người đàn ông trước mặt vẫn lạnh băng, đôi đồng tử đen láy lập tức lạnh thấu xương. Hơi thở của anh đột nhiên trở nên tàn độc đáng sợ làm người ta không kịp phòng ngự.

Chờ đến khi bọn chúng phản ứng kịp thì khẩu súng trong tay Mặc Cảnh Thâm đã nhắm vào giữa trán một tên.

Trong nháy mắt, mặt gã thuộc hạ bị anh siết chặt cổ biến sắc, gã nhìn người đàn ông đang chĩa súng vào người mình.

Súng trong tay Mặc Cảnh Thâm chính là súng trên người gã. Tốc độ tước súng của Mặc Cảnh Thâm nhanh đến nỗi gã không kịp phát giác.

Không thể ngờ, người đàn ông được giang hồ mệnh danh là Mr. Control, cũng chính là cố vấn và boss thần bí sau lưng căn cứ XI, nhưng rất ít người tận mắt chứng kiến anh đích thân động thủ, lại có tài nghệ hơn người đến vậy!

Mặc Cảnh Thâm mặc áo sơ mi đen và quần dài thoải mái nhưng nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo bình thản, phun ra hai tiếng lạnh như băng: "Thả người."