Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 648: Anh ta điên rồi, nhất định là anh ta điên rồi!

ANH TA ĐIÊN RỒI, NHẤT ĐỊNH LÀ ANH TA ĐIÊN RỒI!

Khi Quý Noãn gần như khóc thành tiếng, thì Thịnh Dịch Hàn đã bị mê hoặc bởi bề ngoài yếu ớt của cô. Trong lúc nhất thời, anh ta không nhận ra cô đang thừa dịp anh ta không chú ý mà co chân lên.

Mãi đến khi nửa người dưới đột ngột bị đầu gối của cô húc mạnh một cái, Thịnh Dịch Hàn mới rên một tiếng, cứng ngắc trên người cô.

Đôi mắt đẫm nước mắt của Quý Noãn nhìn sắc mặt trắng bệch của người đàn ông trên người mình, cô dồn tất cả sức lực để đẩy anh ta ra. Khi Thịnh Dịch Hàn cố gắng nhịn đau định vươn tay bắt cô trở lại thì cô đã lăn tới mép giường, lảo đảo ngã xuống đất, rồi mới chậm rãi đứng lên. Thừa dịp anh ta đau đến mức tạm thời không thể đứng dậy, cô cố gắng lao về phía cửa.

Nhưng khi chạy đến trước cửa, Quý Noãn bối rối vươn tay dùng sức mở thì lại phát hiện cánh cửa này thật sự bị người bên ngoài khóa lại!

Bị khóa từ bên ngoài?

Quý Noãn cố gắng bình tĩnh, cưỡng ép mình lấy lại một chút lý trí.

Vừa rồi, nhiệt độ trên người Thịnh Dịch Hàn cũng không bình thường, cửa này lại bị khóa ở bên ngoài, chứng minh rằng cô bị đưa vào khi anh ta hoàn toàn không biết.

Anh ta cũng bị bỏ thuốc.

Dù chưa mở được cánh cửa này, Quý Noãn vẫn lập tức buông bỏ tay ra, cứng ngắc tựa vào ván cửa, ngay cả động tác gõ cửa cầu cứu cũng không có.

Người đàn ông trên giường chậm rãi ngồi dậy, quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt ửng đỏ lại khiếp sợ của cô gái đang tựa cửa. Sau khi nhìn mấy giây, anh ta cười nhẹ, giọng nói khàn khàn: "Tôi đã nói rồi, cửa bị người ta khóa bên ngoài, em lại không tin."

Quý Noãn nghe thấy giọng nói của anh ta, vô thức run lên, lập tức quay sang nhìn: "Là Quý Mộng Nhiên?"

"Người biết rõ tình cảm của tôi đối với em, lại muốn nhờ tay của tôi để hủy diệt em thì ngoài cô ta ra, tuyệt đối không có người thứ hai." Thịnh Dịch Hàn vừa nói, vừa chậm rãi xuống giường, dục vọng trong mắt vẫn gần như có thể cắn nuốt cô, từng bước từng bước đi về phía cô: "Hiện tại cho dù cánh cửa này có thể mở được thì cũng không thể mở ra. Em nên đoán được rằng, bên ngoài cánh cửa này luôn có sẵn có phóng viên và người của truyền thông mà cô ta gọi tới. Một khi cảnh em và tôi ở cùng một căn phòng, quần áo xộc xệch, sắc mặt đỏ hồng bị chụp lại, trên đầu Mặc Cảnh Thâm thể nào cũng sẽ bị cắm một chiếc sừng rất to đấy."

Thấy anh ta đang đến gần mình, Quý Noãn dán chặt cả người vào cánh cửa. Chỉ trong nháy mắt, trái tim dường như cũng trở nên trống rỗng.

Ngay trước mặt truyền thông, Mặc Cảnh Thâm vừa mới công bố cô luôn luôn là bà Mặc. Tin tức này vẫn đang nóng hổi, chưa hề hạ nhiệt. Gần như tất cả mọi người xem tin tức đều nói “thức ăn cho chó” mà Tổng Giám đốc Mặc tổng phát quá ngon, rất nhiều người hâm mộ và ghen tị với bà Mặc là Quý Noãn.

Nếu trong thời điểm này bị người ta chụp cảnh cô cùng một người đàn ông ở trong trạng thái này đi từ trong phòng ra thì dù là Mặc Cảnh Thâm cũng không cứu nổi cô, thậm chí còn có thể liên lụy đến anh nữa.

Ngay lúc Quý Noãn siết chặt nắm đấm thì Thịnh Dịch Hàn đã đi tới. Ngửi được mùi hương trên người anh ta, Quý Noãn lại run lên: "Anh cũng bị bỏ thuốc phải không? Nếu anh tỉnh táo thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy đâu. Chẳng lẽ anh cam tâm tình nguyện bị một kẻ như Quý Mộng Nhiên lợi dụng sao?" Anh ta cười khẽ, cúi người xuống, chống tay lên ván cửa sau lưng cô, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lại tràn ngập vẻ đề phòng kia: "Đương nhiên là tôi sẽ không bao giờ để cô ta lợi dụng rồi. Nhưng cố tình, người phụ nữ bị đưa lên giường tôi lại là em, tôi đây cũng chỉ có thể nhận lấy ‘ý tốt’ này của cô ta thôi."

Bởi vì khi nói chuyện anh ta áp tới gần nên Quý Noãn phải giơ tay lên chặn trước người anh ta. Từng trận mơ hồ đan xen trong đầu gần như sắp khiến cô không thể khống chế nổi mà muốn ôm lấy người đàn ông đã từng gây ra vô số ác mộng cho mình này. Loại kích động muốn xé rách quần áo của mình khiến lòng cô lại rơi xuống tận đáy vực.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ giữ lấy lý trí, dùng sức đẩy anh ta ra.

Nhưng cô không đẩy nổi, ngược lại Thịnh Dịch Hàn còn vòng cánh tay vừa chống lên ván cửa ôm lấy eo cô, kéo cả người cô vào lòng mình, đồng thời cúi xuống mà hôn ngay lên cổ cô. Lông tơ và da gà khắp người Quý Noãn đều nổi lên, cô không ngừng kháng cự, nhưng lại bị anh ta ôm chặt lấy.

"Quý Noãn." Thịnh Dịch Hàn ôm cô rất chặt, giọng nói bên cần cổ cô khàn khàn mà gần như si mê: "Suốt bao nhiêu năm qua, em là người mà tôi yêu nhưng lại không có được. Không chiếm được lòng của em thì thôi, tôi sẽ lấy hết tất cả những gì vốn thuộc về em ở nhà họ Quý. Ít nhất em còn có thể hận tôi mãi mãi, ít nhất trong lòng em còn có một vị trí dành cho tôi, ít nhất thì dù có trải qua bao nhiêu năm, em vẫn sẽ không thể quên tôi được."

"Anh điên rồi! Buông tôi ra!"

"Nhưng hiện tại em đang ở ngay trước mặt tôi, nằm trên giường của tôi, cho dù không có loại thuốc này, tôi vẫn không thể thả em đi được. Vậy nên hiện tại, làm sao tôi có thể bỏ qua cho em cơ chứ?" Giọng nói của Thịnh Dịch Hàn càng ngày càng khàn khàn, đến mức khiến cô hoảng hốt. Bàn tay nóng hổi vẫn ôm chặt lấy eo cô: "Nếu đã kéo nhau xuống nước thì cho dù là sau đêm nay... em bị hủy hoại, tôi cũng bị hủy hoại theo... Tuyệt đối không hối hận..."

"Thịnh Dịch Hàn, anh hãy tỉnh táo lại đi!" Quý Noãn cảm thấy anh ta điên rồi, nhất định là anh ta điên rồi!

Nhưng mà vào đúng lúc này, anh ta đã kề sát bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai cô: "Tôi rất tỉnh táo, Quý Noãn! Tôi quá tỉnh táo để biết rõ rằng mấy năm nay, rốt cuộc em đã biến thành cơn ác mộng đáng sợ như thế nào. Em vẫn luôn tồn tại trong giấc mộng của tôi, khiến ngoài cách giở thủ đoạn với em ở trong mơ ra, đối mặt với những người đàn bà khác tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. Nếu bây giờ, em thật sự đang ở ngay trước mặt tôi thì sao tôi có thể không đi hưởng thụ cơ chứ?"

Lời nói của Thịnh Dịch Hàn vô cùng thâm tình, nhưng Quý Noãn càng nghe, thì càng run rẩy. Cô đã biến thành ác mộng của anh ta từ khi nào?

Rõ ràng anh ta mới là ác mộng đáng sợ nhất của cô từ nhiều năm trước!

Vừa nghe nói anh ta giở trò với mình trong mộng là cô lại cảm thấy vừa ghê tởm vừa đáng sợ. Cô định giơ chân phải lên để tấn công thân dưới của anh ta nhưng lần này Thịnh Dịch Hàn đã có đề phòng trước, một tay đè chân của cô lại, tay kia thò ra sau lưng đã bị kéo khóa áo của cô. Anh ta vừa mới mơn trớn tấm lưng trắng nõn trơn bóng thì cô gần như nổ tung mà run rẩy thét lên chói tai: "Không được chạm vào tôi!"

Có lẽ là âm thanh do Quý Noãn phát ra rất thê lương và bén nhọn, bàn tay của Thịnh Dịch Hàn hơi khựng lại. Quý Noãn thừa dịp anh ta tạm dừng mà muốn vùng ra. Kết quả, cổ cô bỗng nhiên đau đớn, không ngờ Thịnh Dịch Hàn lại cắn cổ cô một cái.

Quý Noãn cố nén cơn đau, nhưng cũng nhờ nó mà cô mới có thể giữ được sự tỉnh táo cao nhất. Cô nhìn láo liên bốn phía, thoáng thấy cái gạt tàn bằng thủy tinh trong suốt trên bàn bên cửa sổ cách đó không xa.

Cô hít sâu một hơi, dựa vào các huyệt đạo và các điểm dễ bị đau đớn nhất trên cơ thể mà Phong Lăng đã từng dạy, dùng gót chân trần đạp mạnh vào giữa xương bắp chân của anh ta.