Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 646: Khi anh ta sắp hôn lên đôi môi ửng đỏ của cô thì quý noãn đang mê man bỗng…

KHI ANH TA SẮP HÔN LÊN ĐÔI MÔI ỬNG ĐỎ CỦA CÔ THÌ QUÝ NOÃN ĐANG MÊ MAN BỖNG…

Là lúc nào?

Trong bữa tiệc tối anh ta chỉ uống hai ly rượu vang đỏ, lẽ nào hai ly rượu đó có vấn đề?

Thịnh Dịch Hàn mở mắt ra, chợt thấy choáng váng nên lại nhắm mắt lại. Trước mắt là hình ảnh đầy nóng bỏng, ướt át của Quý Noãn.

Anh ta hơi ngẩng mặt lên, hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống. Tiếng thở dốc khó có thể đè nén được. Khuôn mặt của Quý Noãn không ngừng lóe lên trước mắt. Thậm chí, trong cơn ảo tưởng, Quý Noãn còn không hề mặc quần áo…

Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, hình ảnh trong đầu cũng càng thêm nóng bỏng, kịch liệt. Thứ nóng rực bên dưới đang dần dần tích tụ lại như sắp bùng nổ, anh ta phải đổi nước nóng trong phòng tắm thành nước lạnh.

Gần như cùng lúc đó, bên ngoài chợt truyền đến tiếng cửa phòng bị người mở ra. Thịnh Dịch Hàn đứng trong phòng tắm, một tay chống tường, làn nước lạnh lẽo khiến anh ta dần tìm lại được bình tĩnh và lý trí. Đôi mắt tĩnh lặng gần như tối đen, anh ta cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Chỉ chốc lát sau, cánh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, tất cả lại trở về im lặng.

Là ai đã đi vào?

Tấm thẻ phòng còn lại đang nằm trong tay thư ký.

Thịnh Dịch Hàn cố gắng kiềm chế thân dưới như sắp bùng nổ, gương mặt tuấn tú âm trầm tới mức sắp nhỏ ra nước. Anh ta tắt vòi hoa sen, khoác áo choàng tắm lên người, mở cửa, lạnh mặt đi ra ngoài.

Trong phòng vẫn giống hệt như trước khi anh ta vào nhà vệ sinh, ánh đèn mờ mờ, rèm cửa sổ khép kín. Anh ta lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng rồi xoay người định cầm điện thoại di động đặt ở cạnh giường. Nhưng vừa nhìn trên giường thì đột nhiên anh ta thấy một khối chăn phồng lên ở giữa. Hiển nhiên là có người đang nằm trong chăn.

Anh ta nhìn chằm chằm, mặt lạnh tanh đi tới cạnh giường rồi giật phắt chiếc chăn lên.

Ngay khoảnh khắc chăn bị xốc lên, ngoài cửa sổ bỗng nổi lên tiếng sấm vang rền. Tia chớp giật lạnh lùng lóe qua ngoài cửa sổ làm cho đầu óc mới được xối nước lạnh, tỉnh táo được một chút suýt chút đã nổ tung.

Trên chiếc giường lớn trắng phau, người phụ nữ mặc bộ lễ phục đang nằm trên đó, mái tóc dài tán loạn, gò má trắng trẻo ửng hồng một cách bất thường. Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, giống như đang ngủ, hay nói đúng hơn là đang bị hôn mê.

Cảnh tượng liên tục xuất hiện trong đầu vừa rồi dần dần trùng khớp với cô gái đang nằm yên trên giường.

Thịnh Dịch Hàn nhìn chằm chằm Quý Noãn hồi lâu, rồi từ từ thả chăn xuống, ném tới cạnh giường bên kia.

Là ai đã thực hiện hàng loạt âm mưu này trong bóng tối? Là ai biết anh ta có tình ý với Quý Noãn nhiều năm nhưng vẫn luôn kiềm chế không bộc phát? Là ai đã nghĩ trăm phương nghìn kế để đưa Quý Noãn bị hôn mê lên giường của anh ta? Câu trả lời không cần đoán cũng biết.

Hai ngày này, Quý Mộng Nhiên đã bị ép tới không thể khống chế được.

Cô ta muốn hủy hoại Quý Noãn.

Cô ta muốn mượn tay anh ta hủy hoại Quý Noãn.

Bình thường, Thịnh Dịch Hàn chắc chắn sẽ không để Quý Mộng Nhiên lợi dụng. Nhưng bây giờ, nhược điểm duy nhất của anh ta đang ở ngay trước mặt, phá hủy cô cũng tương đương với việc phá hủy chính anh ta. Nhưng chẳng qua chỉ là hủy diệt lẫn nhau mà thôi, có gì không thể?

Thịnh Dịch Hàn đứng bên giường một lúc rồi từ từ đưa tay ra, xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo có chút ửng hồng của cô.

Hình ảnh anh ta lấy cớ bị say mà đè cô trên ghế sofa của nhà họ Quý, xé bỏ quần áo của cô vào cái Tết của rất nhiều năm về trước, lại xâm nhập trí óc anh ta một lần nữa. Cảm xúc đặt cô dưới người, ôm lấy cơ thể mềm mại trắng mịn như sứ vào lòng khiến dục vọng vô cùng tận được che giấu ngay từ lúc ban đầu lại thi nhau kéo về nơi nóng rực kia, trong chớp mắt cắn xé lý trí của anh ta.

Đặc biệt là cô gái ở trên giường quá yên lặng, không hề tỏ ra lạnh lùng, xa lánh, chán ghét lúc nhìn thấy anh ta. Cô vẫn cứ trắng hồng, nõn nà như vậy, hàng mi dày lặng lẽ rũ lên mí mắt dưới, hơi thở đều đặn. Trông cô cứ như nàng cô chúa không may cắn phải quả táo độc mà rơi vào hôn mê, chỉ chờ người đàn ông của mình tới hôn rồi tỉnh lại.

Người phụ nữ cứ nằm mãi trong đầu anh ta nhiều năm, là điểm mấu chốt làm anh ta chán ghét tất cả những người phụ nữ khác, chính là người đang ngoan ngoãn nằm trước mắt.

Muốn làm hay không?

Nhìn sắc mặt thì có lẽ cô cũng đã bị bỏ thuốc, chỉ là anh ta không biết đối phương đã dùng cách gì khiến cô hôn mê.

Nhưng chỉ cần tối nay anh ta muốn cô, thì dù tình cảm của Mặc Cảnh Thâm có sâu đậm cỡ nào, anh có khoan dung độ lượng bao nhiêu, có nhẫn nhịn bỏ qua chuyện đêm nay, vẫn yêu thương nâng niu cô trong lòng bàn tay, Quý Noãn cũng sẽ không trở lại bên anh. Hơn nữa, nếu anh ta đoán không nhầm, bên truyền thông đã nhận được thông báo. Nhất định, đêm nay hoặc sáng mai bọn họ sẽ canh giữ bên ngoài cửa phòng để chờ chụp được cảnh bà Mặc ngoại tình.

Đối với anh ta, tất cả đều là điểm có lợi, ngoại trừ việc đắc tội trực tiếp với Mặc Cảnh Thâm.

Nhưng anh ta đã chọc Mặc Cảnh Thâm không chỉ một, hai lần. Nếu thật sự sợ nhà họ Mặc thì anh ta sẽ không phải là Thịnh Dịch Hàn bây giờ.

Quý Noãn.

Cái tên này, cùng gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng đầy mê hoặc trong cơn mê man kia, không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu, trong mắt anh ta.

Lý trí của Thịnh Dịch Hàn bị thứ nóng rực dưới người đốt cháy từng chút từng chút một cho đến khi biến mất. Thậm chí, sau đêm nay, ngoại trừ thân thể của cô, anh ta không đạt được gì cả, nhưng anh ta vẫn rất muốn.

Anh ta cúi đầu, chậm rãi tới gần người phụ nữ ở trên giường. Người phụ nữ này vốn nên thuộc về anh ta. Năm đó, khi ở nhà họ Quý, anh ta không nên thương hại cô, nên sớm chiếm lấy về mình, thì có lẽ sau này đã không có chuyện của cô và Mặc Cảnh Thâm. Dù bị cô căm hận, nhưng ít nhất người dây dưa với cô cả đời cũng sẽ là anh ta.

Ngay lúc Thịnh Dịch Hàn sắp đặt môi lên bờ môi ửng đỏ của cô thì Quý Noãn đang mê man bỗng tỉnh dậy.

Cô còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đang ông đang ở gần ngay trước mắt mình thì sợ tới mức cả người run lên, theo bản năng ngoảnh mặt sang hướng khác. Nụ hôn của anh ta không rơi lên môi cô, nhưng lại sượt qua ngay khóe môi.

Thấy cô gái vốn đang mê man lại đột nhiên cử động, trong nháy mắt, lửa nóng trong ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Dịch Hàn bùng lên, anh ta rũ mắt nhìn cô chằm chằm.

Ngay lúc khóe miệng bị hôn phải, lông tơ cả người cô dựng đứng lên. Cô không nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ sau khi đèn trong sảnh bị tắt, hình như có ai đó đã bịt miệng cô, tiếp đó là mùi gay mũi, rồi cô không biết gì nữa.

Nhưng không ngờ, vừa mới tỉnh lại cô đã nhìn thấy Thịnh Dịch Hàn!

Cơn ác mộng lúc mười mấy tuổi khi còn ở nhà họ Quý như ùa về trong nháy mắt, người cô căng cứng, đầu nghiêng qua một bên. Lúc anh ta ngưng cúi đầu hôn cô thì cô đột ngột đưa mắt qua, nhìn anh ta đầy phòng bị: “Là anh bảo người chụp thuốc mê tôi?”

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mấp máy đóng mở của cô, vốn Thịnh Dịch Hàn đã không tỉnh táo lắm vì tác dụng của thuốc nay lại phải đang cố gắng chống đỡ. Thấy ánh mắt lạnh lùng đầy đề phòng kia, anh ta miễn cưỡng nở nụ cười, khàn khàn nói: “Ừ, đúng thế thì sao?”