Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 261: Có đủ thời gian “ngủ” với cô, trêu chọc cô, trông chừng cô

Editor: Nguyetmai

Tuy vết hôn trên cổ cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng đêm đó Quý Noãn vẫn khăng khăng không cho Mặc Cảnh Thâm "gặm mút" cái cổ của mình.

Lúc nào anh cũng làm ngược lại yêu cầu của cô, cô càng chống cự, anh càng hôn ngấu nghiến, vần vò cô cho đến lúc cô chỉ còn cách rên rỉ cầu xin không ngừng thì anh mới thôi không mạnh bạo hôn lên cổ cô nữa, nhưng thân dưới vẫn không ngừng gia tăng cường độ và tốc độ.

***

Quá nửa đêm, Quý Noãn đang ngủ thì mơ hồ phát hiện ra anh không nằm bên cạnh. Cô dậy thì nhìn thấy anh đang ở phòng khách, hình như vừa nghe điện thoại. Thấy Quý Noãn tỉnh dậy, anh vứt điện thoại lên sofa.

"Sao em thức dậy rồi?"

"Anh vẫn còn rất nhiều việc ở Hải Thành phải không? Thật ra anh không cần phải ở lại thành phố T với em, còn một tháng nữa là em có thể trở về Hải Thành rồi. Anh ở đây có ảnh hưởng tới công việc không?"

"Gần đây anh ở thành phố này cũng không phải là chỉ chơi bời. Hình thức công việc cũng không có gì khác so với Hải Thành, chỉ là hoàn cảnh công việc khác nhau mà thôi." Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn cô một cái: "Cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, hiếm khi mới có đủ thời gian ở bên cạnh em, như thế này không tốt sao?"

Có đủ thời gian ở bên cạnh cô? Nói cho chính xác là có thời gian ngủ với cô, trêu chọc cô và trông chừng cô thì có!

"Em nghĩ bây giờ công việc vẫn quan trọng hơn, chờ sau khi em trở về Hải Thành thì cũng không có chỗ muốn đi, mình sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau." Quý Noãn cảm thấy nếu ngày nào cũng bị anh "yêu" như vậy, thì không còn hơi sức và tâm trí đâu mà học hành. Tuy kết quả kiểm tra nửa tháng trước của cô đứng đầu lớp, nhưng cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả kiểm tra kỳ tới sẽ kém đi rất nhiều.

Cứ có anh bên cạnh là cô không sao tập trung vào chuyện gì khác, vì trái tim cô cứ mãi xao động theo từng cử chỉ của anh.

"Chúng ta là vợ chồng, không thể không có giây phút riêng tư. Nếu em sợ anh làm ảnh hưởng tới việc học tập của em, vậy thì sau này khi nào em ôn bài trong phòng sách, anh sẽ không đi vào nữa." Mặc Cảnh Thâm cười mà như không cười, rõ ràng là chỉ liếc mắt anh đã hiểu thấu tâm tư của cô: "Đồng ý để em đi học đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi. Bây giờ anh dành thời gian ở bên em lâu một chút, em lại muốn ở một mình sao?"

Quý Noãn mở to đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm lườm anh, không phản bác được.

"Nếu như em nhất định phải duy trì khoảng cách với anh mới yên tâm học hành..."Anh bước tới dắt tay cô về phòng ngủ, bế cô lên giường, tay đặt ở vị trí trái tim cô, giọng nói mang đầy ý vị sâu xa: "Điều đó cho thấy chính em không kiềm chế được lòng mình, nhìn thấy anh là em không sao bình tâm được, chẳng lẽ đó là lỗi của anh?"

Quý Noãn: "…"

Phải chăng cô ngủ quá nửa đêm đột nhiên tỉnh lại cho nên đầu óc còn hơi mơ hồ, chỉ nói mấy câu đã bị anh "thuyết" cho đuối lý rồi?

Thấy dáng vẻ Quý Noãn muốn thanh minh, nhưng lại cảm thấy anh nói có lý, Mặc Cảnh Thâm nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, đưa tay nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống hôn cô một hồi lâu: "Em không muốn ngủ tiếp sao? Nghe em cầu xin, anh mới tha cho em sớm như vậy. Nếu em không muốn ngủ, anh không ngại tiếp tục "công việc" lúc nãy còn dở dang cho đến khi nào thỏa thuê mới thôi!"

Nụ hôn vừa kết thúc, mắt Quý Noãn lập tức được phủ thêm một màn hơi nước ẩm ướt. Cô cố gắng hết sức kiềm chế hơi thở hổn hển, hai chân khép lại, tránh để tay anh nhân cơ hội thò vào.

Động tác này lọt vào mắt Mặc Cảnh Thâm, khiến đáy mắt thâm trầm của anh bùng lên ngọn lửa nóng rực.

"Em cố tình phải không?" Anh cắn nhẹ vào môi cô, giọng khàn khàn hỏi.

"…Vừa rồi em thấy anh không có trong phòng, mới giật mình tỉnh giấc, bây giờ vẫn rất buồn ngủ." Quý Noãn quay mặt lại, tựa vào lòng anh. Đêm nay tuy anh buông tha cô sớm, nhưng sự mãnh liệt của anh trong lúc ân ái khiến cho đến tận bây giờ, kể cả sau khi tắm rửa xong và ngủ được một giấc, nằm trong lòng anh mà cơ thể cô vẫn vô cùng nhạy cảm.

Chẳng lẽ do mỗi lần ân ái trước đây đều rất lâu, vừa rồi hiếm hoi mới có một lần anh bỏ qua sớm cho cô nên cô thấy không quen?

Bởi vậy chỉ nói mấy câu, cô đã nhạy cảm như thế này rồi…

Đôi mắt đen sâu thâm thẳm của Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nét cười cố nén. Anh vỗ về lưng cô, thấy Quý Noãn thật sự co người lại nằm yên trong lòng mình, anh cũng không cố chấp đòi hỏi nữa mà vuốt tóc cô, ra hiệu cho cô yên tâm ngủ tiếp.

***

Hai ngày sau, Quý Noãn nhận được điện thoại của dì Cầm. Dì Cầm là người giúp việc của nhà họ Quý, từ nhỏ đã nhìn Quý Noãn và Quý Mộng Nhiên lớn lên.

"Cô Cả, Chủ tịch Quý muốn đưa cô Hai ra nước ngoài, trường học và cả vé máy bay đều đã được đặt xong rồi. Hai ngày nay, Chủ tịch Quý nhốt cô Hai ở trong nhà không cho ra ngoài, còn sai vệ sĩ trông chừng cô Hai nghiêm ngặt. Đã hai ba ngày nay cô Hai không ăn gì rồi, nhưng Chủ tịch Quý vẫn cương quyết muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, không cho cô ấy ở lại Hải Thành nữa, bất cứ ai nói giúp cô Hai ông ấy cũng từ chối. Tình cảm giữa cô và cô Hai rất tốt, thường ngày Chủ tịch Quý cũng nghe theo ý kiến của cô, cô mau xin giúp cho cô Hai đi…" Giọng dì Cầm vọng ra từ điện thoại, lộ rõ vẻ xót thương và lo lắng.

Hiện nay trong số những người ở nhà họ Quý, e rằng chỉ có một mình dì Cầm là không biết quan hệ giữa Quý Noãn và Quý Mộng Nhiên đã tệ đến thế nào.

Dì Cầm tận mắt chứng kiến hai chị em cô lớn lên từ nhỏ. Tuy giờ đây tình cảm chị em giữa hai người đã không còn được như hồi còn bé, nhưng không phải chỉ dùng vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng uẩn khúc trong chuyện này. Dù sao thì để dì Cầm vẫn giữ ấn tượng tốt đẹp như vậy về tình cảm giữa hai chị em cô cũng không phải là không tốt.

Quý Noãn không giải thích, chỉ nói: "Cháu sẽ gọi điện thoại cho ba cháu hỏi cụ thể. À, dì Cầm, cũng vừa lúc cháu có chuyện muốn hỏi dì đây."

"Chuyện gì vậy cô?"

"Hai mươi mấy năm trước, khi mẹ cháu vào nhà họ Quý, dì đã làm việc ở nhà họ Quý, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy trước khi vào nhà họ Quý, mẹ cháu có qua lại với ai không? Chẳng hạn như một người đàn ông nào đó, hoặc có quan hệ mật thiết với người nào khác?" Nếu người đối diện không phải là dì Cầm nhìn mình từ nhỏ đến lớn, Quý Noãn sẽ không hỏi thẳng thừng như vậy.

"Chuyện này…" Dì Cầm im lặng hồi lâu, Quý Noãn nhạy bén nhận thấy câu hỏi của mình khiến dì Cầm hốt hoảng. Một lát sau dì Cầm mới trả lời: "Cô Cả, chuyện này tôi không biết, cũng chưa từng nghe nói tới. Khi bà Quý bước chân vào nhà họ Quý, tôi cũng chỉ vừa mới tới, có rất nhiều chuyện tôi không rõ lắm…"

"Cháu biết rồi, cảm ơn dì." Nghe dì Cầm trả lời ngập ngừng, Quý Noãn cũng không hỏi nhiều, liền tắt điện thoại.

Mặc Cảnh Thâm đứng trước mặt cô nghe được tiếng dì Cầm vọng ra từ điện thoại, bèn lên tiếng: "Ba em định đưa Quý Mộng Nhiên ra nước ngoài à?"

"Dạ, ba em không muốn nhìn thấy chị em em tranh chấp. Đưa Mộng Nhiên ra nước ngoài xem như là tiện cả đôi đường. Không phải gặp cô ta, trong lòng ba em cũng không phiền não, và cũng tránh cho em làm chuyện gì động chạm đến Mộng Nhiên. Đứng ở góc độ của một người cha, em có thể hiểu được. Nếu chuyện kia là sự thật thì Mộng Nhiên mới là con gái ruột của ba em. Ba em làm được như thế này là đã rất chú ý tới cảm nhận của em rồi."

"Ai nói cô ta ra nước ngoài rồi thì em sẽ không làm gì được cô ta nữa? Nếu muốn động tới cô ta, em vẫn có thể thực hiện bất cứ lúc nào!" Mặc Cảnh Thâm điềm nhiên nói.