Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 254: Que thử thai lần trước đã hết hạn rồi, em không biết sao?

Editor: Nguyetmai

Quý Noãn cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào.

Cô chờ khoảng hơn mười phút thì Mặc Cảnh Thâm quay lại dẫn cô đi.

Người ngoài hành lang đã bỏ đi hơn phân nửa. Quý Noãn khoác trên người chiếc áo của Mặc Cảnh Thâm, nghe anh khẽ nói bên tai: "Em cứ đi thẳng, không cần nói gì cả."

Lúc này không hiểu sao Quý Mộng Nhiên cứ đứng đó cắn môi không lên tiếng, nhưng rõ ràng ánh mắt vẫn tràn ngập oán hận nhìn Quý Noãn.

Nhưng dù sao, ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm, cô ta vẫn không dám làm bừa.

Giờ phút này, cô ta giống như một tên hề đã kết thúc vai diễn nhưng vẫn đang nghiến răng nghiến lợi lườm nguýt người khác.

Quý Noãn đi ngang qua cô ta. Từ trước đến nay, quan hệ giữa hai người thoạt nhìn như mặt biển gió êm sóng lặng, nhưng thật ra bên dưới ẩn giấu sóng thần.

Khi sắp đi qua chỗ Quý Mộng Nhiên đang đứng, đột nhiên Quý Noãn dừng lại, thản nhiên nhìn cô ta: "Mộng Nhiên, như vậy thì… ngay cả quan hệ chị em ruột của chúng ta cũng đã không còn tồn tại rồi, đúng không?"

Cho dù thật sự đúng như Quý Mộng Nhiên nói, năm xưa mẹ mang thai Quý Noãn rồi mới cưới Quý Hoằng Văn, cho nên ba ruột của cô đương nhiên không phải là Quý Hoằng Văn, nhưng hai người cũng vẫn là chị em cùng mẹ khác cha. Trước đó, hai người từng nghĩ mình có quan hệ huyết thống gần gũi nhất, nhưng bây giờ, quan hệ máu mủ giữa hai người đã giảm chỉ còn một nửa.

Khi Quý Noãn nói lời này, khuôn mặt cô rất bình thản, thế nhưng đôi mắt đen nhánh và ánh mắt quyết liệt của cô khiến cho người khác không dám nhìn vào, đặc biệt là một người vốn có tật giật mình.

"Cô coi tôi là em ruột bao giờ?" Quý Mộng Nhiên vốn rất chột dạ, nhưng vẫn ưỡn ngực đứng thẳng người.

Thấy Quý Noãn không trả lời, Quý Mộng Nhiên định nói tiếp thì bỗng nhiên bị Thịnh Dịch Hàn lườm một cái, cô ta cắn môi không nói gì nữa.

Quý Noãn cong môi lên, mỉm cười mà nét mặt lạnh nhạt: "Đúng vậy, cô cũng chưa từng coi tôi là chị ruột. Trên đời này, đến cả người thân nhất mà cũng có thể nói bỏ là bỏ, huyết thống cũng muốn đổi là đổi. Mộng Nhiên, cô đã như vậy thì từ nay về sau, tôi sẽ không nương tay với cô nữa!"

"Cô…" Quý Mộng Nhiên không rõ Quý Noãn thờ ơ nói một câu như vậy là có ý gì, lại lo lắng Thịnh Dịch Hàn sẽ thật sự tức giận mà không giúp đỡ mình sau khi trở về Hải Thành nữa, nên cô ta không dám làm càn trước mặt anh ta. Quý Mộng Nhiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng Quý Noãn. Rõ ràng đó chỉ là một câu nói nhẹ nhàng hờ hững, nhưng không hiểu sao lại khiến cô ta cảm thấy tim mình ớn lạnh.

Nương theo ánh đèn trong hành lang, Mặc Cảnh Thâm nhìn Quý Noãn đi ra ngoài. Anh cảm thấy dường như cô có điều gì đó vốn luôn do dự không biết có nên níu giữ hay không, rồi trong khoảnh khắc này cô đã quả quyết buông tay. Đôi mắt đen như nhung của anh nheo lại, hết sức lạnh lùng và hờ hững nói với người ở phía sau: "Đưa cô Hai nhà họ Quý tới chỗ Chủ tịch Quý. Đối với loại chuyện vặt vãnh trong nhà như thế này, người họ Thịnh là người ngoài, nên bớt nhúng tay vào đi!"

Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm chỉ hờ hững lướt qua khuôn mặt đang mỉm cười của Thịnh Dịch Hàn.

Trong hành lang rất yên tĩnh.

"Đừng, tôi không tới chỗ ba tôi đâu, tôi muốn đi cùng anh Thịnh!"

"Câm miệng!" Mặc Cảnh Thâm ném ra hai tiếng trầm thấp, đôi mắt lạnh lùng lướt qua, lặng lẽ nhưng khiến người khác khiếp sợ.

Vai Quý Mộng Nhiên co rụt lại.

Điện thoại di động trên người Mặc Cảnh Thâm rung lên. Anh bình thản cầm điện thoại lên nhìn qua, rồi nhanh chóng nhận cuộc gọi: "Có chuyện gì?"

Không rõ đầu bên kia nói gì, giọng anh vẫn bình thản không để lộ cảm xúc: "Tôi biết rồi."

Sau mấy câu đối thoại ngắn gọn, anh liền tắt máy.

Quý Noãn đã ngồi chờ trên xe đỗ bên ngoài câu lạc bộ. Mặc Cảnh Thâm mở cửa xe, thấy cô khoác chiếc áo vest của mình ngồi ở vị trí phụ lái, mắt vẫn nhìn vào điện thoại di động nhưng ngón tay lại liên tục vuốt lên vuốt xuống trên màn hình, dường như cũng không thật sự nhìn vào cái gì.

"Có muốn anh đưa em đi gặp ba em không?" Mặc Cảnh Thâm chăm chú nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Chỉ có ông ấy mới có thể cho em một đáp án chính xác nhất về nghi vấn trong lòng em."

"Dạ thôi, bên đó ba em cũng đang được đối tác mời đi. Nếu như ba em có thể dành thời gian cho em thì ba đã đến thăm em rồi. Mà chuyện cũ năm xưa, ba em không muốn nhắc tới, em cũng sẽ không gặng hỏi. Cho dù thế nào, mấy năm nay tình cảm ba dành cho em là thật. Dù quan hệ huyết thống có thế nào thì ông vẫn đối xử với em như con ruột. Nếu bây giờ em đi hỏi chuyện đó, chỉ sợ ông sẽ đau lòng." Quý Noãn buông điện thoại di động xuống, rốt cuộc cũng không gọi điện thoại cho Quý Hoằng Văn.

Mặc Cảnh Thâm vuốt tóc cô: "Em nghĩ thông suốt được như vậy là tốt rồi. Những chuyện này cũng không thể ảnh hưởng tới quãng đời sau này của em được. Đừng nghĩ ngợi nhiều, sự thật rốt cuộc rồi cũng sẽ phơi bày, mọi chuyện đều đã có anh bên cạnh em, biết chưa?"

Quý Noãn bỗng liếc anh: "Vậy người anh muốn kết hôn, rốt cuộc là tiểu thư của nhà họ Quý, hay là…"

"Là em." Mặc Cảnh Thâm cắt ngang lời cô: "Em họ gì, đối với anh không quan trọng!"

Tuy cô đã biết Mặc Cảnh Thâm sẽ nói như thế, nhưng phụ nữ vốn là như vậy, chỉ khi được nghe chính miệng người đàn ông của mình nói ra thì mới hài lòng.

Bởi vậy, nghe anh nói xong, Quý Noãn liền mỉm cười thỏa mãn như một đứa trẻ.

***

Trên đường về nhà, Quý Noãn đưa mắt nhìn ánh đèn đường rực rỡ sắc màu, nói: "Lúc trước em còn thắc mắc Quý Mộng Nhiên sao có đủ bản lĩnh mua chuộc được Thư ký Chu. Cho dù cô ta có thể liên lạc được với Thư ký Chu, nhưng cũng không có khả năng mua chuộc một câu lạc bộ lớn như thế này ở thành phố T, tay cô ta lại càng không thể vươn dài được như vậy. Bây giờ, xem ra sự cảnh giác của em là đúng rồi. Trước kia, khi rời khỏi nhà họ Quý, Thịnh Dịch Hàn cũng đã dòm ngó nhà họ Quý. Sau khi trở lại nhà họ Thịnh, việc đầu tiên anh ta muốn làm là chiếm đoạt nhà họ Quý. Có vẻ như bây giờ Quý Mộng Nhiên đã bị anh ta tẩy não nghiêm trọng rồi, cuối cùng bị anh ta bán mà vẫn có thể vui vẻ đếm tiền cho anh ta!"

"Người bị bán cũng không phải là em. Bây giờ nhà họ Quý có như thế nào cũng không liên quan tới em nữa."

Nghe Mặc Cảnh Thâm nói như vậy, theo bản năng, Quý Noãn đưa mắt nhìn anh.

Chăm chú nhìn về phía trước, Mặc Cảnh Thâm tập trung lái xe. Khi thấy ánh mắt của cô, anh lái xe bằng một tay, tay còn lại cầm tay cô: "Em không muốn thấy nhà họ Quý bị nhà họ Thịnh chiếm đoạt phải không?"

"Người khác thì em mặc kệ, nhưng ba em chưa từng để em bị thua thiệt. Từ nhỏ đến lớn, tuy ông là một người cha rất nghiêm khắc, nhưng trước sau gì vẫn là một người cha tốt." Quý Noãn không nói cặn kẽ, nhưng cô vẫn kiên định với ý niệm trong lòng. Cho dù nhà họ Quý ra làm sao, cô cũng sẽ không trơ mắt nhìn Quý Hoằng Văn xảy ra chuyện.

Cho dù không phải ba ruột, chỉ cần Quý Hoằng Văn coi cô là con gái và đối xử với cô như một người cha tốt là đủ rồi.

Huống chi, vẫn còn nhiều chuyện chưa hỏi rõ ràng, cũng không thể tùy tiện kết luận.

Xe dừng đèn đỏ ở một giao lộ, Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một cái, điềm tĩnh nói: "Được!"

Mặc dù đó chỉ vỏn vẹn một chữ, nhưng Quý Noãn cảm thấy trong lòng rất dễ chịu, như vừa được uống một liều thuốc an thần.

Cho dù hiện nay thế lực nhà họ Thịnh đang dần bành trướng, nhưng nếu Mặc Cảnh Thâm không để Quý thị xảy ra chuyện không may, thì có đến mười nhà họ Thịnh cũng chưa chắc đã nuốt trôi được Quý thị.

Xe dừng lại trước cửa một bệnh viện.

"Xuống xe đi!"

Quý Noãn lim dim sắp ngủ đến nơi, chợt nghe Mặc Cảnh Thâm gọi mới mở mắt nhìn ra ngoài.

"Anh đưa em tới bệnh viện làm gì vậy?"

Vừa tháo dây an toàn, anh vừa thoải mái trả lời cô: "Que thử thai lần trước của em đã hết hạn rồi, em không biết à?"

Quý Noãn lập tức tỉnh táo hẳn ra, ngồi thẳng người lên, kinh ngạc nhìn về phía bệnh viện bên đường.

Quá hạn rồi?

Cô chỉ chú ý tới kết quả xét nghiệm là một vạch hồng, mà một vạch có nghĩa là không mang thai, thật sự là không để ý tới hạn sử dụng của que thử thai.