Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 249: Không chỉ đơn giản đến chết mới thôi như vậy

Editor: Nguyetmai

Ánh sáng vàng vọt từ đèn đầu giường rọi xuống anh nhưng Quý Noãn vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt anh.

Cô mân mê bàn tay anh, ngón tay di di trong đó: "Đây là lần đầu tiên em thấy anh nhắc đến mẹ. Mẹ anh là người như thế nào? Người có thể sống cả đời bên cạnh Chủ tịch Mặc, lại được ông nội yêu mến, nhất định là một phụ nữ có EQ rất cao đúng không?"

Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, cười như không cười nói: "Chẳng phải ông nội thích em nhất sao?"

"Lần trước nghe ông nội nhắc đến mẹ anh thì có vẻ ông rất thưởng thức và yêu mến. Em chưa được gặp mẹ, vừa rồi nghe thấy anh nói mẹ thích tìm hiểu phương pháp dưỡng sinh nên mới tò mò hỏi thôi." Quý Noãn đan ngón tay mình vào giữa các ngón tay anh, năm ngón tay đan nhau nắm lại, cô ngước mắt lên nhìn anh.

Nét mặt anh rất bình thản, không chút do dự: "Bà quả thật là một người mẹ rất tốt. Chỉ có điều anh rời Mỹ quá lâu, thời gian ở bên cạnh bà cũng rất ít. Sau này lớn lên anh lại càng ít khi gần gũi."

"Vậy… liệu bà có thích em không?"

"Thích." Mặc Cảnh Thâm vuốt tóc cô: "Tính cách mẹ anh rất phóng khoáng, nếu không thì cũng sẽ không chịu được ba anh đến mấy chục năm nay."

Mặc Cảnh Thâm vừa nói vừa vén chăn lên đắp lên cho cả hai người: "Anh quan tâm đến em nhiều như vậy, nhất định mẹ anh sẽ rất yêu quý em. Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ đi."

Quý Noãn hất cằm lên ra vẻ ngạo mạn: "Anh quan tâm em nhiều vậy sao?"

"Ừ, rất nhiều."

Nụ cười vui vẻ bên khóe môi Quý Noãn sâu hơn. Cô lại nằm dựa vào ngực anh một lúc, ánh mắt trong veo dưới ánh đèn: "Vậy anh thích gì nhất ở em?"

Tay Mặc Cảnh Thâm khựng lại trên cánh tay cô. Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, nhẹ nhàng mơn trớn mang lại từng cái vuốt ve dịu dàng tinh tế.

"Kiếm cớ để anh khen em phải không? Hơn nửa đêm rồi mà em không thấy xấu hổ hả?" Mặc Cảnh Thâm bật cười, hôn môi cô một cái: "Hôm trước gặp bạn cùng phòng của em, anh đã hào phóng khen em vài câu, ăn ngọt quen miệng rồi giờ không thỏa mãn hả?"

Quý Noãn lập tức dụi vào ngực anh: "Trước kia em chưa bao giờ được anh khen quá lời, bây giờ muốn nghe có được không?"

Anh nhìn cô vừa nói vừa dụi vào ngực mình như làm nũng liền cúi đầu hôn xuống: "Có lẽ đời này anh đã được định trước sẽ thua dưới tay em. Nhìn thấy em làm nũng là đã mềm lòng rồi."

Ô, vậy xem ra sau này cô thật sự phải chăm làm nũng mới được. Nếu không phải vì tiểu biệt thắng tân hôn, nếu không phải vì mới làm lành, thì Quý Noãn sẽ không nhõng nhẽo như vậy.

Cuối cùng anh mân mê mặt cô, khẽ cười: "Đại loại là nhìn thấy em thì muốn hôn, mọi lúc mọi nơi."

Quý Noãn trợn mắt lên: "Anh còn hôn ít lắm sao?"

"Ừ, không ít, nhưng vẫn hôn chưa đủ."

Anh đang nói lại cúi xuống hôn lên môi cô.

Quý Noãn hôn lại anh, đến khi hơi thở dồn dập mới vội vàng xin ngừng: "Sáng mai em có bài kiểm tra phân loại, mà bài kiểm tra này không thể vắng mặt được. Em cần nghỉ ngơi giữ sức, để em ngủ sớm chút đi."

"Được."

Quý Noãn chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn tựa vào lòng anh, yên tĩnh mà ấm áp.

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô nhóc nằm trong lòng, ngón tay lùa vào mơn trớn tóc cô, cuối cùng dừng lại ở vành tai, nhẹ nhàng mân mê.

Yêu cô vì cái gì?

Năm xưa Tần Tư Đình từng nói, lần đầu tiên nhìn Thời Niệm Ca, anh đã biết cả đời này sẽ có duyên nợ với nhau cho đến chết mới thôi.

Còn Mặc Cảnh Thâm đối với Quý Noãn, sợ là không chỉ đơn giản đến chết mới thôi như vậy.

Một đêm khuya ở con sông tại Los Angeles nhiều năm trước, anh được cô nhóc mười mấy tuổi liều mạng kéo lên bờ. Khi cô thiếu nữ vụng về hô hấp nhân tạo cho anh thì anh đã biết cả đời này nhất định sẽ mắc nợ cô.

Lúc đó anh đang bị thương nặng mà hôn mê, nghe thấy cô vừa hô hấp nhân tạo vừa lẩm bẩm rất khẽ: "Anh đừng có chết đấy. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi làm việc tốt. Anh xem, đến cả nụ hôn đầu tôi cũng dâng hiến cho anh rồi. Anh ngàn vạn lần đừng có chết, mau tỉnh lại đi…"

Lúc đó anh thật sự không thể nào mở miệng nói chuyện được.

Nếu không, anh nhất định sẽ nói cho cô biết, cô bạn nhỏ, hô hấp nhân tạo không phải là chỉ cắm đầu thổi hơi vào miệng người ta, mà nụ hôn đầu tiên cũng không chỉ dính miệng đơn giản như vậy.

***

Ba ngày sau, Đại học T.

Thành tích bài kiểm tra đã có. Quả là thời gian không phụ lòng người, kết quả thi của Quý Noãn đạt hạng nhất trong lớp của Giáo sư Lâm.

Từ nhỏ đến lớn, Quý Noãn vẫn luôn có thành tích hàng đầu. Dù những năm đi học ở Mỹ cô học hành không quá nghiêm chỉnh nhưng vẫn xem là gặp may mắn mà tiếp thu đầy đủ kiến thức. Chỉ cần cô cố gắng một chút là có thể nhớ kỹ hơn người khác, cũng tiếp thu sâu sắc hơn. Vì vậy những chuyện thi cử bình thường không làm khó cô được.

Cô đang định đi đến giảng đường thì Lăng Phi Phi ở đằng sau chợt gọi giật cô lại: "Quý Noãn, mấy hôm nay cô không quay về phòng ngủ, không phải là có đàn ông ở ngoài trường học chứ?"

Quý Noãn không thèm quay đầu lại, bình thản nói: "Mọi người ở đây cũng không phải là con nít tuổi vị thành niên. Đừng nói đến chuyện tôi có đàn ông hay không, kể là có đi chăng nữa thì tôi làm phiền gì đến cô à?"

Lăng Phi Phi liếc cô: "Đừng tưởng tôi không nhận ra, lần trước gặp Tổng Giám đốc Mặc, cô vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy. Sau đó trong nhà vệ sinh, nhất định cô lại mượn cớ gặp riêng Tổng Giám đốc Mặc. Cô tưởng cô là người Hải Thành thì có thể nói chuyện với anh ấy được à? Cô không lấy gương soi mặt mình cho kỹ xem, cô có xứng đáng với anh ấy không?"

"Trên đời này, những người trí tuệ chậm phát triển tồn tại được thật sự không dễ dàng. Đến cả mình ra sao cô cũng không nhìn thấy rõ được mà còn phải đưa gương cho người khác soi trước. Vì sợ mặt mình quá xấu mà hù dọa đến chính mình, hay vì chỉ nhìn thấy người khác còn bản thân thì đã đạt đến trạng thái điên cuồng quên cả mình? Lăng Phi Phi, cô bị bệnh rồi, phải điều trị đi!" Quý Noãn vừa cười vừa mắng, mặc kệ Lăng Phi Phi tức đến nghẹn họng, cô đi thẳng vào giảng đường.

Lăng Phi Phi đứng nguyên tại chỗ, phẫn nộ nhìn chòng chọc sau lưng Quý Noãn, chỉ hận không thể dùng ánh mắt khoan thủng người cô ra. Cô ta cầm điện thoại vừa có âm báo tin nhắn cách đây không lâu lên để đọc.

"Phi Phi, sáng sớm nay tôi nhìn thấy Quý Noãn bạn cùng phòng với cô đi xuống từ xe của Tổng Giám đốc Mặc! Hai người là bạn cùng phòng, chắc chắn biết nội tình, mau kể tôi nghe xem có phải Quý Noãn đã ôm được chân Mặc Cảnh Thâm rồi không?"

Lăng Phi Phi đọc lại từng chữ trong tin nhắn rồi cuối cùng ngước mắt lên nhìn về phía Quý Noãn thì thấy cô đã đi vào trong rồi.

Quý Noãn vẫn ung dung thản nhiên như vậy, giấu nhẹm mọi việc từ đầu đến cuối. Đến bây giờ cô vẫn không tiết lộ quá nhiều về thân phận của mình. Chẳng lẽ cô ta lại cứ để Quý Noãn lẳng lặng được lợi vậy sao?

Tổng Giám đốc Mặc cũng nói mình đã kết hôn. Nếu Quý Noãn to gan dám chen vào hôn nhân của người khác quyến rũ Mặc Cảnh Thâm, thì cũng đừng hỏi vì sao Lăng Phi Phi cô lại có thể bắt thóp được cô nàng