Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 211: Giống như cô bé vừa mới biết yêu lần đầu

Editor: Nguyetmai

Câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn hẳn là dùng trong trường hợp này.

Lăng Phi Phi tức giận, bước xuống giường nhặt lại vali hành lý dưới đất, trừng mắt hung dữ nhìn Phong Lăng. Nhưng Phong Lăng chỉ hờ hững liếc cô ta một cái thì Lăng Phi Phi đã lập tức rụt cổ, cắn chặt môi, dù không cam tâm nhưng chỉ đành xách vali về lại giường mình.

Quý Noãn nở nụ cười nhạt, không để ý đến bọn họ. Cô cầm sách, ngồi trên giường đọc, nhưng lại giống hệt như ban ngày, không có cách nào chuyên tâm đọc được.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi như trút nước. Phong Lăng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống học hành của Quý Noãn tại Đại học T, cho nên không chủ động chào hỏi cô, cũng như không cố ý làm thân. Bây giờ sự chú ý của Lăng Phi Phi và Bạch Vi đều dồn lên Phong Lăng, Quý Noãn thuận tiện được yên tĩnh ngồi trên giường một lát.

"Taekwondo đai đen đã thấy dữ dằn rồi, cô lại còn có thể đấu súng đấu võ nữa hả?" Bạch Vi ngạc nhiên nhìn Phong Lăng đen thui từ đầu đến chân, thử nói chuyện với cô.

Phong Lăng lạnh nhạt nhìn Bạch Vi. Nhớ lại tính tình và tình hình hai người bạn cùng phòng mà Quý Noãn từng kể, cho nên cô gật đầu với Bạch Vi một cái, không lạnh lùng, nhưng cũng chẳng mấy thân thiện, xem như chào hỏi đơn giản.

Lăng Phi Phi ngồi ở mép giường, nhỏ giọng lầm bầm: "Chỗ chúng ta là ký túc xá nữ, vậy mà Giáo sư Lâm lại sắp xếp một con đàn ông đến. Tôi nghi ngờ xu hướng giới tính của cô ta đấy. Chắc sau này tôi chẳng dám trở về ký túc xá thay đồ quá…"

Phong Lăng vờ như không nghe thấy, đá một cước vào thùng rác bên cạnh giường: "Của ai? Mang đi ngay."

Lăng Phi Phi vừa nhìn lướt qua, sắc mặt đã xanh mét như tàu lá, định mắng một tiếng. Ai ngờ vừa mới ngước mắt lên đã chạm trúng tầm mắt của Phong Lăng, cô ta tức giận cắn mạnh môi, xách thùng rác suýt nữa bị đá lật ngửa trở về dưới giường mình, không cam tâm mắng khẽ một câu: "Đồ thần kinh!"

***

Hôm sau, bởi vì mưa như trút nước cho nên thời tiết hơi lạnh. Sau khi hết giờ học, Quý Noãn trở về căn hộ chung cư bên ngoài để lấy áo khoác.

Lúc Quý Noãn mở cửa, cô vẫn còn ôm hi vọng có lẽ hôm qua Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa đi, có thể anh đổi chuyến bay thành buổi trưa, sau đó bị cơn mưa ngăn cản mà ở lại thành phố T. Dù sao Mặc Cảnh Thâm chưa từng nổi giận thật sự với cô bao giờ. Có lẽ anh chỉ tạm thời không muốn so đo với cô, vì vậy mới phớt lờ như thế. Chỉ cần lúc gặp lại, cô thành khẩn giải thích với anh một chút…

Cửa mở ra, hai chiếc vali đã được thu dọn xong đặt chỉnh tề trong phòng khách.

Trừ chuyện đó ra, trong phòng không hề có một bóng người.

Quý Noãn đứng ở cửa, trong thoáng chốc, trái tim như chìm xuống.

Hôm qua anh đã nói, nếu như cô muốn ở lại ký túc xá, anh sẽ bảo người thu xếp hành lý mang đi cho cô. Còn căn hộ này, cô muốn cho thuê hay muốn bán tùy ý.

Quả nhiên anh nói được làm được. Hành lý hôm qua của cô đã có người thu xếp gọn gàng, có điều hôm qua mưa lớn nên chưa được mang đi.

Quý Noãn không từ bỏ hi vọng, rảo bước quanh các phòng một vòng. Cô nhận ra những dấu vết Mặc Cảnh Thâm tổ chức sinh nhật cho cô đều bị xóa sạch, bao gồm vết pháo hoa trên ban công, mùi bánh kem lượn lờ trong không khí, mấy cái bánh ngọt còn chưa ăn hết, và cả đôi tình nhân bằng sô-cô-la. Tất cả đều bị dọn sạch, không lưu lại vết tích nào.

Quý Noãn không nói gì, im lặng ngồi trên sofa, nhìn gian phòng nửa quen nửa lạ, nhớ lại cảnh Mặc Cảnh Thâm từng ngồi ở đây xem tivi với cô, áp cô lên cửa sổ hôn cô hai mươi mốt lần. Đột nhiên Quý Noãn có cảm giác giống như đang nằm mơ, không khí ấm áp thoải mái trong căn hộ giờ chỉ còn lại hương xịt phòng. Tất cả đều trở nên lạ lẫm xa cách đối với cô.

Phong Lăng chờ cô ở dưới lầu, Quý Noãn điều chỉnh lại tâm trạng xong thì tự mình dốc sức xách vali hành lý nặng nề ra ngoài. Lúc đi xuống đến dưới lầu, Phong Lăng nhìn thấy đồ đạc trong tay cô thì vội vàng bước đến.

"Bà Mặc?"

"Không biết hộc tủ trong phòng ký túc xá có đủ chứa hết hành lý không." Quý Noãn bình tĩnh nói.

Phong Lăng cau mày: "Tuy rằng ông Mặc và cô đang giận nhau, nhưng cô cũng không cần hành hạ bản thân như vậy. Căn hộ này đứng tên cô, cô để hành lý lại đây cũng không sao, không cần phải kéo hết về ký túc xá đâu."

Ít nhiều gì bẩm sinh Quý Noãn vẫn là một người bướng bỉnh.

Cho đến bây giờ, cô mới hoàn toàn nhận ra Mặc Cảnh Thâm đã giận cô thật.

Rốt cuộc câu nói nào đã chọc giận anh?

Ly hôn? Hay là câu hỏi anh sẽ chọn ai sống chung?

Quý Noãn cố sức nhét vali hành lý lên xe. Phong Lăng thấy Quý Noãn bộc phát tính cố chấp, bất đắc dĩ chỉ đành nhìn cô. Phong Lăng xoay người, định bước đến giúp đỡ.

"Không cần, để tôi." Quý Noãn tránh khỏi tay Phong Lăng, tự mình vác đồ lên xe.

Một lúc sau, Quý Noãn tựa vào xe thở dốc. Trong đầu cô dâng tràn đủ loại cảm xúc. Cuối cùng, đột nhiên Quý Noãn lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại di động của Mặc Cảnh Thâm trong nhật ký cuộc gọi gần đây thật lâu. Cô bất chợt nhấn nút gọi.

Ngay khi vừa nối máy, điện thoại vang lên một tiếng tít, trái tim Quý Noãn chấn động một cái. Cô dời mắt về phía vali hành lý, bỗng nhiên tắt máy.

Phong Lăng đứng ở bên cạnh, nhìn: "…"

Sao cô có cảm giác bình thường Quý Noãn rất lạnh lùng lý trí, nhưng khi thật sự gặp chuyện thì lại giống như cô bé mới biết yêu lần đầu. Lần đầu tiên giận nhau, gây gổ khiến tay chân luống cuống, không biết phải làm hòa thế nào.

Ngay cả cô cũng nhìn ra được, nếu bây giờ Quý Noãn gọi điện thoại về, nói vài lời ngon ngọt, chắc chắn ông Mặc sẽ nguôi giận.

Nhưng hiển nhiên chỉ có người ngoài cuộc tỉnh táo, bản thân Quý Noãn thì lạc lối trong đường tình, mất cả phương hướng.

Tuy rằng điện thoại chỉ vừa mới reo một tiếng, nhưng Quý Noãn khẳng định điện thoại đã nối máy.

Mười mấy phút sau, điện thoại cô vẫn im lìm, không hề có cuộc gọi, cũng chẳng hề có tin nhắn.

Phong Lăng đã lên xe, thấy Quý Noãn tựa vào cạnh xe thẫn thờ: "Bà Mặc, có đi không?"

"Đi thôi…" Quý Noãn rũ mắt, bỏ điện thoại vào trong túi, bước lên xe.

Phong Lăng đặt tay lên tay lái, dời mắt nhìn khuôn mặt Quý Noãn viết rõ rành rành tâm trạng cực xấu.

"Cô có chắc muốn mang hành lý này về ký túc xá không? Căn hộ này…"

"Trước tiên cứ mang đi, dù căn hộ này đứng tên tôi, nhưng cũng không phải do tôi mua. Cứ để trống trước đã, sau này tính tiếp."

"Bà Mặc, thật ra thì cô có thể cùng ông Mặc…"

"Phong Lăng, đầu tôi đau quá, muốn ngủ một lát, đến Đại học T thì gọi tôi." Biết rõ nơi này rất gần Đại học T, lái xe đến đó chỉ mất mấy phút, nhưng Quý Noãn vẫn nhắm mắt lại, tựa đầu lên cửa kính, không nói gì thêm.

"Lại nhức đầu? Có phải cô va đập đến chấn động não rồi không? Hay là chúng ta vào bệnh viện kiểm tra?"

"Không cần, gần đây tôi cứ luôn đau đầu mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thôi. Chắc là do không quen với thời tiết ở thành phố T, vả lại việc học hành bận rộn nên tôi mới bị vậy." Quý Noãn nhắm mắt, hờ hững nói: "Cô lái xe đi."