Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 187: Anh luôn có thể tha hồ Theo dõi toàn cục, đứng trên đỉnh cao kim tự tháp

Editor: Nguyetmai

Người đàn ông chỉ cần im lặng đứng đó đã thu hút tất cả sự chú ý kia thật sự rõ ràng là Mặc Cảnh Thâm!

Trước giờ bọn họ chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt. Ngày thường Quý Noãn lại khiêm tốn, chưa bao giờ cố ý để Mặc Cảnh Thâm xuất hiện ở phòng giao dịch[A1] .

Lúc này, mấy người trong màn hình máy tính vẫn nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt như sói như hổ.

Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh đi vào phòng, đặt ly thủy tinh vào tay Quý Noãn, đồng thời nhìn vào bản kế hoạch trên màn hình vi tính của cô.

"Anh vào đúng lúc lắm, xem giúp em mấy chỗ này với…" Quý Noãn vội vàng chỉ vào màn hình: "Đây là mấy dự án mà bọn em đang cân nhắc mở rộng. Nhưng bởi vì thành tích của hai công ty trước đó không được tốt cho lắm, hiện giờ có rất nhiều công ty nể mặt Mặc thị mới triển khai hợp tác. Ngoài tập đoàn BGY đã ký hợp đồng vào mấy ngày trước ra, thì những công ty còn lại đều đang chờ đợi, vì thế mức độ thu hút và sức nóng của mấy dự án mở rộng này không mấy lạc quan."

Nói đến đây, Quý Noãn đưa mắt nhìn sang Mặc Cảnh Thâm: "Thật ra em cũng biết giá cả thị trường bất động sản hiện nay thật sự không mấy lạc quan. Cộng với thành tích của phòng giao dịch[A2] trước đây, nếu không nhờ anh nhúng tay, đoán chừng bây giờ bọn em vẫn còn là một đám trẻ không ai quản nổi. Vì thế bọn em cũng cần phải trải qua những trở ngại vô hình hiện giờ."

Hạ Điềm ở bên kia máy tính không kìm được, chợt nói một câu: "Mặc tổng! Người muốn từng bước vượt qua thất bại là Quý Noãn nhà anh chứ không phải là em. Cậu ấy đến chết vẫn sĩ diện, có rất nhiều việc không muốn để anh giúp. Anh xem đi, bây giờ chẳng qua chỉ là bảo anh giúp vạch ra mấy trọng điểm, chọn mấy dự án cho bọn em mà cậu ấy cũng không nói ra được!"

Hạ Điềm ở bên kia gõ tay lên bàn máy tính, không nhìn Quý Noãn đang trừng mắt với mình, nói tiếp: "Anh phải biết rằng, mấy tháng nữa phòng giao dịch[A3] này sẽ do em quản lý, mà chân em vẫn chưa lành. Mặc tổng à, anh hãy rủ lòng từ bi cố vấn cho bọn em một chút đi, để bọn em đỡ đi đường vòng, sẽ có thể bớt lo! Quý Noãn cũng có thể yên tâm! Anh cũng không muốn trong thời gian cậu ấy ra ngoài học tập còn phải mỗi ngày quan tâm chuyện bên này, đúng không?"

Mặc Cảnh Thâm không nhìn mấy người trong video máy tính, chỉ hờ hững nhìn lướt qua cô gái đang ngồi trước máy vi tính vừa cầm ly uống nước vừa lúng túng.

Anh lên tiếng, trong giọng điệu lạnh nhạt có vài phần dịu dàng nuông chiều: "Nói lại ngắn gọn những việc bọn em vừa thảo luận xem nào."

Quý Noãn đang định đặt cốc nước vừa mới uống được một hớp xuống, ai ngờ Tiểu Bát đối diện đã vô cùng ân cần cầm tài liệu trong tay bắt đầu tự thuật ngắn gọn. Bởi vì đã bàn qua nội dung nên Tiểu Bát nói rất mạch lạc rõ ràng. Nguyên nhân có thể vì đối phương là Mặc Cảnh Thâm nên Tiểu Bát không dám nhiều lời, câu nào câu nấy đều vô cùng ngắn gọn súc tích.

Sau khi nói xong, Tiểu Bát ngước lên, vừa ngưỡng mộ lại vừa cẩn thận, nói: "Mặc tổng, anh cần tôi đưa bản kế hoạch chi tiết cho anh xem lại lần nữa không?"

"Vất vả rồi, không cần đâu." Mặc Cảnh Thâm hờ hững nói, mắt đã nhìn vào giao diện bản kế hoạch trên màn hình vi tính của Quý Noãn, khom người đặt tay mình lên tay Quý Noãn. Cô đang cầm chuột, anh cứ thế cầm tay cô nhấp chuột mấy lần, lật vài trang liền thấy được bản kế hoạch.

Lát sau, Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn khuôn mặt được màn hình vi tính chiếu sáng của Quý Noãn. Thấy lúc này cô vô cùng tập trung, anh cúi đầu cười, hơi lạnh nhạt nhưng lại có phần cưng chiều không nói ra được: "Mục thứ năm ở trang thứ ba, một tháng nữa cứ tập trung vào dự án này."

Lúc này, Quý Noãn lập tức lật lại trang kế hoạch mà anh vừa nói, sau đó tập trung nhìn vào nó: "Quả nhiên, đây là mảnh đất mà tháng trước em đã thu mua, bây giờ Cục Du lịch Hải Thành định phát triển khu này thành khu du lịch. Ban đầu em định sẽ ém chỗ này một thời gian, nhưng bên Cục Du lịch phái rất nhiều người đến can thiệp giá đất xung quanh đây, vì thế nơi này ắt đã bị quản lý, không thể ém tiếp, hẳn là thấy được thì lấy."

Mặc Cảnh Thâm vừa giúp cô vạch ra trọng điểm trong dự án, vừa đánh dấu tất cả những nơi có thể tăng giá, nêu ví dụ rõ ràng, nhưng cũng gợi ý cho cô.

"Có phải anh biết ai đó trong Cục Du lịch thành phố sẽ đề ra chính sách quản lý vào tháng sau nên mới bảo em ém tối đa một tháng nữa không?" Quý Noãn hỏi.

Mặc Cảnh Thâm nói: "Ừ."

Chỉ một chữ như thế, anh nói hời hợt nhưng lại hiển nhiên.

Đây là đạo lý rất đơn giản. Dù Quý Noãn có khả năng biết trước tương lai mười năm sau, nhưng cũng không thể tính toán chu toàn được mọi việc.

Mà thân phận và địa vị của Mặc Cảnh Thâm thì lại khác. Ở Hải Thành rộng lớn này, bất kể trong giới kinh doanh hay giới chính trị, anh đều có mối quan hệ cá nhân nhất định ở đây. Anh có thể lấy được kế hoạch trực tiếp nhất, chính xác nhất sớm hơn, hiệu quả hơn vô số lần so với khả năng dự đoán của cô.

Do đó, người đàn ông như anh mới thật sự đáng sợ, đoán chừng đừng nói là thời gian để anh quay lại mười năm, dù ném anh vào dòng chảy lịch sử thì anh cũng có thể kiểm soát được mọi thứ trong tay.

Anh luôn có thể tha hồ theo dõi toàn cục, đứng trên đỉnh cao Kim Tự Tháp.

Mặc Cảnh Thâm giúp cô vạch ra trọng điểm, lời ít mà ý nhiều phân tích cho cô. Quý Noãn một mực chăm chú lắng nghe.

Trong phòng sách chỉ có giọng nói của hai người, video vẫn đang tiếp nối. Hạ Điềm, Tiểu Bát và mấy người khác ở đối diện có thể dùng câu yên tĩnh tuyệt đối như gà* để hình dung.

(*) Ngôn ngữ mạng, dùng để hình dung đám fans đang reo hò ầm ĩ bỗng ưng im bặt đi. 

Mặc Cảnh Thâm trong truyền thuyết không phải người ăn trên ngồi trước lại lạnh lùng khó gần sao?

Nhưng bây giờ, các cô nhìn thấy Tổng Giám đốc Mặc từ khi vào phòng thì không hề chú ý tới bất kỳ ai ở màn hình vi tính bên này mà chỉ nhìn mỗi Quý Noãn. Bọn họ có thể thấy được sự ấm áp và kiên nhẫn trong mắt anh. Thậm chí mỗi lần Quý Noãn tình cờ có cùng suy nghĩ với anh thì đáy mắt anh ánh lên ý cười.

Thế này sao lại là Tổng Giám đốc Mặc lạnh lùng được nhỉ?

Rõ ràng là quý ông cực phẩm hiếm thấy như châu báu mà…

Nhưng rất rõ ràng, đây chỉ là đãi ngộ dành riêng Quý Noãn, còn những người khác hoàn toàn không được anh để mắt tới.

Mãi đến khi Mặc Cảnh Thâm phân tích và vạch ra trọng điểm xong xuôi, Quý Noãn mới ngồi vào máy vi tính nghiêm túc chỉnh sửa lại những trọng điểm vừa được vạch ra trong tài liệu. Mặc Cảnh Thâm xoa nhẹ đầu cô hai lần, không nói thêm gì nữa mà quay người đi ra.

"Thật ngưỡng mộ…"

"Thật hạnh phúc…"

"Làm sao bây giờ, tôi muốn yêu…"

"Đây quả thật là thức ăn cho chó cấp hoàng gia mà…"

Theo tiếng cửa phòng sách đóng lại, tiếng nói trong máy vi tính rốt cuộc bắt đầu liên tục vang lên.

Ngay cả Hạ Điềm cũng không chịu nổi mà tặc lưỡi: "Hay lắm, Tiểu Noãn, quả nhiên hôm nay không giống với lúc trước. Thức ăn cho chó cả thế kỷ đều nhét vào miệng mình rồi!"

Quý Noãn vừa nghiêm túc gõ chữ, vừa nói: "Mọi người đều nghe được mấy trọng điểm vừa rồi anh ấy nhắc đến chứ? Để tôi rút gọn tài liệu bên này một chút rồi gửi cho mọi người, chúng ta bàn tiếp việc này nhé."

Thấy cô hoàn toàn không có ý định nói những chủ đề khác vào lúc này, mấy cô gái bị buộc phải ăn thức ăn chó đành phải cố quên đi nỗi đau bị ngược đãi đến nội thương vừa rồi, tập trung tinh thần vào cuộc họp.

[A1]

[A2]

[A3]