Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1977: Bị người phụ nữ kia đầu độc

Mà chỉ trong một đêm, toàn bộ những cổ phiếu bị bán ra đều bị một tập đoàn nước ngoài cực kì thần bí mua sạch.

Nếu như mà tập đoàn Lục thị đổi chủ, rơi vào tay người nước ngoài dẫn đến tình trạng bong bóng kinh tế giả thì chỉ cần một thời gian ngắn thôi cũng cũng đủ để phá hủy nền kinh tế Trung Quốc. Nghĩ tới những điều này thì Lục Cảnh Lễ thấy tê cả đầu.

Đây chắc chắn là một âm mưu! Không chỉ nhằm vào tập đoàn Lục thị, mà mấy tập đoàn có thực lực lớn trong nước cũng gặp tình huống giống y như Lục thị!

"Nói như vậy thì chuyện này không chỉ đơn thuần nhắm vào một mình Lục thị... mà là muốn không chế toàn bộ nên kinh tế châu Á?

Lục Cảnh Lễ nhìn Lục Đình Kiêu, trong mắt có chút hoảng sợ.

Nền kinh tế châu Á còn kèm theo cả thế lực ngầm của châu Á nữa. Nếu nền kinh tế này mà bị phá hủy thì muốn đập tan mấy thế lực kia... là vô cùng đơn giản.

"Rốt cuộc là thế lực phương nào? Em cứ tưởng là tên khốn họ Vân lại giở trò quỷ! Nhưng nghĩ kĩ một chút thì tên kia hoàn toàn không làm được đến mức này!" Đầu óc Lục Cảnh Lễ cũng sắp nổ tung.

Một lúc lâu sau, Lục Đình Kiêu mới mở miệng nói: "Ông trùm châu Âu."

Nghe cái tên này thì Lục Cảnh Lễ giật nảy mình, sau đó mới cả kinh nói: "Mẹ nó... không thể nào... nước sông không phạm nước giếng... Lão già kia đột nhiên chạy tới địa bàn của chúng ta làm gì? Hơn nữa có cảm giác lần này bọn họ còn nhằm thẳng vào Lục thị của chúng ta!"

Nếu Lục thị không ngã đài đổi chủ thì tình hình trước mắt vẫn có thể bình ổn được, chỉ khi nào Lục thị rớt đài thì hậu quả cũng không cần nói nhiều. Những công ty có thực lực trong nước cũng sẽ sụp đổ theo tập đoàn Lục thị.

Vốn "thù trong" - Vân Thâm đã hết sức khó khăn, bây giờ thì "giặc ngoài" cũng chạy tới thêm vào một chân...

...

Ban đêm, một căn biệt thự nào đó ở ngoại ô.

Trong bóng tối mờ ảo vang lên tiếng nói hợi hợt của một người đàn ông tóc trắng: "Chậc, chú Kiều đúng là mạng lớn nha."

Nhìn người đã chối bỏ toàn bộ gia tộc và hận thù ngay trước mắt thì sắc mặt của Kiều Dịch càng thêm âm trầm: "A Thâm, con bị quỷ mê đầu óc, bị con đàn bà kia đầu độc rồi! Chú có thể tha thứ cho con một lần."

"Ha..." Vân Thâm cười nhẹ một tiếng, cứ như thể anh vừa nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm.

"Bây giờ, chú cho con một cơ hội cuối cùng! Liên thủ với chú, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể lật đổ nhà họ Lục!"

Ánh mắt Vân Thâm rơi xuống người Kiều Dịch: "Xem ra... lần này chú Kiều ôm được cái đùi to nhỉ? Đã thế thì còn cần kẻ làm cháu trai này làm gì?"

Kiều Dịch bị cái giọng dửng dưng của Vân Thâm chọc giận: "Nghiệt chướng! Hài cốt mẹ mày còn chưa lạnh đâu! Mày lãng phí thời gian như vậy à? Chính mày tự nghĩ xem, suốt một năm nay mày đã làm được những gì!"

"Làm được những gì..." Ánh mắt Vân Thâm khẽ thay đổi, rõ ràng một năm này anh chẳng hề làm cái gì, nhưng chính một năm nay lại cho anh cảm giác mình đang sống thực sự.

"Chú đang kéo mày ra khỏi vũng bùn!" Kiều Dịch tỏ vẻ hận không thể biến sắt thành kim cương.

Vân Thâm nghe thế thì cười nhẹ một tiếng: "Chẳng lẽ chú không sợ tôi lại giống lần trước sao! Nửa đường phản bội, lại còn chạy đi giúp Lục Đình Kiêu làm hỏng "chuyện tốt" của chú?"

"Mày dám!" Bị Vân Thậm nói huỵch toẹt ra suy nghĩ của mình thì Kiều Dịch nhất thời nổi điên lên.

Vân Thâm nhướng mày: "Lần này chú Kiều ôm được cái đùi to như thế thì cháu có dám hay không cũng đâu có gì khác nhau đâu?"

"Mày biết thì tốt rồi! Lần này bất kể thế nào thì Lục gia đều phải chết!... Nếu con bắt tay cùng chú thì chuyện lúc trước chú có thể coi như chưa từng xảy ra!"