Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 193: Em rời đi thì tôi phải làm sao?

Lục Cảnh Lễ nháy mắt không ngừng với anh trai nhưng Lục Đình Kiêu còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái, vô tình trả lời: "Lâm Chi Chi."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Đau lòng quá! Chẳng qua là được chị dâu đút cho một miếng sườn nhỏ thôi mà? Thế cũng bị trả thù là sao?

Ninh Tịch nghe vậy thì sửng sốt: "Lâm Chi Chi? Chính là người một tay đưa Lãnh Man Vân xấu xí trở thành ảnh hậu quốc tế sao? Quản lí của tôi là cô ấy? Boss đại nhân, ngài mở cửa sau cho tôi đấy à? Không phải Lâm Chi Chi chỉ nhận quản lí Lãnh Man Vân, không nhận người mới sao?"

Lục Cảnh Lễ oán thầm trong lòng, thừa lời, đương nhiên mở cửa sau rồi!

Chỉ tại chiếu chỉ của Đại boss mà Nhị gia đây tối qua phải bay tới thành phố H, mất cả đêm mới khiến người ta động lòng đó!

"Bởi vì Lãnh Man Vân muốn giải nghệ!" Lục Đình Kiêu tỏ vẻ vô cùng chính công vô tư, mọi việc chẳng qua là trùng hợp thôi, hoàn toàn không nhắc đến chuyện Lâm Chi Chi chuẩn bị nghỉ phép nên không muốn nhận người mới.

Ninh Tịch có chút ngạc nhiên: "Lời đồn là thật sao? Lãnh Man Vân thật sự muốn rời khỏi giới giải trí?"

"Ừ, mới quyết định cách đây không lâu." Lục Đình Kiêu gật đầu.

Vẻ mặt Ninh Tịch đầy tiếc nuối: "Vậy thì thật đáng tiếc, lúc sự nghiệp đang ở đỉnh cao lại lựa chọn lập gia đình mà bỏ dở... Cô ấy chính là niềm hy vọng có thể phá vỡ kỉ lục nhận 12 giải thưởng của tiền bối Tống Lâm, hoàn thành đại nghiệp ảnh hậu truyền kì của mỗi nữ diễn viên!"

Trở thành ảnh hậu truyền kì chính là mục tiêu cao nhất của cô!

Ninh Tịch nói xong liền nhún nhún vai: "Mỗi người đều có mục tiêu riêng của mình, người khác không có quyền phán xét! Nhưng mà Lâm Chi Chi đồng ý nhận tôi thật sao? Nghe nói cô ấy vô cùng nghiêm khắc?"

"Đã đồng ý, nhưng mà cô còn phải trải qua khảo nghiệm của cô ấy thì cô ấy mới có thể xác định phương hướng phát triển cho cô được."

"À à, được được, tôi nhất định sẽ cố gắng!" Nghe Lục Đình Kiêu nói còn phải trải qua một lần kiểm tra nữa Ninh Tịch mới có chút yên tâm.

Lục Cảnh Lễ ngồi một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện mà chậc chậc lưỡi.

Sợ rằng tâm trí cả đời này của anh Hai đều đặt hết lên người Ninh Tịch rồi, mỗi lần giúp cô đều phải hao tâm tổn sức biến mọi việc thành quang minh chính đại, hợp tình hợp lý, không

khiến cô chịu bất cứ áp lực hay cảm giác thiếu nợ anh ấy... chậc chậc, thật đúng là si tình...

Hơn nữa, nhìn vào thái độ càng ngày càng tin tưởng vào anh mình của Ninh Tịch, Cảnh Lễ càng cảm thấy ngày mà anh ta có thể quang minh chính đại gọi cô một tiếng chị dâu cũng không còn xa nữa.

Quá tốt, sau này có thể thường xuyên được ăn ngon rồi, hí hí hí!

Ban đêm…

Chắc là vì hôm nay đùa nghịch quá nhiều nên buổi tối Tiểu Bảo đi ngủ rất sớm, Ninh Tịch dỗ không tới năm phút thằng bé đã nhắm mắt ngủ say sưa.

Ninh Tịch nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của nó sau đó rón rén khép cửa phòng.

Lục Đình Kiêu đang dựa vào lan can cạnh cửa, nghe thấy tiếng khép cửa liền nâng mắt lên: "Tiểu Bảo ngủ rồi à?"

"Ừ, ngủ say lắm."

"Hôm nay cô vất vả rồi."

"Không vất vả, tôi cũng rất vui vẻ mà!"

"Lần đầu Tiên tiểu Bảo ăn được hai bát cơm." Biểu tình Lục Đình Kiêu rất vui mừng.

Ninh Tịch cười nói: "Tiểu Bảo ủng hộ tôi như vậy, sau này chỉ cần tôi không bận, nhất định sẽ thường xuyên làm đồ ăn ngon cho Tiểu Bảo."

Lục Đình Kiêu nghe vậy thì hơi cau mày sau đó liền từ chối: "Có lẽ là không nên đâu."

"Tại sao?" Ninh Tịch khó hiểu.

Lục Đình Kiêu nhìn cô, giữa hai lông mày như ẩn như hiện một nỗi ưu buồn: "Cô nuôi thằng bé quen miệng... đến lúc cô đi rồi, tôi phải làm thế nào?" Em đi rồi, tôi phải làm sao...

Câu nói rất đỗi bình thường nhưng lúc này lại giống như một cái búa tạ đập vào trái tim cô...