Cố Niệm cũng không biết người đến là ai, cô không biết mình ở đây có thích hợp không.
Còn đang do dự, thím Dư đã mở cửa rồi nghe thấy bà kinh ngạc kêu lên: “Phu nhảm.” Phu nhân?
Não bộ Cổ Niệm nhanh chóng load thông tin, nhưng mà bây giờ có muốn trốn cũng không kịp nữa rỏi.
Hướng Dư Lan dẫn Giang Hướng Tuyết bước vào. Cổ Niệm nhìn người phụ nữ khoảng 45 tuổi, mặc trang phục trang nhã lịch sự trước mặt. Tuy cô không hiểu gì về hàng hiệu, nhưng nhìn thiêt kê có thể đoán ra được là đền từ thương hiệu nổi tiêng.
“Đây là ai vậy?” Hướng Dư Lan nhìn thấy Cổ Niệm, cũng lấy làm kinh ngạc.
Trọng nhà của Sở Chiêu Dương xưa nay ngoài Sở Điềm và thím Dư ra chưa từng xuất hiện người phụ nữ khác.
“Phu nhân, vị này là cô Cổ. Cô Cổ, đây là mẹ của cậu chủ - Sở phu nhân.” Thím Dư vội vàng giới thiệu, cũng nhân cơ hội nói cho Cô Niệm biêt thân phận của Hướng Dur Lan.
Rõ ràng còn chựa có quan hệ gì với Sở Chiêu Dương, nhưng lúc này Cổ Niệm lại có cảm giác lo lăng như sắp phải gặp trưởng bôi của nhà chông.
“Sở phu nhân.” Cổ Niệm lên tiếng chào. Hướng Dư Lan không hề che đậy đánh giá một lượt từ trên xuống dưới: “Cô Cổ?”
“Dạ.” Cổ Niệm cẩn thận đáp, cô không mấy thiện cảm với màn đánh giá vừa rồi của Hướng Dư Lan, bởi vậy cũng không có tâm tư nói nhiêu với bà ta.
“Tại sao cô lại ở đây?” Hướng Dư Lan không hề khách khí hỏi
“Cô Cổ bị thương nên đang ở đây dưỡng thương.” Thím Dự lúng túng nói, bà nhìn ra được thái độ của Hướng Dư Lan nên rât muôn nói giúp Cổ Niệm.
Nhưng, Hướng Dư Lan lại trừng mắt cảnh cáo thím Dư.
Thím Dư cũng chỉ là người làm thuê, vì thế đành phải ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không dám nói thêm gì nữa.
“Bị thương thì đến bệnh viện, sao lại chạy đến đây làm gì?” Hướng Dư Lan cười khē.
“Cô có quan hệ gì với Chiêu Dương” Cổ Niệm nghẹn, cô có thể nói thế nào đây? Quan hệ đã từng ngủ với nhau sao?
Như vậy không chừng Hướng Dư Lan sẽ càng coi thường, thậm chí là khinh bỉ cô hon.
“Sao lại không nói gì? Sao nào, lẽ nào là mối quan hệ không rõ ràng không dám cho người khác biêt sao?” Hướng Dư Lan không khách khí hỏi.
Cổ Niệm trầm mặt, cô không biết sự thù địch của Hướng Dư Lan đối với cô có từ đầu, nhưng câu cuổi cùng này có phải là hơi quá đáng quá rôi không.
Cô chợt nghĩ đến lời Trì Dĩ Hằng nói lúc trước.
Cô không biết gì về gia đình Sở Chiêu Dương, cũng không hiểu gì về gia đình anh ta. Cô chỉ quen biêt Sở Chiêu Dương và Sở Điêm, thây họ rât tôt thì cho răng cha mẹ họ có lẽ cũng giông như vậy.
Đúng vậy, cô vẫn luôn không hiểu. “Không phải.” Cổ Niệm lãnh đạm nói.
“Không phải sao? Vậy thì cô cũng hơi tùy tiện quá rôi đây. Hành vi như này của cô là vộ cùng không thích hợp.” Hướng Dư Lan nặng nể thở ra một hơi, giọng điệu tỏ vẻ rât chán ghét: “Chiêu Dương cũng không phải là người có thể châp nhận bât cứ người phụ nữ nào chủ động dâng tận miệng.”
Cổ Niệm không dám nhìn thẳng vào Hướng Dư Lan, cô không ngờ bà ta có thể nói ra những lời như vậy.
“Bác à, liệu có phải là có hiêu lâm gì không? Con thây cô Cô này hình như đã ở đây qua đêm. Con... cọn đi trước đây.” Giang Hướng. Tuyêt ở bên cạnh cúi đầu ủy khuât nói, dường như bât cứ lúc nào cô ta cũng có thể khóc lên, cứ như đã phải chịu đủ ảm ức trên đời này vậy.
Hướng Dư Lan kéo tay Giang Hướng Tuyết: “Con bé này, sao con lại mềm yếu thế chứ? Con đi cái gì chứ? Con là bạn gái của Chiêu Dương, ai đó đi chứ không đền lượt con đi.”
“Không cần đâu, tôi đã quấy rầy mọi người rồi, vốn dĩ tôi cũng định đi rồi.” Cổ Niệm mặt mũi trăng bệch nói.
Cho dù là bạn gái cụa Sở Chiêu Dương hay những lời nói lạnh lùng cay độc của Hướng Dư Lan, cô đều không muôn nhìn thây, không muôn nghe nữa.
“Thím Dư, tôi không thể đích thân gửi lời cảm ơn tới ngài Sở rồi, nhờ thím giúp tôi chuyên lời.” Cô Niệm quay đâu nói với thím Dư. Thím Dư vừa nghe Cổ Niệm nhắc tới từ “ngài Sở” đã biết hỏng rồi, trong lòng thầm
nghĩ cái bà Sở phu nhân này đúng là ngu như heo, bà ta muôn con trai mình sông độc thản cả đời sao?
“Cô Cổ, nếu cậu chủ trở về mà không thấy cô...” Thím Dư cũng không để ý đến Hướng Dư Lan nữa mà khó xử nhìn Cổ Niệm nói.
Còn chưa nói xong đã bị Hướng Dư Lan lên tiếng cắt ngang: “Không thấy thì sao? Cổ Cô đã nói rỏi, cô ta không có quan hệ gì với Chiêu Dương, nêu có gì thì cô ta đã nói rỏi..”
Cổ Niệm nói lời chào rồi đi thẳng ra cửa.
Thím Dư đuổi theo: “Cô Cổ.”
Cổ Niệm nhìn thím Dư lắc đầu rồi đi.
Khi cô đến, không có điện thoại, cũng không có tiền, chỉ duy nhất có tẩm thân này, bây giờ phải đi cũng tiêu sái thoải mái không cản mang theo bảt cứ thứ gì.
Sau khi ra ngoài, Cổ Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn mới nhận ra là mình hiện tại không có nơi đê đi.
Về nhà sẽ khiến Mục Lam Thục lo lắng, nhưng mà bây giờ cô không có điện thoại để liên hệ với người khác, cũng không có tiên để giải quyêt vân để chổ ở.
Cổ Niệm thở dài, không biết phải làm sao, cô vừa đi vừa nghĩ rồi đi ra cổng khu nhà.
“Cổ Niệm!”
Cổ Niệm quay đầu liền thấy Trì Dĩ Hằng từ chiếc xe Lacrosse màu bạc của mình đi tới.
“Thầy Trì?” Cổ Niệm kinh ngạc đi tới. “Sao thầy lại ở đây?”
“Tôi nghe nói em tham gia tập huẩn, nên định đi thăm em, sợ em ở nơi huấn luyện phải chịu khô nên mang chút đỏ ngon qua.” Trì Dĩ Hãng dịu dàng cười.
“Nhưng không ngờ đến đó, rồi mới biết chuyện em bị thương, được Sở Chiêu Dương đưa đi. Thê nên tôi liên đợi ở đây, nói không chừng có thể gặp được em.”
“Thầy đợi ở đây bao lâu rồi!” Cổ Niệm hoàn toàn không ngờ Trì Dĩ Hằng lại cứ ở đây đợi cô.
Nếu cô cứ thế không ra, lẽ nào thầy ấy ngày nào cũng đợi ở đây sao? Trì Dĩ Hằng cười cười không nói gì, tối qua anh chờ ở đây tới tận 12 giờ, nhưng mãi mà vận không thây. Cô Niệm đi ra. Anh ta biêt có lẽ đêm nay cô sẽ không đi ra. Chỉ có điêu là không biêt Cổ Niệm ở trong nhà Sở Chiêu Dương làm gì thôi? Có một số việc anh ta không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng không gặp được cô, anh ta không thể yên tâm được, vậy nên hôm nay trời vừa sáng anh ta đã đên đây chờ. Không ngờ lại thực sự đợi được cô đi ra. “Vết thương của em thế nào rồi?” Trì Dĩ Hằng hỏi. “Không có gì đáng ngại nữa rồi ạ!” “Em muốn về nhà sao? Tôi đưa em về.” Trì Dĩ Hằng mở cửa xe.
Cổ Niệm lắc đầu: “Thầy Tri, thầy cho em mượn điện thoại một lát được không?” “Đúng rồi, tôi qua chỗ huấn luyện thăm em nên lấy cả túi và điện thoại của em về
đây rồi, tôi nghỉ có lẽ là em sẽ cần nó.” Trì Dĩ Hằng nói rồi lấy túi đồ từ ghế lái phụ đưa cho Cổ Niệm.
Cổ Niệm thờ phảo nhẹ nhõm, nhận lấy cái túi: “Thầy Trì, lần này thầy giúp em một chuyện lớn rỏi..”
Vốn dĩ cô định mượn điện thoại của Trì Dĩ Hằng để gọi điện thoại cho Hà Nghi San
xem có ở nhờ hai tối được không. Nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi, trong túi cô có tiên, cũng đủ để ở tạm khách sạn hai ngày.
“Lên xe đi, tôi đưa em về nhà.” Trì Dĩ Hằng nói, bây giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng đưa cô rời khỏi đây.
Cứ nghĩ đến việc đây là nơi ở của Sở Chiêu Dương, anh ta lại cảm thấy bất an. “Em không về nhà.” Cổ Niệm bất đắc dĩ xua tay.
“Em thành ra thế này, nếu để mẹ em thấy bà ấy sē lo lắm. Em muốn dùng hai ngày này đê dưỡng thương cho khá hơn rồi mới trở về nhà. Thê nên, em muôn tìm khách sạn nào đó ở tạm hai ngày.”
“Ở khách sạn thì không được tiện lắm đâu.” Trì Dĩ Hằng khẽ nhíu mày nói.
“Tôi còn có một căn hộ cho thuê. Vừa hay người thuê cũ vừa mới chuyển đi, còn chưa tìm được khách thuê mới, em cứ qua đó ở tạm đi.”
Cổ Niệm biết ý tốt của Trì Dĩ Hằng, nhưng cũng biết ý tứ của Trì Dĩ Hằng đối với mình. Cảng như vậy thì cô sẽ càng không phân rõ được giới hạn với thây ẩy, cho thây ẩy một hi vọng hão huyên như vậy thật không công băng với thây ảy chút nào.
Thế nên, Cổ Niệm lắc đầu nói: “Ở đó cũng không tiện lắm, em ở khách sạn được Τόi.”
“Em bắt buộc phải phân rõ ranh giới với tôi như vậy sao?” Trì Dĩ Hằng bất lực hỏi. “Em không muốn làm phiền thầy.” Cố Niệm khó xử cười.
Trong lòng cô vẫn còn canh cánh chuyện của Sở Chiêu Dương, câu nói kia của Hướng Dư Lan vẫn quanh quẩn trong đầu cô. Quả nhiên, Giang Hướng Tuyết chính bạn gái của anh ta. Nhưng mà, anh ta lại không hẻ nhắc tới, nghĩ đền cái ôm của anh, nụ hôn của anh, cả người Cổ Niệm đều lạnh như băng.
Không biết có phải anh ta cũng đã dành cái ôm ấy, nụ hôn ấy cho Giang Hướng Tuyêt hay không?
Lúc trước ở trong nhà Sở Chiêu Dương, khi đối mặt với Giang Hướng Tuyết, cô không để lộ tảm tình này ra ngoài. Nhưng, lúc này rôt cuộc cô cũng không gượng ép bản thân được nữa rồi, cô chỉ cảm thảy lỏng ngực vừa đau vừa khó chịu. Cô thây coi thường bản thân, sao cô lại dây dưa không rõ ràng với một người đàn ông đã có bạn gái chứ?
Trì Dĩ Hằng thở dài một tiếng nói: “Tôi đưa em đến khách sạn, em sẽ không từ chối tôi việc này chứ.”
Cổ Niệm khộng biết Trì Dĩ Hằng đã đợi bao lâu ở đây, tuy anh không nói nhưng cô biêt chắc chăn là anh đã đợi lâu rôi, vì vậy cô gật đâu đáp: “Vậy làm phiên thây vậy.”