Thi Hoằng Trạch thì khá là kinh ngạc, không ngờ Cố Niệm có thể chịu đau giỏi như vậy: “May mà Sở thiêụ không băng bó trước cho cô, băng không thì lớp băng sẽ dính chặt vào vêt thương, mở ra băng lại sẽ càng đau đớn hon.”
Sở Chiêụ Dương không nói lời nào mà ngồi xuống bên cạnh Cổ Niệm ôm lấy cô, để cô vùi đầu vào lòng mình. Anh cũng cảm nhận được những cơn run vì đau xót của cό.
“Đau thì kêu lên đi.” Sở Chiêu Dương nói, anh không muốn nhìn thấy cô đau đớn như vậy.
Cổ Niệm cắn chặt răng lắc đầu, nếu kêu thành tiếng thì chắc chắn khả năng chịu đựng sẽ càng thâp hơn, chỉ sợ cô sẽ khóc lên mảt thôi.
Sở Chiêu Dương mím môi, bỗng nhiên anh đặt tay ra sau gáy cô và bắt đầu cúi đầu hôn cỏ.
Cổ Niệm bị hôn đến mức mơ màng, trong tâm trí cô chỉ còn hương bạc hà đặc trưng của anh, cơn đau trên lòng bàn tay dân dân cũng không còn đau như trước nữa.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu thì đột nhiên cô nghe thấy giọng nói vộ lực của Thi Hoăng Trạch: “Được rỏi, được rôi hai người có thể tách nhau ra được rôi, tôi sát trùng xong rôi đây.”
Sở Chiêu Dương lúc này mới lu xìu buông Cổ Niệm ra.
Cổ Niệm cúi gầm đầu xuống, cô hoàn toàn không còn mặt mũi nào nhìn Thi Hoằng Trạch và Hà Hạo Nhiên nữa.
“Để tôi xem thử cánh tay cô, như cô miêu tả thì có lẽ là bị căng cơ rồi.” Thi Hoằng Trạch lên tiêng hóa giải sự ngượng ngùng.
Anh kiểm tra một lát rồi mới nói: “Đúng là bị căng cơ rồi, tôi sẽ chườm đá trước rồi sau đó băng bó lại cho cô. Ngày mai tôi sẽ cho người mang thuôc đên. Sau 24 tiêng là có thê tháo băng, rồi cứ thê trực tiêp thoa thuôc lên là được.”
Thi Hoằng Trạch trước khi rời đi còn căn dặn. “Cô ở trong núi lâu như thế, có thể ngâm nước nóng làm âm bản thân lên chút. Nhưng nhớ là phải chú ý, đừng đê vêt thương dính nước.”
Thi Hoằng Trạch và Hà Hạo Nhiên rời đi rồi nhưng mà Sở Chiêụ Dương vẫn cứ đường hoàng đứng trong phòng dành cho khách, không hề có ý muôn rời đi.
Cổ Niệm bị anh nhìn đến mức cảm thấy áp lực, cô lén ngẩng đầu nhìn anh rồi lại cúi xuông ngay lập tức.
Bỗng, cô nghe thấy Sở Chiêu Dương nói: “Cơi đổ ra.” Cổ Niệm: “...” Cô đỏ bừng hết mặt: “Anh... anh muốn làm... làm gì”không”?”
*ẩm “gi” và “không” trong tiếng trung có cùng cách đọc, nên Sở Chiêu Dương tự động nghe thành “anh muôn làm không?”
Sở Chiêu Dương: “...”
Quả thực là anh rất muốn nhuring... “Em mệt mỏi quá rồi, đêm nay không được.” Sở Chiêu Dương nghiêm trang trả lời. Cô gái này, tại sao mỗi lần đối mặt với anh đều không hề rụt rè gì như vậy chứ? Lẽ nào không kìm lòng được sao?
Cổ Niệm: “...”
Rốt cuộc là anh ta đang nói cái gì vậy chứ? “Cởi quần áo ra đi, anh ôm em đi ngâm bồn.” Sở Chiêu Dương lại nói. “Không... không cần đâu!” Cổ Niệm vội nói.
Ai muốn bị anh cởi quần áo, ai muốn bị anh ôm đi tắm đâu chứ, cô chưa thân thiết với anh đêm thê đầu.
Thím Dư tiễn Hà Hạo Nhiên và Thi Hoằng Trạch quay lại thì liền nghe thấy những lời đó của Sở Chiêu Dương, đúng là giở trò lưu manh mà!
Thím Dư liền “ôi” một tiếng, rồi nhanh chóng tiến lên giải vây cho Cổ Niệm. “Để tôi giúp cô Cổ cho.” Thím Dư cười nói. Tuy bị người xa lạ cởi quần áo vô cùng xấu hổ, nhưng dù sao thì để thím Dư nhìn, còn tổt hơn là bị Sở Chiêu Dương nhìn, Cổ Niệm vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đê
thím Dư giúp tôi là được rồi. Thím Dư, nhờ thím cả đấy.”
Sở Chiêu Dương vẫn chưa hết hy vọng, trước khi đi còn nói: “Có chuyện gì thì gọi anh.”
Cổ Niệm gật đầu cho có lệ, dù sao thì chuyện tắm rửa này chắc chắn không thể gọi anh được.
Thím Dư đi vào phòng tắm mở nước, căn phòng này vẫn là căn phòng lần trước Cổ Niệm ở, không có nhà tăm riêng, phải dùng nhà tăm ở bên cạnh.
Cổ Niệm đi cùng thím Dư vào phòng tắm, Thím Dư thử nước rồi nói: “Tôi có chỉnh nước nóng hơn một chút, như vậy cô ngâm người mới có tác dụng.”
Sau đó, bà lại giúp Cổ Niệm cởi bỏ quần áo.
Thấy Cổ Niệm mất tự nhiên mà đỏ mặt thì bà liền cười nói: “Tôi ngần này tuổi rồi, dù sao cũng là phụ nữ với nhau cả, cô cứ coi như là ở nhà tăm công cộng đi.”
Cổ Niệm ngại ngùng cười, cô thử nhiệt độ nước trước rồi mới cẩn thận ngồi xuống. Nước có hơi nóng nhưng khi đã quen rỏi thì liên cảm thảy vô cùng thư thái.
“Tôi ở bên ngoài đợi, có việc gì cô cứ gọi tôi.” Thím Dư nói. “Vâng, đêm nay làm phiền thím rồi.” Cổ Niệm đáp.
“Không phiền! Ả phải rồi, cậu chủ sợ đêm nay cô không tiện ở một mình nên kêu tôi ở cùng cỏ một đêm, nên có việc gì cô cứ nói với tôi.” Thím Dư chuyên lời.
Cổ Niệm không ngờ Sở Chiêu Dương lại chu đáo như vậy.
Bởi vì tay không được chạm nước, nên chắc chắn không dùng sữa tắm với cọ rửa sạch sẽ được, mà chỉ có thể ngâm bôn để xua bớt khí lạnh trong người thôi.
Thím Dư định giúp nhưng mà Cố Niệm cảm thấy ngượng nên quyết định từ chối. Vì đã quá mệt mỏi, nên trong lúc ngâm mình cô suýt nữa thì ngủ say. Ngâm cho đến khi nước không còn đủ nóng nữa, cô mới gọi thím Dư vào, nhờ thím ảy giúp cô lau khô người.
“Đây là đồ ngủ của cô Sở, tôi thấy dáng người hai cô cũng gần như nhau, có lẽ cô mặc vừa đây.” Thím Dư đưa đồ ngủ của Sở. Điêm cho Cổ Niệm.
“Cô ấy thường xuyên đến đây thăm cậu chủ và thi thoảng cũng ngủ lại, cho nên mới để đẩy mây bộ quân áo. Ngày mai cô cũng có thể mặc đổ của cô ấy.”
Cổ Niệm cảm ơn rồi mặc đồ ngủ dưới sự giúp đỡ của thím Dư, sau đó quay về phòng ngủ cho khách ở kẻ bên.
Kết quả vừa bước vào đã thấy Sở Chiêu Dương ngồi chểnh ềnh trên giường. “Sao anh lại ở đây?” Cổ Niệm thấy Sở Chiêu Dương thì liền cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Cảm giác tôn tại của Sở Chiêu Dương quá mạnh mẽ nên đứng ở chổ nào cô cũng không được tự nhiên.
“Tới xem em.” Sở Chiêu Dương không hề cảm thấy có điều gì bất ổn.
Cổ Niệm cúi đầu nhìn hai tay quấn đầy băng vải cứ như xác ướp của mình, bộ dạng cô lúc này quả thực vô cùng thê thảm.
Lại nhìn Sở Chiêu Dương quần áo là lượt, tiêu sái ngồi trên giường. Sự đối lập mãnh liệt như vậy không khỏi khiến cho cô có chút mặc cảm. “Vẫn ổn chứ?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Cổ Niệm khẽ gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần không cử động vai và cánh tay thì sẽ không đau.”
Sở Chiêu Dương chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Cổ Niệm.
Cổ Niệm đang đứng ở gần cửa, thấy Sở Chiêu Dương đi tới, cô lập tức tránh sang bên cạnh, để trông vị trí cửa ra vào ra.
Lúc sắp tới cửa, Sở Chiêu Dương đột nhiên dừng lại, hai mắt ẩn chứa ý cười rồi đột ngột xoay người áp cổ vào tường.
Thấy Sở Chiêu Dương cúi đầu càng ngày càng sát mình, Cổ Niệm tưởng Sở Chiêu Dương định hôn cô nên nhăm mắt lại, kêt quả anh lại giơ tay lên xoa xoa đâu cô.
“Ngủ ngon.”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe dừng lại trện đình đầu cô, sau đó hơi thở nóng bỏng của anh cũng dân rời xa. Cô Niệm mở mắt ra, nhìn thây Sở Chiêu Dương đã đứng ở
cửa rỏi.
Cổ Niệm ảo não cúi đầu, thật xấu mặt quá đi! Bỗng dưng cô lại nhắm mắt lại làm gì thê không biêt!
Đều tại Sở Chiêu Dương cả, tự nhiên không nói lời nào khiến cô hiểu lầm anh định làm cái gì!
Cổ Niệm có chút tức giận ngẩng đầu trừng anh một cái, thấy Sở Chiêu Dương sắp đi thì cô cũng tiên lên định tiên anh ra khỏi cửa.
Nhưng mà, Sở Chiêu Dương lại xoay người cúi đầu hôn cô.
Lòng bàn tay nóng bỏng của anh dán lấy eo cô rồi bể bổng cô lên ép chặt vào cửa, cô bị anh hôn đên không thở nôi.
Đôi môi Sở Chiêu Dương hơi buông lỏng ra, vừa thở gấp vừa giày vò đôi môi cô từng chút từng chút một, dịu dàng nhâm nháp đôi môi ngọt ngào của cô.
Cái điệu bộ thất vọng của cô vừa nãy, rõ ràng là cô đang rất mong chờ được anh hôn mà!
Sở Chiêu Dương lại thở dài, Cổ Niệm thích ạnh như vậy thì sao anh có thể để cô thảt vọng được, cho dù khi về anh lại phải đi tăm nước lạnh để “dập lửa“.
Lúc này Sở Chiêu Dương mới buông cô ra, anh khàn giọng nói: “Ngủ ngon.” Sau đó mới xoay người đi nhanh về phòng.
Cổ Niệm ảo não lấy tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình rồi lặng lẽ ngã xuông giường.
Sở Chiêu Dương trở về phòng mình mới thở phào, cúi đầu nhìn nhìn xuống phía dưới, cũng may là anh không làm xâu mặt trước Cổ Niệm.
Sau khi tắm nước lạnh xong về giường rồi nhưng mà Sở Chiêu Dương vẫn lăn qua lăn lại, anh không ngủ được.