Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 874: Hai người đã gặp phụ huynh rồi sao?

Sắc mặt của Phương Thiên An có chút không tốt, cứng ngắc nói: “Ngữ Đồng đang nói chuyện điện thoại, không thể đi cùng Lộ Liêm. Tư Liên sợ Lộ Liêm xấu hổ mới ra mặt thôi.”

“Thế sao?” Minh Ngữ Tiền nở nụ cười, “Có lẽ là do ánh mắt của con không được tốt, nên cứ cảm thấy ánh mắt Tư Liên nhìn Tưởng Lộ Liêm không được bình thường cho lắm.”

Minh Ngữ Tiền giống Minh Ngữ Đồng, không thích Minh Tư Liên. Nhưng lí do cậu không thích đơn giản hơn nhiều. Ngay từ đầu cậu đã không thích Minh Tư Liên rồi, nhưng cũng không quá ghét cô ta, chỉ xem như trong nhà có nhiều hơn một người mà thôi, không thích thì cách xa nhau một chút là được.

Lần đầu tiên thấy Minh Tư Liên, với ánh mắt của một người đàn ông, cậu đã cảm thấy Minh Tư Liên quá giả tạo. Ở bên ngoài, Minh Ngữ Tiền vẫn luôn không thích những người phụ nữ hay làm bộ làm tịch như Minh Tư Liên. Về sau Minh Ngữ Đồng nhìn thấu Minh Tư Liên, vì vậy hai chị em đều không muốn nhìn thấy cô ta.

Nhưng dáng vẻ này của Minh Tư Liên rất được các trưởng bối thích. Có lẽ mọi người thấy Minh Tư Liên là do lưu lạc nhiều năm ở bên ngoài nên mới có tính cách nhu nhược như thế, cho nên không nhịn được mà yêu thương hơn vài phần.

Minh Ngữ Đồng không muốn gặp Minh Tư Liên nên ít khi qua lại với cô ta. Nhưng Minh Ngữ Tiền lại không thể nào cho Minh Tư Liên mặt mũi như thế được. Đặc biệt là vừa nãy còn thấy ánh mắt của Minh Tư Liên đối với Tưởng Lộ Liêm như vậy nữa.

Minh Ngữ Tiền cười nhạt. Cậu biết Minh Ngữ Đồng không thích Tưởng Lộ Liêm. Nhưng không thích là một chuyện, bây giờ cả nhà đều có ý định tác hợp cho Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm. Dưới tình huống như vậy mà Minh Tư Liên vẫn còn muốn đi câu dẫn Tưởng Lộ Liêm, cái này quá buồn nôn rồi đó.

Phương Thiên An nở nụ cười cứng ngắc: “Tư Liên vì có quan hệ với Ngữ Đồng nên vẫn luôn coi Lộ Liêm là anh trai, nhất định là con nhìn lầm rồi.”

Minh Ngữ Tiền nở nụ cười, không nói thêm gì nữa. Nhưng phản ứng như thế, rõ ràng là không đồng ý với lời nói của Phương Thiên An.

***

Minh Ngữ Đồng nhận cuộc gọi của Tiểu Cảnh Thời, giọng nói ôn nhu: “Cảnh Thời à?”

“Đồng Đồng, là con!” Tiểu Cảnh Thời ở trong nhà một mình, Phó Dẫn Tu lại có việc nên đi làm rồi.

Nó vùi ở trong ghế sofa, bên chân có một gói snack khoai tây. Vừa “Rắc rắc” nhai khoai cậu vừa hỏi: “Đồng Đồng, cô có ở nhà không?”

“Không có, cô ở nhà ông bà nội của cô.” Minh Ngữ Đồng nói, “Con ở nhà à?”

“Đúng vậy, ba con đi làm rồi.” Tiểu Cảnh Thời không vui vẻ nói, “Con còn muốn đi tìm cô chơi nữa kìa.”

Lúc này Minh Ngữ Đồng lập tức xúc động, muốn đi khỏi nơi này ngay lập tức, đi tìm Tiểu Cảnh Thời.

Ngay tại lúc cô muốn trả lời thì Minh Ngữ Tiền còn chưa gõ cửa đã xông vào, “Chị à, chị đoán xem em nhìn thấy cái gì ở bên ngoài đi? Minh Tư Liên lại có ý với Tưởng Lộ Liêm…”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì đột nhiên tắt tiếng vì thấy Minh Ngữ Đồng còn đang nói chuyện điện thoại.

Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, che điện thoại di động, “Tại sao em vào mà không gõ cửa hả?”

“Không phải là do chị đang nói chuyện điện thoại hay sao?” Minh Ngữ Tiền không khách khí ngồi lên trên giường.

Giọng nói của Minh Ngữ Tiền không nhỏ nên Tiểu Cảnh Thời nghe rất rõ ràng. Ngay lập tức, nó không thèm ăn miếng khoai tây nữa, tan nát cõi lòng nói: “Đồng Đồng, hai người... hai người đã gặp phụ huynh rồi sao?”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Đây là cái gì vậy? Đứa bé này, tuổi còn nhỏ mà lấy đâu ra nhiều từ như vậy chứ!

“Không phải đâu.” Minh Ngữ Đồng không thể làm gì khác hơn là giải thích, “Anh ta xem như là... nhà họ có quan hệ tốt với nhà cô cho nên mới đến đây.”

Tiểu Cảnh Thời vừa nghe thấy thế, lập tức thấy tên tình địch của ba này rất khó đối phó. Đó không phải là gần mặt nước hơn thì có thể lấy được mặt trăng đầu tiên sao?

“Đồng Đồng, cho dù... cho dù chênh lệch về tuổi tác giữa chúng ta rất lớn, nhưng cô cũng không được đồng ý với chú ấy nha! Không phải là còn có ba con sao?” Tiểu Cảnh Thời đột nhiên nói.

Tại sao Tiểu Cảnh Thời lại đột nhiên nhắc tới Phó Dẫn Tu vậy?

Minh Ngữ Đồng căng thẳng nắm chặt điện thoại di động, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Mặc dù ba con kém hơn con một chút, nhưng mà ba con nhất định tốt hơn chú Tưởng kia nhiều!” Tiểu Cảnh Thời muốn kể ra một vài điểm tốt của Phó Dẫn Tu.

Bàn tay nhỏ bé non mềm nắm lại thành quyền, chìa ra một đầu ngón tay, tính cách rất xấu này. Lại đưa ra một ngón tay, tính tình lạnh lùng này. Lại đưa ra một ngón tay, lúc nào cũng không có ở nhà này. Lại đưa ra một ngón tay nữa...

Chờ một chút, nó phải kể ra ưu điểm của ba mà, tại sao kể tới kể lui, tất cả đều là khuyết điểm vậy.

“Ba con... ba con đẹp trai hơn chú Tưởng nha.” Cuối cùng, Tiểu Cảnh Thời cũng đã tìm được một ưu điểm như vậy.

Minh Ngữ Đồng bật cười, biết cậu nhóc này e là kể tới kể lui cũng chỉ tìm được mỗi một điểm này. Nhưng mà bảy năm trước, tính tình của Phó Dẫn Tu còn tệ hơn nữa, nhưng đối với cô thì sẽ bớt cộc cằn hơn. Chọc cho cô khóc xong thì sẽ lập tức dỗ cô. Anh sẽ không nói lời tâm tình, nhưng mà khi cô bị bắt nạt, anh luôn có thể xuất hiện ở bên cạnh cô đầu tiên, cho cô rất nhiều cảm giác an toàn. Cái người đàn ông xấu tính kia vẫn luôn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.