“Vừa rồi tôi đã hỏi trợ lý Dương, tiếp theo em không có lịch trình nào, tôi nghĩ dù sao cũng sắp tan làm rồi nên đến đón em.”
Minh Ngữ Đồng cười xã giao, Tưởng Lộ Liêm là người ba mẹ cô giới thiệu. Hai nhà Tưởng - Minh có ý định làm thông gia. Sau một lần gặp mặt ở tiệc rượu, Tưởng Lộ Liêm liền bắt đầu theo đuổi cô nhưng không quá mãnh liệt, giống như luộc ếch bằng nước ấm (1).
(1) Luộc ếch bằng nước ấm: Câu này ý chỉ tấn công từ từ khiến cho đối phương mất cảnh giác, quên đi phản kháng.
Minh Ngữ Đồng không thể hăng hái được. Không phải Tưởng Lộ Liêm không tốt.
Ngược lại, anh ta cực kỳ phong độ, tính cách cũng rất tốt, là một lựa chọn tuyệt vời. Nhưng Minh Ngữ Đồng không muốn bắt đầu một đoạn tình cảm không có hứng thú yêu đương kết hôn, vì vậy cô luôn từ chối khéo sự theo đuổi của Tưởng Lộ Liêm .
Tưởng Lộ Liêm dường như không phát giác được sự từ chối của cô, vẫn thường xuyên hẹn cô. Minh Ngữ Đồng cũng không muốn làm quá, dù sao cả hai vẫn gặp mặt và hợp tác thường xuyên. Giống như tình huống lúc này, Tưởng Lộ Liêm tìm đến cửa, Minh Ngữ Đồng cũng không có cách nào để từ chối.
Cô nhìn thấy anh ta cũng cảm thấy nhức đầu. Trước đây từ chối anh ta mấy lần, về nhà bị ba mẹ cằn nhằn suốt.
“Làm phiền anh quá.” Minh Ngữ Đồng nói.
“Không phiền, đúng lúc tôi đi qua.” Tưởng Lộ Liêm cười nói.
Minh Ngữ Đồng chỉ đành thu dọn đồ đạc, cùng Tưởng Lộ Liêm rời khỏi công ty.
Lúc này là giờ tan làm, Tưởng Lộ Liêm đi cùng cô một mạch từ phòng làm việc của tổng giám đốc xuống tầng một nơi nhân viên qua lại rất đông, cực kỳ thu hút sự chú ý. Nhân viên trong công ty sau một ngày làm việc mệt mỏi, không nhịn được tám chuyện để thả lỏng, sôi nổi đoán già đoán non mối quan hệ của Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm.
Bọn họ không lạ gì Tưởng Lộ Liêm. Tập đoàn Lộ Phong đầu tư không ít bộ phim điện ảnh, bây giờ có rất nhiều minh tinh trẻ tuổi nổi tiếng trong giới showbiz đang làm việc cho tập đoàn này. Mặc dù địa vị trong giới của các ngôi sao này không bằng những ngôi sao đầu quân cho Hàn Bang (2).
(2) Hàn Bang là top 500 doanh nghiệp lớn mạnh nhất Trung Quốc.
Nghệ sĩ của họ kỹ năng diễn xuất chưa chắc đã xuất chúng nhưng lại nổi tiếng và nhiều fan. Cho dù phim họ đóng có phi logic thì cũng có rất nhiều fan ủng hộ, góp phần khiến tỉ lệ người xem cao. Cũng vì thế mà Tưởng Lộ Liêm thường xuyên tham dự buổi lễ ra mắt hoặc tiệc mừng công của rất nhiều bộ phim. Quan trọng là nghệ sĩ làm việc cho Lộ Phong đều là trai xinh gái đẹp, mà Tưởng Lộ Liêm cũng không kém cạnh chút nào. Thậm chí trên người anh còn toát ra sự phong độ ngời ngời, nho nhã trầm ổn của người thành đạt hơn họ.
“Công ty của chúng ta hợp tác với Lộ Phong sao?” Có nhân viên hỏi người bên cạnh mình.
“Không. Tôi nhớ là không mà.”
“Vậy giám đốc Minh và Tưởng Lộ Liêm ở cùng nhau, lẽ nào là…”
“Chao ôi, kẻ mạnh kết hợp với nhau, trai tài gái sắc.”
“Thật xứng đôi!”
Minh Ngữ Đồng khó tránh khỏi sẽ nghe thấy những lời bàn tán kia, chỉ đành nghiêm mặt, coi nhưng không nghe thấy gì.
Hai người cùng ra khỏi công ty. Lúc này có rất nhiều xe đỗ ở cửa công ty, Tưởng Lộ Liêm đỗ xe của mình ở gần cửa, đi mấy bước là đến.
‘Tôi nghe nói xe của em bị đâm?” Tưởng Lộ Liêm tìm chuyện để nói.
Minh Ngữ Đồng không thích cảm giác anh ta biết quá rõ chuyện của mình, giống như cố ý điều tra cô. Điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Em đừng hiểu lầm, tối qua mẹ tôi nói chuyện với bác gái, nghe bác gái nói vậy. Nghe nói đuôi xe em bị đâm hỏng rồi, không biết là ai, lái xe không có đạo đức như vậy.” Tưởng Lộ Liêm thấy sắc mặt Minh Ngữ Đồng có chút khác thường, vội vàng giải thích.
Minh Ngữ Đồng liền nói: ‘Ừ, đã đưa đến cửa hàng 4S (3) rồi.”
(3) Tên đầy đủ là Automobile Sales Servicshop 4S, là một loại cửa hàng bán và phân phối xe, linh kiện, dịch vụ bảo hành và thông tin phản hồi. Showroom kiểu này thường rất lớn, quản lý nghiêm ngặt, phục vụ hoàn thiện.
“Vậy em đi làm thế nào?” Tưởng Lộ Liêm mỉm cười, “Hay là mỗi ngày tôi đưa đón em, được chứ?”
Minh Ngữ Đồng ngại ngùng nói, “Tôi có thể đổi xe khác.”
Tưởng Lộ Liêm đâu có thể không biết chứ. Bọn họ đều không thiếu xe, trong ga-ra nhà ai mà không có đỗ bảy tám cái xe.
Đây không phải là muốn mượn cơ hội đưa đón Minh Ngữ Đồng sao? Ai ngờ Minh Ngữ Đồng lại không cho cơ hội.
Hai người đi đến trước xe của Tưởng Lộ Liêm. Tưởng Lộ Liêm lịch thiệp mở cửa xe bên ghế phụ cho cô, che chở cho cô lên xe.
Đứng quay lưng về phía đường cái, Minh Ngữ Đồng cũng không chú ý đến Tiểu Cảnh Thời đang nhoài người ở cửa xe nhìn cô.
***
Tiểu Cảnh Thời được Giáp vệ đón sau khi tan học, cậu không cho Giáp vệ đưa mình về nhà theo tuyến đường bình thường mà đi vòng qua tập đoàn Minh Nhật. Tình huống thông thường, chỉ cần không phải là chuyện Phó Dẫn Tu ra lệnh cấm, Giáp vệ sẽ thỏa mãn yêu cầu của Tiểu Cảnh Thời. Hơn nữa, bình thường đứa trẻ Tiểu Cảnh Thời này cũng ít khi đưa ra yêu cầu gì, cậu bé rất hiểu chuyện. Vì vậy chỉ là đi đường vòng, Giáp vệ cũng không phản đối.
Ai ngờ đi đến đây, lại thấy Minh Ngữ Đồng đi cùng với một người đàn ông lạ. Quan trọng nhất là người đàn ông này còn rất đẹp trai! Mặc dù không đẹp trai bằng ba cậu.
Dù rằng tối qua cãi nhau một trận, nhưng lúc này Tiểu Cảnh Thời vẫn đứng về phía Phó Dẫn Tu.
Hơn nữa, đây cũng là sự thực mà!
Người đàn ông kia không cao, không đẹp trai cũng không khí chất bằng ba cậu.
Tiểu Cảnh Thời phồng má.
Sao Đồng Đồng lại hẹn hò với người khác chứ?
Thấy hai người đang chuẩn bị lên xe, Tiểu Cảnh Thời lập tức sốt ruột: “Trời ơi! Sao lại lên xe của người khác thế kia!”
Cánh tay ngắn ngủn của Tiểu Cảnh Thời chỉ về phía trước, “Mau, đuổi xe chiếc xe phía trước!”
Sợ Giáp vệ nhận nhầm xe, cậu còn nhắc lại biển số của chiếc xe đó.
Giáp vệ: “...”
“Nhanh lên!” Tiểu Cảnh Thời thúc giục.
Tiểu Cảnh Thời là cậu chủ nhỏ, Giáp Vệ chỉ đành nghe lệnh, bám sát xe của Tưởng Lộ Liêm.
Mặc dù thành phố B xe cộ rất đông, cực kỳ tắc đường, nhưng Giáp vệ vẫn bám sát chặt xe của Tưởng Lộ Liêm, không bị mất dấu.