Thẩm Hiểu Mạn bụm miệng, nước mắt cô không ngừng rơi xuống. Thời gian cô tới đây lâu hơn. Cô Niệm, cũng quen biêt nhiều đông nghiệp hơn và cô cũng quen biêt với hai người đông nghiệp vừa hy sinh kia.
Sáng nay thấy họ phụ trách áp giải phạm nhân, cô còn cười đùa với họ. Hai người đó đùa răng sau này con họ mà gặp cô sẽ chảo cổ là “cổ” chứ không gọi là “chị”.
“Nhất định tôi sẽ lôi kẻ chủ mưu đằng sau ra ngoài ánh sáng, báo thù cho họ!!!” Lý Thiêu Phong siêt chặt năm chặt tay, nghẹn ngào nói.
Mạc Cảnh Thịnh trầm giọng: “Trước tiên phải điều tra từ chỗ cái bang mà chúng đã khai ra, xem có điều tra được gì không.”
“Rõ!”
“Ngoài ra! Cổ Niệm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật tuần sau có đợt huấn luyện cho cảnh sát mới toàn thành phô, cô chuẩn bị đi nhé.” Mạc Cảnh Thịnh dặn. Cô Niệm.
“Rö.” ***
Chiều thứ bảy, Mục Lam Thục nhất quyét bắt Cổ Niệm ra ngoài ăn cơm với bà. “Sao bỗng nhiên mẹ lại muốn ra ngoài ăn thế này?” Cố Niệm lấy làm lạ hỏi.
“Mẹ đi ăn với di Kiều, cái dì lần trước mẹ dẫn đến cục cảnh sát con cũng gặp rồi đây.”
“Mẹ, mẹ lại muốn giới thiệu đối tượng cho con sao?” Cổ Niệm buồn bực đứng ỳ trước cửa thang máy.
Mục Lam Thục chẹp miệng một cái. “Lần trước mẹ đã nóị với con thể nào? Đi theo mẹ nhanh lên! Lân này mẹ phải đích thân đi cùng con. Nêu không tổt thật mẹ cũng không trách móc gì con, nhưng nêu như tôt con đừng có tìm lý do lý trâu mà từ chỏi nữa.”
“Mẹ! Mẹ để tự con tìm có được không? Yêu đương phải do duyên do số, trừ phi là tình yêu sét đánh, nêu không thì sao có cảm giác gì từ lần đâu gặp mặt chứ?. Hơn nữa, con cũng không phải là người sẽ yêu ai từ cái nhìn đầu tiên đâu...”
“Con không đi gặp thì sao biết được? Dù sao thì mẹ cũng hẹn với di Kiều rồi, con không thể cho người ta leo cây được.”
Mục Lam Thục mím môi hồi lâu mới nói tiếp: “Mẹ đã thỏa hiệp và đồng ý cho con làm cảnh sát, còn là cảnh sát hình sự nữa. Chút chuyện còn con như đi xem mặt này,
con cũng không nghe theo mẹ được sao?”
“Con nghe lời mẹ cũng được thôi nhưng nếu con không thích thì mẹ cũng không thể vì mẹ thích mà ép con gật đầu được.” Cổ Niệm nói.
Mục Lam Thục cắn răng: “Được! Nhưng mà, anh chàng lần này khá lắm, là học sinh của chông di Kiêu đó.”
Cổ Niệm đi cùng Mục Lam Thục vào nhà hàng, Mục Lam Thục, vừa nhìn thấy bạn mình liên chỉ cho Cô Niệm nhìn: “Dì Kiêu và anh chàng đó tới rôi, chúng ta qua đó di.””
Hai người kia quay lưng về phía Cổ Niệm, nên Cổ Niệm cũng không nhìn thấy gương mặt họ.
“Này, A Kiều? Hai người đến sớm vậy, chờ lâu rồi đúng không?” Mục Lam Thục kéo Cổ Niệm đi tới.
“Cũng không lâu lắm, vừa mới đến thôi, Tiểu Trì nói là không được để con gái người ta phải đợi.” Dì Kiêu đứng lên tươi cười chảo hỏi, anh chàng bên cạnh cũng đứng lên cùng.
“Nào, để tôi giới thiệu cho hai người biết, đây là...” “Cô, con biết cô ấy, cô ấy là Cổ Niệm.” Trì Dĩ Hằng nói. “Con chào bác, con tên là Trì Dĩ Hằng.” “Thầy Trì, sao lại là thầy?” Cố Niệm kinh ngạc kêu lên. Mục Lam Thục và di Kiều cũng ngạc nhiên theo: “Cái gì? Hai đứa quen nhau à?” Cổ Niệm lúng túng cười: “Thầy Trì là thầy giáo hồi đại học của con.”
“Ôi, đúng là duyên phận mà, hóa ra là quen nhau từ trước rồi. Tốt nghiệp xong,
quanh quảnh quẩn quẩn thế mà lại chạm mặt nhau nữa rồi.” Di Kiều cười nói.
“Chẳng trách, khi ấy bà nói với tôi là Dĩ Hằng không ngại đối phương là cảnh sát, còn nói rât thâu hiêu công việc này.” Mục Lam Thục tươi cười đáp.
Trì Dĩ Hằng cười một cách đầy hàm ý: “Đúng vậy, khéo quáạ.”
Mục Lam Thục càng nhìn càng thấy vừa ý Trì Dĩ Hằng, chỉ hận không thể lập tức xác định quan hệ yêu đương cho hai người luôn.
“Mẹ và di Kiều ở đây ăn cơm với ôn lại chút chuyện cũ. Nếu hai đứa đã quen biết nhau thì đừng ở đây làm phiên hai bà già này tâm tình, tự mình đi tìm chỏ mình thích rôi nói chuyện đi.” Mục Lam Thục cười híp măt nhìn họ.
Hai đứa này đứng cạnh nhau, càng nhìn càng thấy xứng đôi, nam thì cao lớn đẹp trai, nữ thì dịu dàng xinh đẹp.
“Nếu đã như vậy thì chúng con cũng không quấy rầy hai ngườị nữa ạ, con sẽ đưa Cổ Niệm đên nhà hàng gần đây ăn cơm, ăn xong con sẽ đưa cô ảy về.” Trì Dĩ Hãng mỉm cười nói.
“Ủm.” Mục Lam Thục sảng khoái đồng ý.
Cổ Niệm đang cười gượng, nhưng bộ dạng ấy trong mắt Mục Lam Thục và di Kiều lại biên thành... cô đang xâu hỏ.
Trước lúc đi, Trì Dĩ Hằng còn cẩn thận thanh toán luôn tiền cơm của hai người rồi
mới đưa Cổ Niệm đi.
“Tôi biết gần đây có một nhà hàng hải sản khá ổn, là nhà hàng chuyên về cua hoàng đề*, em có muôn thử xem sao không?” Trì Dĩ Hãng cười hỏi.
*Cua hoàng để hay còn được biết đến với tên gọi tiếng 4nh là King crab (cua vua) là một họ cua biển. Đây là là loài cua đặt tiền với chảt lượng thịt thượng hạng, được ưa chuộng trong các nhà hàng, quán ăn với giả cả đảt đỏ. Cổ Niệm chần chừ một lát rồi nói: “Thầy Trì, chúng ta.” “Em đừng áp lực quá, cứ coi như hôm nay tình cờ gặp nhau rồi tôi mời em ăn một bữa cơm, không phải là coi măt là được rôi. Dù sao thì chúng ta cũng không cản coi nữa.” Trì Dĩ Hãng nói xong còn thâp giọng cười. Giọng nói của Trì Dĩ Hằng rất êm tai và dễ nghe. Khi còn đi học, Cổ Niệm đã từng nghe thây các bạn nữ xung quanh nói răng được lên lớp nghe anh giảng bài chính là sự hưởng thụ song song cả về thị giác và thính giác. Nhưng, Cổ Niệm lúc này lại hơi thất thần cô không tự chủ lại nghĩ đến Sở Chiêu Dương. Giọng của anh cũng rất dẻ nghe nhưng phong cách không giông với Trì Dĩ Hãng, nó khiên cho người nghe cảm thây rât yên tâm.
Cơ mà, cô lại chưa từng nghe thấy anh cười bao giờ, không biết nó sẽ nghe như thế nào nhi.
“Cô Niệm? Cô Niệm?”
“Đang nghĩ gì vậy? Em thất thần đi đâu rồi?” Bên tai truyền đến tiếng gọi của Trì Di Hăng.
Cổ Niệm hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì ạ.”
Ánh mắt Trì Dĩ Hằng chăm chú nhìn cô, sau đó không tự chủ được lại dừng lại trên CO CO.
Hôm nay cô mặc áo có cổ áo tương đối cao, che đi chỗ có dấu vết. Đã qua hai ngày rôi, vêt tích đáng ra phải nhạt đi nhiêu rôi mới đúng.
Phát hiện ánh mắt của Trì Dĩ Hằng, Cổ Niệm không tự chủ được kéo cổ áo lên: “Thây Trì?”
Trì Dĩ Hằng lúng túng cười nói: “Cái cách xưng hô này, có phải là em không sửa được không?”
Cổ Niệm cười: “Thật sự thì quen miệng quá rồi ạ.”
“Haizz, nếu em quen gọi thì cứ gọi đi, cũng không sao cả, tôi cũng không quá bận tâm chuyện xưng hổ.” Vẻ mặt Trì Dĩ Hãng khá thoải mái.
Cổ Niệm kinh ngạc, lẽ nào thầy ấy còn chưa từ bỏ ý định? Rõ ràng là... ngày hôm đó ở chô Sở Chiêu Dương, bộ dạng thây ẩy hiện rõ vẻ không thê tin được mà.
“Cổ Niệm, em... và Sở Chiêu Dương... rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?” Trì Dĩ Hằng chân chừ hỏi.
Cổ Niệm cúi gằm mặt xuống: “Em... em cũng không biết nữa.” “Hai người vẫn chưa ở bên nhau sao?” Trì Dĩ Hằng vui mừng hỏi.
零零零
Hôm nay Sở Chiêu Dương bị Hướng Dư Lan gọi về nhà, cũng không biết có chuyện gì.
Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Giang Vạn Lý - Tổng giám đốc tập đoàn Giang Thành cùng vợ là Điên Hinh Nguyệt đang ngôi trong phòng khách. Ngôi bên cạnh hai người còn có một cô gái trẻ nữa, trông khá là thục nữ.
Phát hiện ra anh, cô gái trẻ đó liền đỏ mặt, nhẹ giọng chào: “Anh Sở.”
“Chiêu Dương, vị này là Giang tổng - Tổng giám đốc tập đoàn Giang Thành. Ba nhớ là Sở Thiên chúng ta có hợp tác với Giang Thành.” Sở Gia Hoành nhìn thây Sở Chiêu Dương liên lên tiêng.
“Ông ấy chỉ nhớ đến chuyện công thôi. Rõ ràng là Hướng Tuyết lúc còn nhỏ thường xuyên đên nhà chúng ta chơi, ông quên rôi sao!” Hướng Dư Lan cười nói.
“Đúng rồi.” Sở Giạ Hoành gật đầu rồi cười nói. “Lúc đó Chiêu Dương cũng ít nói, cũng không có nhiêu bạn chơi cùng, chỉ có thi thoảng là còn nói chuyện với Hướng Tuyêt.”
Giang Hướng Tuyết khẽ cúi đầu, ngượng ngùng cười: “Là do con lúc nhỏ quá nghịch ngợm bướng bỉnh, vân là anh Sở hiên lành, không chê con phiên phức.”
“Có đâu nhi, bác nhớ lúc còn nhỏ con rất đáng yêu, xinh xắn trắng treo giống như tiêu tiên nữ vậy đó, đầu có giông như Sở. Điểm nhà bác đầu. Nó mới đúng là con khi nghịch ngợm.” Hướng Dư Lan cười nói.
“Mau ngồi xuống đi con, Chiêu Dương con cũng ngồi xuống đi.”