Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 466: Đây mới chỉ là bước đầu

Mà anh còn được biết, Hướng Dư Lan biết chuyện năm xưa Cố Lập Thành từng là nguời bắt cóc anh, tất cả đều do Ngôn Sơ Vi đi mách lẻo. Anh vốn luôn chẳng thèm để mắt đến Ngôn Sơ Vi, ả ở đó huơ tay múa chân, đối với anh mà nói cũng chả khác gì một thằng hề. Nhưng không ngờ rằng, hạng người đó, lại vẫn không từ bỏ ý định, làm ra những chuyện khiến người ta ghê tởm như vậy! Không tìm thấy Cố Niệm, lửa giận của anh mãi không có chỗ nào phát tiết, nên dứt khoát đem tất cả trút lên người Ngôn Sơ Vi.

Không phải cô ta tự thấy bản thân hơn người sao? Cảm thấy bản thân có ngoại hình xinh đẹp, còn có gia cảnh rất khá. Thế nên mới cảm thấy mình có tư cách tranh với Cố Niệm. Nhưng trên thực tế, tất cả những thứ đó chỉ là bản thân cô ta đang nằm mơ mà thôi. Nếu đã như vậy, vậy anh sẽ khiến cô mất hết tất cả, sau này không còn bất kỳ chỗ dựa nào để ỷ lại nữa. Cô ta đắc ý về gương mặt đó, vậy anh cho người hủy gương mặt đó của cô ta. Sau lưng cô ta có Ngôn gia chống đỡ, vậy anh sẽ hủy cả Ngôn gia!

Hủy dung nhan?

Đây mới chỉ là bước đầu thôi!

***

Ngôn Sơ Vi nằm trên xe cứu thương, vì vô cùng đau đớn, nên y tá đã tiêm cho cô một mũi giảm đau trước, nhanh chóng tới bệnh viện để xử lí vết thương trên người.

Cảnh sát đã yêu cầu phóng viên giao hết những hình ảnh, clip đã quay ra để tìm những kẻ đã gây hại cho Ngôn Sơ Vi. Nhưng đám đông đó dường như đã có sự chuẩn bị, tất cả đều che mặt, từ đầu đến cuối không một ai lộ mặt. Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, nhóm người đó hành động như đã lập sẵn kế hoạch.

Nhân chứng ở hiện trường, ngoài đám phóng viên còn có Trịnh Hân Viện và người giúp việc của Ngôn gia, nhưng hai người đó cũng không biết được gì nhiều. Toàn bộ tâm tư của Trịnh Hân Viện đều đặt lên người Ngôn Sơ Vi, những chuyện khác vốn đều không chú ý đến. Dì giúp việc thì khẩn trương, lo lắng không biết bản thân sau này ra ngoài, có khi nào bị người ta đánh không? Lo lắng an toàn của bản thân còn không kịp, làm gì còn tâm trí để ý đến Ngôn Sơ Vi chứ.

Hết cách, cảnh sát đành giải tán trước, nói với Trịnh Hân Viện: “Có tiến triển gì, chúng tôi sẽ lập tức liên lạc với bà.”

Vết thương của Ngôn Sơ Vi đều đã được xử lý xong. Những vết bầm đã được bôi thuốc. Còn những vết kim chi chít khiến một mảng lớn trên cánh tay đỏ ửng lên, vô cùng đáng sợ, tuy đã tiêm thuốc giảm đau nhưng Ngôn Sơ Vi vẫn run lên từng đợt.

Sắc mặt Ngôn Sơ Vi tái nhợt. Khi y tá đang băng bó vết thương, Ngôn Sơ Vi đột nhiên ngăn cản: “Đợi đã! Đưa gương cho tôi, tôi muốn xem thử!”

Chuyện này, y tá đã thấy quá nhiều rồi. Vết thương trên mặt nặng như vậy, bệnh nhân nữ đều không thể chấp nhận. Sau khi xem xong, mười người thì có đến tám chín người trở nên điên cuồng, vì thế y tá thường không cho bệnh nhân soi gương.

Ngôn Sơ Vi nhìn thấy y tá chần chờ, lập tức nghĩ ra, mặt của mình e rằng thật sự đã bị hủy rồi, hoảng hốt kêu lên: “Đưa gương cho tôi! Tôi muốn xem! Cho tôi xem!”

“Sơ Vi, con bình tĩnh một chút đi.” Trịnh Hân Viện giữ lấy cô khuyên nhủ.

“Mẹ bảo con làm sao mà bình tĩnh được? Đây là mặt của con!” Ngôn Sơ Vi hét lên.

“Được được, để con xem.” Trịnh Hân Viện bất đắc dĩ, chỉ đành chiều theo Ngôn Sơ Vi.

Y tá cũng hết cách, chỉ đành lấy gương đến, dặn dò trước: “Ngôn tiểu thư, cô xem cũng được, nhưng đừng kích động. Nếu lỡ như kích động, liên lụy đến miệng vết thương trên mặt cô, sau này sẽ không thể cứu chữa nữa, dù có bôi thuốc gì cho cô thì cũng vô dụng thôi.”

Ngôn Sơ Vi mất kiên nhẫn trách mắng: “Mau đưa cho tôi, nói gì mà lắm thế!”

Y tá mím môi, sắc mặt khó coi. Đã có lòng tốt nhắc nhở cô ấy, đây là thái độ gì vậy chứ?

Ngôn Sơ Vi vừa đoạt lấy gương, soi vào vết thương trên mặt mình. Bên trái khuôn mặt có một vết thương rất dài, từ khóe miệng kéo dài cho đến tận khoé mắt phía trên. Nếu nhỡ tay thêm chút nữa, e rằng mắt của Ngôn Sơ Vi cũng không giữ được rồi. Nhưng Ngôn Sơ Vi cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến chuyện đó. Bây giờ gương mặt vốn không chút tì vết lại có một vết rạch dài, tuy đã cầm máu nhưng nhìn vẫn vô cùng đáng sợ.