Anh quên mất vẫn còn bóng đèn Cà Ri.
Rau đã rửa sạch, Cố Niệm đun nước, bỏ mì vào nồi nấu, lại cho thêm vào nồi một ít dầu ô liu và chiên một quả trứng ốp la. Trong nhà có canh thím Dư thường làm, Cố Niệm cũng bỏ vào lò hâm nóng lại.
Sở Chiêu Dương ngồi dựa sang một bên, nhìn cô bận rộn vì mình. Lúc cô cúi đầu, vài sợi tóc ngang bướng rớt xuống, che trước trán. Sở Chiêu Dương không kìm chế được bước qua, giơ tay lên, ngón tay dài tao nhã nhẹ nhàng vuốt tóc cô, kéo ra sau tai.
Ngón tay hơi thô ráp cũng vì thế mà lướt qua tai cô. Anh nhìn thấy rõ ràng đôi tai của Cố Niệm chuyển dần sang màu đỏ.
Cố Niệm cảm thấy tai mình hơi tê tê, giống như có luồng điện đang chạy qua vậy. Động tác nấu mì cũng chậm lại, quên hết bước tiếp theo mình phải làm gì.
Giọng khàn khàn dễ nghe của Sở Chiêu Dương truyền đến: “Vốn dĩ mừng sinh nhật ở nhà cũ cũng không phải không tốt, gọi em qua đó, cả nhà cùng nhau, vừa hay có thể gặp ông bà.”
Nghe thấy vậy, Cố Niệm xoay đầu nhìn anh.
“Nhưng người Minh gia cũng ở đó, người em ra mắt là trưởng bối Sở gia, họ không có tư cách ở đó xem.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.
Cố Niệm hơi mỉm cười: “Dù anh gọi em đến, em cũng sẽ sợ hãi, bất thình lình như vậy...”
“Giờ nói với em để em có thời gian chuẩn bị.” Sở Chiêu Dương nói.
“Anh nói nhẹ nhàng quá ha.” Cố Niệm bĩu môi, “Lần đầu anh đến gặp mẹ em, có căng thẳng không?”
Sở Chiêu Dương: “...”
Nhìn biểu cảm của anh thì biết lúc đó anh căng thẳng chết đi được, Cố Niệm mỉm cười, dùng đũa gắp mì trong nồi ra.
“Vì thế, em nhất định sẽ căng thẳng.” Cố Niệm thở ra, “Vì quan tâm nên căng thẳng.”
Lời này trực tiếp xuyên vào tim anh. Sở Chiêu Dương tâm trạng thay đổi, mềm nhũn lộn xộn. Anh bước lên hai bước, ôm lấy eo cô từ sau lưng. Quai hàm cọ nhẹ lên vai cô. Anh hơi nghiêng đầu, mặt vùi vào hõm cổ cô, ngửi liên tục.
Giống như mùi hương trên người cô là thuốc giải độc vậy. Bất luận lúc nào, không khỏe ra sao, một khi anh ngửi mùi hương trên cơ thể cô liền cảm thấy tốt hơn. Sở Chiêu Dương không nói gì, chỉ im lặng ôm cô. Tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn.
Anh nghĩ, kiếp này cũng không cần sóng to gió lớn, ào ạt tràn bờ, cũng không cần nhiều thăng trầm. Anh chỉ cần yên bình cùng cô sống qua ngày là tốt rồi. Cứ bình bình ổn ổn cùng nhau chung sống thế này là tuyệt nhất.
Cố Niệm cũng không dám cử động lung tung, hơi thở ấm nóng của anh rải lên cổ khiến cô không kìm được run lên.
Nhưng cô cũng không muốn phá hỏng không khí tốt này, cố chịu cơn ngứa, ở trong lòng Sở Chiêu Dương không cử động, cảm nhận sự ấm áp của anh.
Dù hai người không nói gì cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Lúc này, im lặng thắng cả ngàn lời nói.
Đến khi mì nấu xong, không còn cứng mà sắp nhừ ra, Cố Niệm mới cử động.
“Mì xong rồi, mau ăn đi, đừng để qua 12 giờ.” Cố Niệm nhắc nhở.
Sở Chiêu Dương thuận tiện hôn lên môi cô một cái rồi mới buông cô ra.
Cố Niệm vớt mì, lấy nước lạnh rửa hai lần cho mì trơn bóng. Sau đó, cô gắp rau xếp vào một bên tô, giống như viền hoa lá, rồi múc nước canh hầm đổ vào, phía trên đặt một quả trứng ốp la.
Mì rất đơn giản nhưng lại thơm ngào ngạt. Sở Chiêu Dương vô cùng mong đợi bữa ăn này. Anh xoa xoa bụng, thật sự cảm thấy đói. Anh bưng mì lên quầy bếp mà không đi vào phòng ăn. Dù sao cũng chỉ có hai người, tùy tiện một chút, ở đây rất thoải mái.
Cố Niệm nhìn đồng hồ, còn một phút nữa là hết ngày sinh nhật anh.
Lúc sinh nhật cô, anh tốn không ít công sức, cho cô ngạc nhiên lớn như vậy. Nhưng đến sinh nhật anh, anh rõ ràng trông chờ như vậy, sau cùng chỉ có một chén mì trường thọ, thật sơ sài.
Cố Niệm trong lòng khó chịu, cảm thấy có lỗi với anh, mắt hơi nóng lên.
“Chiêu Dương, sinh nhật vui vẻ.” Cố Niệm nói.
Cô nhớ, anh vừa nói đã 15 năm anh chưa mừng sinh nhật. Sinh nhật đầu tiên sau nhiều năm lại sơ sài như vậy. Rõ ràng, anh xứng đáng có những gì tốt nhất.
“Cảm ơn.” Sở Chiêu Dương cười dịu dàng.
“Xin lỗi, vốn nên cho anh một sinh nhật bất ngờ, kết quả lại đơn giản thế này.” Cố Niệm cúi đầu, không vui nói.
Cô cảm thấy người đàn ông của cô đã chịu thiệt thòi.
“Đây vốn là kiểu anh thích.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm cố chấp lắc đầu.
Sở Chiêu Dương thở dài: “Trước kia anh nói muốn có bất ngờ, chỉ là đùa với em.”
Nhưng Cố Niệm vẫn không vui.
“Thật đấy.” Sở Chiêu Dương thành thật nói, “Anh vốn không để tâm chuyện sinh nhật. Chỉ là vì có em, anh mới muốn cùng em mừng sinh nhật. Hình thức không quan trọng, bất ngờ cũng không quan trọng. Quan trọng là có em ở cạnh anh.”
“Năm tới, em nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.” Cố Niệm bảo đảm nói.
“Được.” Sở Chiêu Dương gật đầu, “Tuy nhiên, vẫn chỉ có hai người, không được gọi người khác đến.”
Vì anh thật sự cảm thấy thế này là ổn rồi.
Cố Niệm gật đầu, có điều thức ăn chuẩn bị buổi chiều đều không có cơ hội dùng đến, thật đáng tiếc.
“Anh mau ăn đi, nếu không mì sẽ nở ra mất.” Cố Niệm nói.
Sở Chiêu Dương lập tức cúi đầu ăn.
Tuy sinh nhật hôm nay vì tình hình này mà không thể thực hiện theo kế hoạch nhưng nửa đêm một chén mì vẫn có thể khiến cả người ấm áp, từ trong ra ngoài.
“Vốn đã chuẩn bị cho anh các món ăn sinh nhật, nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần anh về là có thể nấu. Tuy hôm nay không có cơ hội nhưng ngày mai là chủ nhật, em làm cho anh một bàn thức ăn, xem như đền bù.” Cố Niệm nói.
“Được.” Sở Chiêu Dương nhanh chóng lại tao nhã ăn hết sạch chén mì, hỏi, “Tối nay em ăn gì.”
Cố Niệm chớp chớp mắt, lập tức bị hỏi cứng đờ.
Sở Chiêu Dương nhìn cô: “Chưa ăn?”
Cố Niệm ngại ngùng nói: “Trước đó không biết khi nào anh về, em cứ đợi anh nên chưa ăn. Kết quả, bất giác ngủ đi, đến giờ vẫn không thấy đói nên quên mất chuyện này.”
Mặt Sở Chiêu Dương u ám, cô gái ngốc này, đến chuyện ăn cũng có thể quên!
Anh nhìn lại chén mì của mình, đến nước cũng không còn.
Sở Chiêu Dương tức giận sao mình lại không biết nấu ăn, nếu không sẽ lập tức nấu cho cô món gì đó.
“Không ăn không được.” Sở Chiêu Dương kiên quyết nói.
Nhưng trong nhà cũng không có sẵn đồ ăn, vì dạ dày Sở Chiêu Dương không tốt, thím Dư đều nấu thức ăn tươi mới cho Sở Chiêu Dương.
Tất cả mọi thứ còn lại đều đem bỏ hết.
Cố Niệm suy nghĩ, nói: “Muộn thế này rồi, đến nấu mì cũng có chút phiền phức, chi bằng để em luộc hai quả trứng ăn.”
Thật ra, cô thật sự không đói, chỉ là Sở Chiêu Dương kiên quyết...
Cô cũng không muốn để Sở Chiêu Dương tự trách mình, cảm thấy cô vì anh nên mới không ăn tối.
Thực tế là cô không quan tâm mà thôi.
Do đó cô đứng dậy, vội vàng luộc hai quả trứng, rồi rắc tiêu tươi lên, tuy không nhiều nhưng cũng không để bụng rỗng.
Vậy mà Sở Chiêu Dương còn chưa hài lòng, trong lòng vẫn tự trách.
Cô trông chờ anh, kết quả lại bỏ mặc bản thân.
“Em thật sự no rồi, trễ thế này rồi không được ăn quá no.” Cố Niệm kéo tay Sở Chiêu Dương nói.
Sở Chiêu Dương miễn cưỡng chấp nhận lý do này, Cố Niệm bưng chén dĩa bỏ vào máy rửa chén, rồi theo Sở Chiêu Dương về phòng.
Cố Niệm chuẩn bị nước cho Sở Chiêu Dương, để anh có thể thoải mái tắm trong bồn.
Trước khi Sở Chiêu Dương vào, thường có thói quen hỏi cô: “Không vào cùng anh?”
Cố Niệm đỏ mặt không nói, Sở Chiêu Dương cũng không bất ngờ.
Tuy anh rất muốn nhưng cũng biết da mặt cô mỏng, bất luận thế nào cũng không đồng ý. Anh cứ thích đùa cô thế này, rõ ràng biết cô sẽ không đồng ý nhưng lại thích dáng vẻ đỏ mặt lúng túng của cô. Sở Chiêu Dương đi đến gần cô, ngực dán lên người cô.
Cúi đầu, anh áp sát vào bên tai cô, khàn giọng nói: “Vậy... ngoan ngoãn đợi anh.”
Cố Niệm đang lúng túng, không phải vì lời anh nói, mà vì chuyện anh làm tiếp theo. Nghĩ đến chuyện lát nữa mình sẽ làm, hơi thở ấm nóng của Sở Chiêu Dương lại đang phả vào tai cô. Mùi hương bạc hạ cũng không ngừng truyền đến từ người anh, cô thở nặng nhọc hơn.
Tâm trạng Sở Chiêu Dương vui vẻ bước vào nhà tắm, khóa cửa lại.
Cố Niệm ở trong phòng, tai đỏ sắp bốc khói. Vốn dĩ hôm nay cô còn bối rối, rốt cuộc có mặc đồ lót gợi cảm xuất hiện trước mặt Sở Chiêu Dương không. Nhưng sinh nhật hôm nay của Sở Chiêu Dương không trọn vẹn, nên cô hạ quyết tâm, thế nào cũng phải chuẩn bị cho anh chút gì đó.
Cắn răng, Cố Niệm đi lấy áo tắm ra khỏi phòng, đến nhà tắm bên ngoài tắm một cái, thay bộ đồ. Bên trong chỉ mặc mỗi đồ lót, bên ngoài là áo tắm, thắt lưng siết chặt, đường cong vòng eo hiện ra, không chút mỡ thừa.
Cố Niệm nhìn mình trong gương, tuy áo tắm đã bao kín bên ngoại, nhưng nhìn vẫn cảm thấy giống như chẳng mặc quần áo.
Mặt cô nóng bừng, hít thở thật sâu, lấy tinh thần.
Trong miệng thì thầm: “Hôm nay là sinh nhật của Sở Chiêu Dương. Hôm nay là sinh nhật của Sở Chiêu Dương.”
Lúc này cô mới oai phong lẫm liệt bước ra ngoài.
Về đến cửa phòng ngủ, cô đang định mở cửa thì cánh cửa đã mở ra trước mặt cô.
Sở Chiêu Dương xuất hiện ngay ở cửa, dáng vẻ định bước ra ngoài. Trên eo anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, để lộ ra phần bụng dưới cơ bắp khỏe mạnh rắn chắc.
Trong đầu Cố Niệm “ầm” một tiếng, mặt đỏ bừng, hai chân không kìm được liên tục lùi về sau, đến khi lưng đụng vào tường mới ngừng lại.
Tường hơi lạnh nhưng cơ thể nóng của cô va vào lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, không hề cảm thấy lạnh.
“Anh... Sao anh đột nhiên lại ra rồi?” Cố Niệm ngạc nhiên hỏi, hiện giờ cô cảm thấy vô cùng chột dạ.
Đồ lót mặc bên trong, vừa mỏng vừa xuyên thấu, cảm thấy... như không mặc đồ.
“Đi ra mới phát hiện em không ở đây.” Sở Chiêu Dương giải thích, cách nói giống như đứa trẻ không cảm thấy an toàn vậy.
Anh không tìm thấy cô liền không an tâm.
Cố Niệm chỉ tay vào nhà tắm bên cạnh: “Em qua đó tắm.”
Sở Chiêu Dương gật đầu. Trên người cô vẫn còn mùi xà bông tắm, đang từ từ bay qua phía anh, đốt lên từng ngọn lửa trong người anh.
Nhóm dịch: Mèo Xinh