Nhưng Mục Kỳ San lại thấy Ngôn Luật mặt đầy khó chịu, không hề thích cô ta đến đây tìm gã. Nụ cười trên mặt Mục Kỳ San cứng đơ, tâm tình mãi mới tốt lên giờ lại ảm đạm. Cô ta vốn định hôm nay đến để nói chuyện đàng hoàng với Ngôn Luật.
Gã thích Cố Niệm cũng không có sao. Cô ta nhận sai, hai người tiếp tục ở bên nhau, sớm muộn cũng khiến hắn quên đi Cố Niệm, vui vẻ ở cạnh cô ta.
Nhưng hiện giờ, cô ta không còn tự tin như vậy.
Đang suy nghĩ, Ngôn Luật đã đi đến, mặt đầy vẻ không vui: “Sao cô đến đây?”
Ngôn Luật vẫn nhớ dáng vẻ phát điên của cô ta, dù hiện giờ cô ta trang điểm xinh xắn dễ thương, nhưng vẫn khiến gã cảm thấy buồn nôn.
“Sao em lại không thể đến? Sợ bị em làm mất mặt nữa à?” Mục Kỳ San không vui nói, tiến lên trước một bước, quàng lấy tay Ngôn Luật, đúng lúc nhìn qua Cố Niệm đang đi tới với ánh mắt khiêu khích.
Cố Niệm cảm thấy không hiểu, Mục Kỳ San khiêu khích cô làm gì, cô chẳng muốn cướp Ngôn Luật của cô ta.
Thẩm Hiểu Mạn hỏi nhỏ: “Chuyện gì thế? Cô ta biết cậu?”
Cố Niệm miễn cưỡng gật đầu: “Nó là em tớ.”
Cô không thể gạt Thẩm Hiểu Mạn. Với tính cách của Mục Kỳ San, chuyện rêu rao mối quan hệ với cô ta với cô cũng không phải không thể, chi bằng nói thẳng, tránh để Thẩm Hiểu Mạn hiểu lầm cô muốn giấu diếm.
Thẩm Hiểu Mạn kinh ngạc đến choáng váng: “Em của cậu? Cô ta… cô ta quàng tay Ngôn Luật thân mật như vậy… không lẽ… cô ta đang quen Ngôn Luật?”
Thẩm Hiểu Mạn cảm thấy tin tức này quá hot, cô có chút nuốt không trôi.
Cố Niệm chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Hiểu Mạn trừng mắt, chớp mấy cái, nói: “Ngôn Luật... anh ta không phải thích cậu sao?”
Tình cảm của Ngôn Luật đối với Cố Niệm, trên dưới cục cảnh sát không ai không biết.
“Sao có thể cùng em cậu...” Quan hệ thật loạn, trong đầu Thẩm Hiểu Mạn lặng lẽ xuất hiện một vở kịch âm mưu luân lý tình yêu..
Cố Niệm khóe miệng giật giật: “Cậu nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác nghe thấy.”
Thẩm Hiểu Mạn lập tức trợn tròn mắt ngậm miệng lại, còn làm động tác kéo dây kéo trên môi lại.
Ngôn Luật hiện rất không thích để Cố Niệm nhìn thấy gã và Mục Kỳ San đi cùng nhau, hơn nữa gã và Mục Kỳ San đã chia tay, không muốn dính lấy cô ta nữa.
Gã trầm mặt muốn rút tay ra.
Nhưng Mục Kỳ San sống chết không chịu buông, thấp giọng nói: “Cố Niệm đã biết rồi, giờ anh vạch rõ mối quan hệ thì có ích gì? Hơn nữa, người ta vốn không quan tâm anh. Anh xem, Sở Chiêu Dương lại đến rước chị ấy rồi.”
Quả nhiên, gã nhìn thấy Sở Chiêu Dương từ xe bước xuống.
Trước đó chiếc Bentayga của Sở Chiêu Dương đậu bên đường, Mục Kỳ San đứng đó, Sở Chiêu Dương sớm đã nhìn thấy, nhưng lại không hề chào hỏi. Giờ anh nhìn thấy Cố Niệm mới bước ra.
Thẩm Hiểu Mạn trông thấy, vội chào tạm biệt Cố Niệm rồi đi trước.
Cố Niệm không định chào hỏi Mục Kỳ San và Ngôn Luật, chỉ đi về phía Sở Chiêu Dương.
Nhưng Mục Kỳ San lại đột nhiên lên tiếng: “Chị, anh rể.”
Cô ta vừa kêu lên, mọi người đều nhìn qua.
Cố Niệm đi đến cạnh Sở Chiêu Dương, Sở Chiêu Dương giơ tay, ngón tay dài xuyên qua tóc cô, chỉnh tóc lại cho cô.
Mục Kỳ San bước qua, còn kéo theo Ngôn Luật. Cô ta cười híp mắt, dáng vẻ như trước kia chưa từng làm loạn trong nhà.
Cố Niệm lạnh lùng nhìn cô ta rồi gật đầu, nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Mục Kỳ San cũng không định nói nhiều với bọn họ, vì vậy không ngăn cản.
Khi hai người đều lên xe, Mục Kỳ San mới lạnh lùng nói với Ngôn Luật: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi.”
Lúc này, đồng nghiệp tan ca vẫn rất nhiều.
Sắc mặt Ngôn Luật khó coi, mặt nhăn nhó, kéo tay Mục Kỳ San lên xe. Mặt đầy giận dữ, Ngôn Luật khởi động xe xong, đạp mạnh ga lái xe xông ra ngoài. Đến khi đã đi xa cục cảnh sát, Ngôn Luật tìm thấy chỗ có thể dừng xe liền dừng lại.
“Cô chạy đến đây làm gì?” Ngôn Luật chất vấn.
“Em muốn gặp anh, sao lại không thể đến? Em gọi cho anh, anh không bắt máy, em chỉ có thể đến cục cảnh sát tìm anh.” Mục Kỳ San nói rồi cảm thấy không vui, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng uất ức.
“Chúng ta đã chia tay rồi.” Ngôn Luật lạnh lùng nói.
Mục Kỳ San cứng đờ, môi run lên: “Ngôn Luật, anh nhất định muốn vô tình như vậy sao?”
“Chia tay rồi thì vui vẻ thoải mái, cô đừng bám theo tôi nữa.” Ngôn Luật lạnh lùng nói, không niệm chút tình xưa.
Mục Kỳ San đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng. Trước kia, cô ta ôm bao nhiêu hi vọng thì bây giờ có bấy nhiêu thất vọng.
“Ngôn Luật, em hỏi anh, anh có từng thích em chút nào không? Bất luận nói thế nào, chúng ta cũng từng rất tốt. Anh đối với em... một chút thích cũng không có sao?” Mục Kỳ San giọng run run hỏi.
Ngôn Luật hừ một tiếng: “Không có. Do cô gặp may, cô trông rất giống Cố Niệm, thân hình cũng giống, vì thế tôi mới chú ý tới cô. Nếu không phải thân hình và gương mặt, cô nghĩ tôi sẽ để ý cô sao?”
Mục Kỳ San run run thở hổn hển, hai tay để lên chân, nắm chặt lại. Vì dùng sức, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, lòng bàn tay còn lưu lại bốn vết màu tím giống trăng lưỡi liềm. Nhưng cô ta đều không thấy đau.
Trong lòng, cô ta chỉ tràn ngập nỗi oán hận.
Hận Cố Niệm.
Đều tại Cố Niệm, đều là lỗi của Cố Niệm!
Dựa vào cái gì, mọi người đều thích chị ta?
Đến Ngôn Luật thích mình, cũng là vì Cố Niệm.
Dựa vào cái gì?
Mục Kỳ San hận đến run rẩy.
“Những gì hôm đó tôi nói với Cố Niệm đều là sự thật, tôi chỉ xem cô là thế thân.” Ngôn Luật không quan tâm sắc mặt trắng bệch của Mục Kỳ San, vô tình nói, “Từ đầu tới cuối, tôi chỉ thích Cố Niệm.”
“Vì cô có gương mặt giống cô ấy, nên mỗi lần gặp cô, tôi đều nghĩ là gặp Cố Niệm. Vì hình thể cô và cô ấy rất giống nhau, chiều cao, thân hình đều giống. Vì vậy lúc làm với cô, che mặt lại, tôi xem cô là Cố Niệm.”
Mục Kỳ San cắn chặt răng, hận không thể tát Ngôn Luật một cái!
“Lúc đầu tôi đứng ngoài xa cửa hàng nhìn cô, cũng không phải là ngại bày tỏ. Chỉ vì tôi cảm thấy ở khoảng cách này, tôi dường như đang nhìn thấy Cố Niệm.” Ngôn Luật mỉa mai nhìn Mục Kỳ San mặt đầy hận thù.
“Hận tôi không? Hận Cố Niệm?” Ngôn Luật cười nhẹ một tiếng.
Mục Kỳ San không nói gì, nhưng biểu cảm và ánh mắt cô ta sớm đã nói rõ mọi chuyện.
Đột nhiên, Ngôn Luật không nói gì, chỉ mím môi nhìn chằm chằm Mục Kỳ San.
Mục Kỳ San ngẩn ra, không biết Ngôn Luật đang định làm gì. Nhưng trong lòng cô ta vẫn không nhịn được mang một tia hi vọng, có lẽ, Ngôn Luật cuối cùng cũng còn một chút, một chút thích cô ta.
Cuối cùng gã vẫn thích điểm khác nhau giữa cô ta và Cố Niệm.
Nhưng dù vậy, một mặt lý trí khác của Mục Kỳ San cũng biết, bản thân đang nằm mơ mà thôi.
Tiếp đó, cô ta nghe Ngôn Luật hỏi: “Nếu cô hận Cố Niệm, vậy cô có muốn thay thế cô ấy không?”
Mục Kỳ San khó hiểu nhìn gã, Ngôn Luật chậm rãi giơ tay lên, ngón tay từ ấn đường cô ta trượt xuống sống mũi, chóp mũi, đôi môi, hàm dưới.
Sau đó lại vòng lên, nhẹ nhàng lướt qua hai má, cuối cùng dừng lại trên khóe mắt cô ta.
Mục Kỳ San không khỏi rùng mình.
Dù động tác của Ngôn Luật nhẹ nhàng, giống sự dịu dàng của hai người yêu nhau. Nhưng thật sự, trong lòng cô ta thấy vô cùng lạnh lẽo. Dường như ngón tay gã mang theo băng vậy, lướt qua nơi nào đều khiến da nơi ấy cứng đờ, lạnh lẽo.
“Hoàn toàn thay thế cô ấy.” Ngôn Luật hỏi, “Con người cô ấy, cô có ngưỡng mộ không?”
Mục Kỳ San ánh mắt sáng lên.
Sao có thể không ngưỡng mộ?
Có công việc tốt, lại có bạn trai tốt như vậy.
Nói thật, nếu Sở Chiêu Dương và Ngôn Luật cùng thích cô ta, cô ta cũng sẽ chọn Sở Chiêu Dương.
Nhìn thấy được suy nghĩ của cô ta, khóe miệng Ngôn Luật nở nụ cười lạnh, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.
“Nếu cho cô cơ hội, trở thành Cố Niệm, cuộc sống của cô ấy, tất cả của cô ấy đều cho cô, cô đồng ý không? Sau này, Sở Chiêu Dương là người đàn ông của cô, một lòng một dạ với cô, những gì Cố Niệm có... đều là của cô.” Giọng nói Ngôn Luật chậm chạp nhẹ nhàng, dụ dỗ nói, “Nếu cô đã hận Cố Niệm cướp hết mọi thứ của mình, vậy cô có đồng ý cướp hết tất cả của cô ấy?”
Ánh mắt Mục Kỳ San lờ mờ, từ từ một hồi sau mới định thần lại.
“Anh... ý anh là gì?” Mục Kỳ San lo lắng hỏi.
“Tôi chỉ hỏi cô, muốn hay không.” Ngôn Luật hỏi.
Mục Kỳ San cắn răng chớp mắt, nghĩ đến Cố Niệm mất hết mọi thứ, tất cả của Cố Niệm đều thuộc về cô ta. Hình ảnh này khiến cô ta vui vẻ đến mức hai má đỏ ửng.
Đột nhiên, trước mặt cô ta ùa đến một tràng cười “ha ha ha ha” điên cuồng.
Chương 239 CẦN CHỊ ĐỂ LÀM GÌ
Đôi môi Mục Kỳ San nhẹ nhàng thốt ra một từ: “Muốn.”
***
Mục Lam Thục và Cố Niệm đều không ngờ, Mục Lam Thục liên lạc với Mục Định Kiệt nhưng người đến lại là Thôi Hân Mi.
Thôi Hân Mi đến thành phố B đã là ba ngày sau.
Trước khi Thôi Hân Mi đến không ai nói gì, không báo cho Mục Lam Thục và Cố Niệm, chỉ xách hành lý lên trực tiếp đón xe ra bắc.
Tối thứ năm, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm về nhà Mục Lam Thục, cùng bà ăn tối.
Mục Kỳ San không ở nhà, khi Cố Niệm hỏi đến, Mục Lam Thục nói: “Nó gần đây không ăn cơm ở nhà, ngày nào cũng nửa đêm mới về, sáng sớm lại đi. Đến mặt nó mẹ cũng không gặp. Nửa đêm nghe tiếng khóa cửa thì biết nó đã về. Sáng sớm chưa thức dậy, lại nghe thấy tiếng khóa cửa thì biết nó đã đi rồi.”
Mục Lam Thục dọn bát đũa lên, nói: “Đừng nói gặp mặt, đến nói cũng không có cơ hội nói với nó một câu, cũng không biết nó đang bận chuyện gì.”
“Nó cũng không làm ầm ĩ nữa?” Cố Niệm hỏi.
Mục Lam Thục thở dài: “Gặp cũng không gặp, làm ầm ĩ thế nào được? Hi vọng nó không học phải tật xấu nào.”
Mục Lam Thục lo lắng Mục Kỳ San từ thành phố nhỏ đến, bị sự phồn hoa ở đây làm mờ mắt, tự cho rằng mình đã thuộc đường, giao du với người không tốt, học không ít chuyện xấu.
Hiện giờ người trẻ tuổi sa ngã rất nhiều.
Hơn nữa, Mục Kỳ San tính tình lại không thận trọng, rất xốc nổi.
“Trở về con sẽ cho người đi điều tra.” Sở Chiêu Dương nói.
Mục Lam Thục gật đầu, giao cho Sở Chiêu Dương làm, bà yên tâm hơn.
“Đến đây, ăn cơm thôi.” Mục Lam Thục nói.
Ba người ngồi xuống, vừa ăn được vài đũa, chuông cửa vang lên.
“Lẽ nào là Mục Kỳ San về?” Cố Niệm đoán.
“Sớm vậy sao?” Mục Lam Thục nói, đứng dậy đi mở cửa
Cố Niệm cản bà: “Mẹ ngồi xuống đi, con ra mở cửa.”
Nói xong, cô đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng đó Cố Niệm liền ngẩn ra.
Đứng trước cửa là Thôi Hân Mi, còn mang theo một rương hành lý lớn.
Nhìn thấy dáng vẻ không giống đến đón Mục Kỳ San đi, mà là muốn đến sống.
“Mợ?” Cố Niệm ngạc nhiên gọi.
Cô quá ngạc nhiên nên quên mất mời Thôi Hân Mi vào.
Mặt Thôi Hân Mi đầy mệt mỏi, dáng vẻ vô cùng mệt nhọc. Đời này của bà ta, đi xa nhất cũng là đến các tỉnh trong Ngu Thành, trước giờ chưa từng ngồi xe lửa thời gian dài như vậy. Suốt đường đi, bà ta mệt như sắp chết.
Bà ta đẩy Cố Niệm vào trong rồi kéo rương hành lý vào: “Đừng ngẩn ra nữa, để mợ vào rồi nói, không thấy mợ mang rất nhiều đồ sao?”
Cố Niệm bị đẩy ngã vào tường, mắt nhìn Thôi Hân Mi kéo hành lý vào trong.
Mục Lam Thục còn cho rằng mình nghe nhầm, bỏ đũa xuống đi ra, ngạc nhiên nói: “Em dâu, sao em đến đây?”
Nghe Mục Lam Thục nói, Thôi Hân Mi lập tức trầm mặt xuống, đẩy hành lý sang một bên: “Không phải chị gọi cho Định Kiệt, nói muốn đuổi Kỳ San đi sao?”
Mục Lam Thục mắng thầm Mục Định Kiệt, đến vợ mình cũng không quản được, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.
“Không phải đuổi, chỉ là miếu nhỏ của chị thật không chứa nỗi nó. Nó xem thường chị nó như vậy thì đừng ăn uống dùng đồ của chị nó. Muốn tiếp tục sống ở thành phố B thì tự mình đi thuê phòng mà ở. Nếu sợ mắc thì cứ về nhà.” Mục Lam Thục lạnh lùng nói.
“Chị thế này không phải là đuổi sao?” Thôi Hân Mi lớn tiếng nói, nước bọt đều văng ra theo.
Điệu bộ ấy giống như đang bắt đầu mắng người khác.
Cố Niệm cũng biết, Mục Kỳ San như vậy là do ai dạy.
Mục Lam Thục liếc nhìn rương hành lý to đùng của bà ta, không thèm lôi thôi với Thôi Hân Mi chuyện này nữa, nhíu mày nhìn Thôi Hân Mi: “Nếu em muốn nói đuổi thì tùy. Vì vậy, em đến để đưa Mục Kỳ San đi?”
“Dĩ nhiên không phải.” Thôi Hân Mi hất cằm, không cảm thấy thái độ của mình có vấn đề, “Chị là bác nó, sao có thể đuổi cháu ruột của mình đi? Em đến làm chủ cho Kỳ San.”
Mục Lam Thục thở một hơi dài, định nói tiếp, đầu đau từng cơn: “Vậy em mang hành lý...”
“Dĩ nhiên là ở đây!” Thôi Hân Mi nói.
“Chỗ chị không có chỗ cho em.” Mục Lam Thục lạnh lùng nói.
“Sao không có chỗ ở? Kỳ San trước đó không phải ở trong phòng Cố Niệm sao? Em có thể chịu thiệt một chút, ở cùng với Kỳ San là được.” Thôi Hân Mi nói, “Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cũng không cần lịch sự, ở chật chội một chút cũng được.”
Mục Lam Thục tức cười, không thèm cư xử lịch sự với Thôi Hân Mi, một chút khách sáo cũng không muốn nói với bà ta.
“Chị gọi cho Định Kiệt, là muốn các em mang nó đi, không phải để em đến đây sống cùng.” Mục Lam Thục nói.
“Ý chị là sao, đều là người nhà, đến em dâu chị cũng muốn đuổi đi? Chỗ chị có phòng trống, chúng tôi ở thì có sao? Nếu thành phố B không có ai thì không nói, đằng này chị ở đây, nhưng lại đuổi chúng tôi đi chỗ khác ở, vậy cần chị làm gì!” Thôi Hân Mi gằng giọng nói, châm chích đau cả tai Cố Niệm.
“Dù sao chúng ta cũng là người thân, đều phải giúp đỡ nhau, sống cùng nhau!” Thôi Hân Mi nói.
“Vậy các người đi tìm người thân của mình đi, nhà chúng tôi không có quy tắc này.” Mục Lam Thục nói thẳng.
“Nhưng họ hàng bên nhà chúng tôi không có ai ở đây? Chị là bác của Kỳ San, dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi ở đây?” Thôi Hân Mi chỉ trích.
Mục Lam Thục chưa từng thấy ai tự cho mình là đúng như Thôi Hân Mi.
Bà là bác của nó thì đáng bị bọn họ chửi, đập phá sao, còn giống như con cái phải cho họ sống ở đây nữa à?
Không cho thì là không đúng sao?
Ai quy định chứ!
“Dựa vào đây là nhà tôi!” Mục Lam Thục tức giận, cảm thấy không thể nói chuyện với mẹ con Thôi Hân Mi.
Cách nghĩ của hai bên không giống nhau.
“Nhà chị thì sao, chị là chị của Định Kiệt, là bác của Kỳ San, nên chị phải để chúng tôi ở đây.” Thôi Hân Mi sống chết bám vào điểm này không chịu buông.
Mục Lam Thục hừ lạnh một tiếng: “Đầu tiên, đây là nhà tôi, chủ hộ là Cố Niệm, tên trên hộ khẩu là Cố Niệm. Để các người ở đây là niệm tình thân. Nhưng nếu không để các người ở đây thì cũng chẳng có gì sai! Đừng ở đây chơi xấu rồi khóc lóc om xòm!”
Bà ở thành phố B một mình nuôi lớn Cố Niệm cũng không dễ dàng gì. Trong cuốc sống gặp rất nhiều chuyện, nếu không có thủ đoạn đanh đá, sao có thể chịu đựng được đến giờ?
“Chỗ của tôi trống một phòng, nhưng không muốn cho các người ở, rồi sao? Tôi thích để chừa cho Cố Niệm, khi nó muốn về nhà thì về ở vài ngày! Dựa vào cái gì phải đưa phòng nó cho các người ở?” Mục Lam Thục lạnh lùng nói.
“Đây là phòng con gái tôi, nó chịu muôn vàng cực khổ để mua, dựa vào cái gì ăn ở miễn phí?” Mục Lam Thục chỉ vào Thôi Hân Mi, “Thật sự nghĩ chúng tôi mẹ góa con côi thì dễ ức hiếp sao? Đừng tưởng chỉ có mình cô ở đây tôi mới dám nói, dù cho hôm nay Mục Định Kiệt đứng ở đây, tôi cũng sẽ nói vậy!”
“Không phải mẹ góa con côi.” Sở Chiêu Dương đột nhiên lên tiếng, “Không phải còn có con sao?”
Anh lấy điện thoại ra, mặt không biểu cảm nhìn Thôi Hân Mi: “Không đi, tôi gọi người đến lôi các người đi.”
Tuy không nói ra nhiều lời nhưng nó lại khiến cho Thôi Hân Mi vô cùng sợ hãi.
Thôi Hân Mi há miệng, ngẩn ra vài giây, đột nhiên xoay người mở cửa, xông ra ngoài hét lên: “Các vị hàng xóm xung quanh, các vị ra phân xử giúp tôi! Mục Lam Thục này mặc kệ tình thân, muốn đuổi em dâu cháu gái ra ngoài! Thật là không có thiên lý, tán tận lương tâm!”
Thôi Hân Mi cũng không quan tâm trời lạnh, ngồi trên xi măng ngoài hành lang, đợi hàng xóm xung quanh đi ra vì sự ồn ào của bà ta.
Bà ta vỗ đùi nói: “Con gái đáng thương của tôi! Chúng tôi tin Mục Lam Thục người chị này, nên mới đưa con gái đến nhờ chị ấy chăm sóc. Chị ấy lại đuổi con tôi ra ngoài, khiến con tôi không có nhà trở về, không có chỗ để đi!”
“Con gái tôi ở đây không ai nương tựa, đến bác ruột của mình cũng không thể nhờ cậy!”
Sắc mặt Mục Lam Thục khó coi, đi ra kéo Thôi Hân Mi vào trong.
Thôi Hân Mi sống chết ngồi xuống đất, khiến Mục Lam Thục không kéo nổi bà ta.
Bà ta không ngừng ngã người xuống, mượn sức mạnh của cơ thể, nhanh chóng kéo Mục Lam Thục ngã xuống.
Thôi Hân Mi vỗ vào chân, hét lên: “Chị đừng kéo tôi! Giờ cảm thấy mất mặt sao? Lúc chị đuổi mẹ con tôi ra ngoài, sao không sợ mất mặt? Hôm nay tôi sẽ để hàng xóm biết bộ mặt thật của chị!”
“Đến con gái của em dâu cũng ức hiếp, thật vô lương tâm!” Thôi Hân Mi nói.
Mục Lam Thục trầm giọng nói: “Là tôi thấy mất mặt thay cô đấy, cô muốn la thì cứ la đi!”