Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 214: Chuyện này, vĩnh viễn không được để cố niệm biết

Ánh mắt không chút che giấu của Sở Chiêu Dương làm Cố Niệm đỏ mặt.

Người đàn ông này, chẳng chịu an phận gì cả.

Nhưng từ tận đáy lòng, Cố Niệm cũng rất muốn được đơn độc ở bên cạnh Sở Chiêu Dương, chỉ có hai người họ, tận hưởng không gian riêng nho nhỏ của hai người.

Thế nên, Cố Niệm đã đồng ý.

***

Hai người quyết định đến Mục gia trước, trưng cầu ý kiến của trưởng bối.

Hai ông bà Mục đương nhiên không có ý kiến, người trẻ tuổi mà, yêu đương cũng không thể cứ bó buộc ở nhà mãi được. Chỉ là họ có chút không nỡ xa Cố Niệm, vừa mới trở về hai ngày giờ lại phải đi rồi.

Thấy dáng vẻ không nỡ của Mục lão thái thái, trong lòng Cố Niệm cũng chua xót không nỡ đi. Một năm cũng chỉ trở về năm ngày thăm hai ông bà, mỗi lần nhìn thấy hai mẹ con họ trở về, họ đều vô cùng vui vẻ, đợi lúc hai người họ rời đi, lại vô cùng luyến tiếc.

Có một lần, Cố Niệm còn nhìn thấy Mục lão thái thái len lén gạt lệ.

Lần nào Mục Lam Thục cũng không nỡ xa hai ông bà, nhưng điều kiện kinh tế nhà họ không cho phép. Bằng không, Mục Lam Thục sớm đã đón hai ông bà đến thành phố B rồi.

“Hay là, sau này chúng ta hãy đi vậy.” Cố Niệm nói với Sở Chiêu Dương.

Mục lão thái thái vội vã xua tay: “Đừng đừng, cháu làm cảnh sát bận như vậy, bình thường cũng chẳng được nghỉ phép. Chiêu Dương càng không cần nói, hiếm khi hai đứa bọn cháu đều rảnh rỗi, cứ đi đi. Bằng không lần sau không biết phải kéo dài đến lúc nào nữa.”

Hiếm khi, Mục Lam Thục cũng đứng ra khuyên nhủ: “Hai đứa đi đi, mẹ ở lại đây với ông ngoại bà ngoại. Lần này mẹ định ở lại đây thêm một thời gian. Trước đây mẹ còn chưa nghỉ hưu, còn có công việc, không thể không ở thành phố B. Bây giờ con đã có công việc rồi, gánh nặng gia đình ta cũng giảm bớt, mẹ đã có thể ở lại đây lâu hơn chăm sóc cho ông bà ngoại con.”

Mục Lam Thục nhìn Sở Chiêu Dương, nói: “Chiêu Dương, con đến đây, bác có vài câu muốn nói với cháu.”

Cố Niệm liền khẩn trương lên, không biết Mục Lam Thục định nói gì với Sở Chiêu Dương.

Mục Lam Thục mới đối xử tốt với Sở Chiêu Dương một chút, không lẽ lại phản đối họ sao?

Sở Chiêu Dương điềm tĩnh đứng dậy, đang định đi thì đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Niệm, anh dịu dàng nhìn cô rồi xoa xoa đầu cô, ý bảo cô yên tâm.

Mục Lam Thục đều nhìn thấy cả, trong lòng liền nảy sinh một loại cảm giác “Con gái lớn không giữ ở nhà được”.

Bà trừng mắt với Cố Niệm một cái: “Con sợ hãi gì chứ, mẹ cũng đâu thể ăn thịt cậu ấy. Mẹ vợ tương lai dặn dò con rể vài câu, không được sao?”

Cố Niệm kinh ngạc nhìn Mục Lam Thục. Nhanh như vậy, Sở Chiêu Dương đã được thăng cấp thành con rể tương lai rồi? Vì câu nói này của Mục Lam Thục, Cố Niệm mới yên tâm. Cô nhìn Mục Lam Thục và Sở Chiêu Dương bước vào phòng, đóng chặt cửa lại, cũng không biết nói gì mà lại phải tránh mặt cô.

Mục lão thái thái mỉm cười nói: “Cháu đừng lo lắng, đơn giản cũng chỉ là dặn dò Chiêu Dương đối xử tốt với cháu. Mẹ cháu xem cháu như bảo bối vậy, đương nhiên sợ cháu sau này phải chịu uất ức. Ban đầu lúc mẹ cháu muốn kết hôn với ba cháu, ông ngoại cháu đã hút thuốc cả đêm, ngày thứ hai cũng đã gọi ba cháu vào phòng nói chuyện một buổi đấy thôi.”

“Nói rồi cũng có lợi ích gì chứ, không phải vẫn khiến mẹ con Lam Thục chịu nhiều cực khổ vậy sao?” Mục lão gia vừa nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu.

Đã nhiều năm như vậy, ông không ngừng tự hỏi, nếu năm xưa ông không đồng ý, Mục Lam Thục kết hôn với một người khác, có phải nó sẽ không phải mệt mỏi như bây giờ không?

Cố Niệm đem ánh mắt hướng về phía cửa phòng, cũng không biết Mục Lam Thục sẽ nói những gì với Sở Chiêu Dương.

Mục Lam Thục dời hai cái ghế cao đến, bản thân ngồi một cái, cái còn lại bảo Sở Chiêu Dương ngồi xuống.

Đợi Sở Chiêu Dương ngồi xong, Mục Lam Thục mới nói: “Cố Niệm, bác giao lại cho cháu. Xem ra, hai đứa đã không thể tách rời nữa rồi. Bác chỉ muốn nói với cháu, bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, cũng đừng làm tổn thương Cố Niệm.”

Sở Chiêu Dương lẳng lặng nhìn Mục Lam Thục, đợi bà nói hết.

“Cố Niệm con bé thật sự rất yêu cháu, vì cháu hi sinh gì nó cũng chịu. Trước kia bác không đồng ý hai đứa đến với nhau, lần đầu tiên cháu đến nhà, sau khi cháu đi, Cố Niệm đã quỳ xuống trước mặt bác. Con bé cứ quỳ, khóc lóc xin bác đồng ý, thậm chí còn nói với bác, vì cháu, con bé đồng ý không cần danh phận cũng muốn ở bên cháu.”

Miệng Sở Chiêu Dương khẽ động, anh không biết, Cố Niệm từng quỳ xin Mục Lam Thục.

“Con bé đơn thuần, tốt bụng, trước giờ chưa từng làm chuyện gì tổn thương người khác.” Đôi mắt Mục Lam Thục lóe lên một tia ấm áp nhưng đau lòng, “Nếu... Bác là nói nếu, giữa hai đứa xảy ra vấn đề, cháu đừng làm tổn thương con bé. Nghĩ đến tình cảm con bé dành cho cháu. Bất luận xảy ra chuyện gì, tình cảm của con bé mãi không thay đổi, tình cảm đó là thật.”

Sở Chiêu Dương lẳng lặng đánh giá biểu cảm của Mục Lam Thục, nói: “Cháu mãi mãi sẽ không làm tổn thương cô ấy. Bất luận xảy ra chuyện gì, cô ấy chính là cô ấy. Trong mắt cháu, cô ấy chỉ là Cố Niệm, không liên quan đến người khác.”

Miệng Mục Lam Thục giật giật, biểu cảm của Sở Chiêu Dương và lời của cậu ấy, giống như... Hình như cậu ấy đã biết chuyện gì rồi.

Nhưng, sao cậu ấy có thể biết được chứ?

Mục Lam Thục lập tức từ bỏ ý nghĩ này, nhất định là do ánh mắt Sở Chiêu Dương giống như nhìn rõ hết thảy vậy, thế nên mới khiến bà có cảm giác này.

“Đừng nói quá sớm, bác đương nhiên hi vọng, mãi mãi cũng không có ngày đó. Nhưng lỡ như có, bác hi vọng cháu có thể nhớ những lời hôm nay cháu đã nói.” Mục Lam Thục nói.

“Cháu đảm bảo với bác, bất luận xảy ra chuyện gì, cháu cũng sẽ không làm tổn thương cô ấy. Cố Niệm chính là Cố Niệm, trong lòng cháu, cô ấy là một cá thể độc lập, không bị bất kỳ ai khác liên lụy.” Sở Chiêu Dương nghiêm túc nói.

Giọng nói nặng trĩu lại khiến Mục Lam Thục không cách nào bình tĩnh được nữa.

Đồng tử bà rung động: “Cháu...”

Ánh mắt Sở Chiêu Dương nặng nề nhìn bà, đầy ẩn ý nói: “Có một số chuyện, chỉ có chúng ta biết là được rồi, Cố Niệm mãi mãi cũng không cần biết.”

Mục Lam Thục đứng bật dậy, không dám tin nhìn Sở Chiêu Dương.

Con ngươi của bà không ngừng run run trong hốc mắt, hai môi khép mở, run rẩy kịch liệt.

“Cháu...” Mục Lam Thục lấy tay đỡ ngực, cảm thấy hô hấp khó khăn, trên mặt đã không còn giọt máu nào, “Cháu biết gì rồi?”

Sở Chiêu Dương nhìn ra được, Mục Lam Thục rất thấp thỏm quan hệ của anh và Cố Niệm. Bà luôn lo lắng có một ngày anh biết chân tướng, sẽ làm tổn thương Cố Niệm. Vốn có một số chuyện, anh không muốn nói, coi như bí mật cất giấu trong lòng. Nếu đã là bí mật thì cứ để nó mãi mãi được giữ kín đi. Đối với Cố Niệm, anh cũng muốn cả đời này không để cô biết chuyện. Những đau khổ đó, bản thân anh trải qua là đủ rồi, anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho Cố Niệm.

Nhưng nhìn thấy Mục Lam Thục vẫn không yên tâm, Sở Chiêu Dương mới dứt khoát ngả bài với bà, nói với bà, anh sớm đã biết hết rồi. Vậy nên, chuyện mà bà luôn lo lắng, thật ra vốn sẽ không xảy ra.

“Trước đây có người gửi một văn kiện nặc danh cho cháu, bên trong có nhắc đến Cố Lập Thành.” Sở Chiêu Dương nói.

Trong đầu Mục Lam Thục nổ vang một tiếng, không ngừng lui về sau mấy bước, mãi cho đến khi lưng bà chạm vào vách tường phía sau.

“Bản thân cháu cũng đã tự mình điều tra, chứng thực nội dung của văn kiện nặc danh đó.” Sở Chiêu Dương cũng đứng dậy, “Thế nên, chuyện nên biết, cháu cũng đã biết rồi.”

Cả người Mục Lam Thục run lên: “Thế là, cháu đã biết Cố Lập Thành từng bắt...”

“Bác gái.” Sở Chiêu Dương ngắt lời bà, không để bà nói câu ấy ra, “Chuyện này, trong lòng chúng ta biết là được rồi, hãy cứ để trong lòng, không cần nói ra.”

“Thế nên thời gian trước cháu mãi không chịu gặp Cố Niệm, chính là vì chuyện này sao?” Mục Lam Thục hỏi, đột nhiên mọi nghi vấn đều được giải đáp.

Sở Chiêu Dương gật đầu: “Cháu cần phải xử lý xong chuyện này, cũng sắp xếp lại tâm trạng bản thân cho tốt, mới có thể gặp cô ấy.”

Mục Lam Thục che miệng lại tránh để âm thanh kinh ngạc phát thành tiếng, nước mắt “tí tách tí tách” rơi xuống. Bà thật sự không ngờ, Sở Chiêu Dương sớm đã biết rõ mọi chuyện. Bản thân cậu ta đã biết nhưng vẫn lựa chọn ở cùng Cố Niệm. Trong một thời gian ngắn, cảm giác mắc nợ, hổ thẹn, thoải mái, nhiều cảm xúc ập đến cùng một lúc.

Rốt cuộc cậu ấy... Cậu ấy đã trải qua đấu tranh giằng xé thế nào mới có thể xuất hiện lại trước mặt Cố Niệm?

Người đàn ông này, bà thật sự... Thật sự có thể yên tâm giao Cố Niệm cho cậu ấy rồi.

“Chuyện này, vĩnh viễn không được để Cố Niệm biết.” Sở Chiêu Dương nói, “Sau này, cũng đừng nhắc đến nữa.”

Mục Lam Thục im lặng gật đầu.

“Bác phản đối hai đứa kịch liệt như vậy, đến cả một lý do cũng không nói ra, chính là vì không muốn để con bé biết chuyện này, bằng không, sợ rằng con bé sẽ chịu không nổi.” Mục Lam Thục nói.

Bà nhìn Sở Chiêu Dương, đột nhiên, “phù phù” một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Sở Chiêu Dương.

Trước khi Sở Chiêu Dương ngăn cản, Mục Lam Thục đã khấu đầu một cái thật mạnh với Sở Chiêu Dương.

“Bác biết, ba của Cố Niệm đã gây tổn thương sâu sắc với cháu, bác xin lấy cái mạng này ra để bù đắp cho cháu. Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...” Mục Lam Thục phủ phục trên mặt đất, khóc không thành tiếng, liên tiếp xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”

Bà vốn tưởng rằng, nếu Sở Chiêu Dương biết được chân tướng, chắc chắn sẽ rất hận gia đình bà, sẽ hận Cố Niệm. Bây giờ, bà mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy.