Cố Niệm bị gọi như vậy cảm thấy rất ngại, nhưng Sở Chiêu Dương lại rất vui.
“Chị cứ gọi em là Cố Niệm là được.” Cố Niệm ngượng ngùng nói, “Bằng không, em nghe gọi thế cũng ngại lắm.”
Minh Ngữ Đồng cười “hì hì” mấy tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi, đều tại học trưởng gây áp lực cho chị lớn quá, chị thật không dám khiến anh ấy không vui.”
Cố Niệm không kìm được nhìn về phía Sở Chiêu Dương, điện thoại bị Sở Chiêu Dương bật loa ngoài, Minh Ngữ Đồng bên kia nói gì, Sở Chiêu Dương đều nghe thấy.
Anh chậm rãi nói: “Tôi cũng sợ bạn gái không vui.”
Cố Niệm lập tức cấu vào bụng Sở Chiêu Dương một cái thật mạnh, nói lung tung gì vậy chứ!
Minh Ngữ Đồng hiểu rõ ý tứ khi Sở Chiêu Dương gọi đến, nên dứt khoát đem chuyện hôm đó mình đến tìm Sở Chiêu Dương giải thích rõ ràng. Tự nhiên, cô cũng nói rõ chuyện tìm em họ thất lạc của mình.
“Hả?” Cố Niệm vừa nghe, liền nói, “Chị có thể nói rõ hơn với em, em sẽ giúp chị để ý một chút. Ngoại trừ mắt cá chân có vết bớt, còn có đặc điểm gì khác không?”
Minh Ngữ Đồng đang định nói, Sở Chiêu Dương đã ngắt lời hai người họ: “Sau này có dịp sẽ đưa em đến gặp cô ấy, lúc đó hãy nói chi tiết hơn. Tạm biệt.”
Đừng có đùa, chuyện lần trước giải thích rõ là được rồi, sao có thể để Cố Niệm tâm sự Minh Ngữ Đồng nữa chứ, lãng phí thời gian bên nhau của anh và Cố Niệm.
Cố Niệm xấu hổ trực tiếp bưng kín mặt, còn vùi đầu vào dưới lớp gối mềm xốp.
“Anh thật là, sao đột nhiên lại tắt điện thoại của người ta như thế chứ!” Cố Niệm ảo não nói, “Em thật sự mất mặt quá đi.”
“Không để chính miệng cô ấy giải thích rõ ràng, sợ rằng em sẽ mãi suy nghĩ đến chuyện này.” Sở Chiêu Dương nghiêng người nhìn cô. Cánh tay dài chống ở bên hông, âu yếm nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm vẫn rúc mặt vào gối như con đà điểu mãi không chịu rời ra, lúc nói chuyện, giọng đầy vẻ khó chịu: “Chị ấy chắc chắn cảm thấy em vô cùng nhỏ mọn.”
Trong mắt Sở Chiêu Dương lấp lánh ý cười, Cố Niệm nhỏ mọn, đây chẳng phải là chuyện ai nấy đều có thể hiểu được sao? Dù gì, cô có người bạn trai xuất sắc như anh, đương nhiên phải giữ cho chặt, không cho bất kỳ người phụ nữ nào khác đến gần rồi. Sợ bạn trai tốt như anh bị cướp mất, cũng là chuyện rất bình thường mà!
Thế nên, Sở Chiêu Dương vuốt ve mái tóc của Cố Niệm, nói: “Cô ấy hiểu mà.”
Cố Niệm: “...”
Sao cô cứ cảm thấy, câu nói này của Sở Chiêu Dương, ý tứ hình như không giống như ý cô hiểu lắm!
Khóe môi Sở Chiêu Dương cong lên, lòng bàn tay nóng bỏng dán vào phần lưng trắng mịn lộ ra bên ngoài chăn của cô, chầm chậm vuốt qua, giữ chặt vai cô, thuận tay kéo cô vào lòng.
Cố Niệm ngoan ngoãn để anh ôm, từng chút từng chút sát gần hơn, dán vào ngực anh, cố gắng đến gần hơn nữa. Sau đó, cánh tay mảnh khảnh trắng muốt như ngọc vòng qua eo anh, ôm lấy anh, ôm anh chặt hơn nữa. Gương mặt bé nhỏ xinh xắn cọ cọ vào ngực anh, tìm một vị trí thật thoải mái, rồi nhắm mắt lại. Bên tai dường như còn nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch thình thịch của anh, nhiệt độ ấm áp giữa lồng ngực đều truyền lên hai má của cô.
“Như vậy thật tốt.” Cố Niệm nhắm mắt, nhỏ giọng thở dài.
Sở Chiêu Dương cúi đầu, hai má quyến luyến cọ vài cái trên trán cô, hôn nhẹ lên khóe mắt cô.
Phải, như vậy thật tốt.
***
Trong lúc mơ ngủ, Cố Niệm cảm thấy có thứ gì đó đang cọ cọ vào mình.
Rất nóng, rất cộm.
Hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả lên đôi má của cô, dù cô vẫn chưa tỉnh hẳn, cả người vẫn đang mơ mơ hồ hồ không muốn tỉnh lại, nhưng thân thể đã vô thức có cảm giác.
Mãi cho đến khi cô cảm thấy có đôi bàn tay như kèm theo dòng điện, nhen nhóm khắp nơi trên người cô. Cố Niệm bị làm cho không cách nào ngủ tiếp được, mơ màng mở mắt ra thì kinh ngạc phát hiện bản thân đang bị Sở Chiêu Dương đè lên người.
Cũng không biết từ lúc nào, hai tay anh đã chống hai bên hông cô, đầu vùi vào giữa xương quai xanh của cô.
“Chiêu Dương...” Cố Niệm vốn muốn trách anh đánh thức cô, nhưng không ngờ âm thanh khi vừa mở miệng lại biến thành một giọng nói yểu điệu dịu dàng, nghe ra rất yêu kiều, còn có chút thở dốc. Chính bản thân cô nghe thấy cũng phải đỏ mặt tía tai.
Sở Chiêu Dương hơi hơi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi cô: “Tỉnh rồi à?”
Cố Niệm liếc anh một cái, anh phá phách như vậy, cô có thể không tỉnh sao? Đang định mở miệng, cô liền thấy anh tiến đến.
Cố Niệm kinh ngạc thở hổn hển, vội vã định tránh đi: “Em… Em còn chưa hồi phục nữa.”
Lúc này cả eo và chân cô đều vô cùng đau nhức. Quả nhiên, cô vừa định tránh đi, chỉ hơi nghiêng người một chút, mà eo đã đau muốn chết rồi. Giống như vừa hít đất mấy trăm cái, cơ bắp đều đau, đùi cũng nhức, chân chẳng còn chút sức nào vậy. Cô đâu ngờ rằng, di chứng để lại sau chuyện đó lại nghiêm trọng như vậy chứ.
“Đây là phản ứng bình thường vào buổi sáng.“Sở Chiêu Dương giải thích.
Vốn dĩ, buổi sáng anh đều phải nín nhịn. Nhưng giờ có được cô gái của anh trong lòng, anh còn đang đắc ý từ nay mỗi sáng thức dậy không cần phải nhịn nữa rồi. Kết quả, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu vừa rồi của cô, Sở Chiêu Dương dù cho có muốn mấy đi nữa cũng không đành lòng.
“Tối qua anh đã rất kiềm chế, sao còn đau nhiều như vậy?” Sở Chiêu Dương nghi ngờ, giơ tay xoa xoa nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cô. “Đau ở đâu?”
Cảm giác bản thân như vừa tránh được một kiếp, Cố Niệm lập tức ôm lấy Sở Chiêu Dương làm nũng: “Chỗ nào cũng đau.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt át, dáng vẻ vô tội đáng thương.
“...” Sở Chiêu Dương thở dốc, cổ họng khô rát, “Đau thì đừng dụ dỗ anh.”
Cố Niệm: “...”
Cô dụ dỗ anh lúc nào chứ?
Thấy nét mặt còn chưa hiểu của cô, cộng thêm dáng vẻ đầy ủy khuất, Sở Chiêu Dương cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Em nhìn anh như vậy, làm anh rất muốn.”
Cố Niệm vừa nghe, vội vã cúi đầu, gục đầu vào ngực anh.
Phản ứng của cô rất thú vị, giống như một chú mèo con bị sợ hãi vậy.
Tay Sở Chiêu Dương miết vào eo cô: “Ở đây đau à?”
“Vùng thắt lưng, bụng, hai bên eo, đều đau.” Cố Niệm ủy khuất nói.
Người đàn ông này còn nói bản thân đã kiềm chế, nếu còn không kiềm chế, không biết sẽ thành ra như thế nào? Tối qua rõ ràng sau khi bước vào cuộc ân ái, anh đã chẳng thèm quan tâm đến cô nữa. Ngay cả khi cô xin tha cũng vô dụng.
Nghe thấy vậy, Sở Chiêu Dương liền từng chút từng chút mát xa giúp cô thư giãn.
Cố Niệm cảm thấy cơ bắp đau nhức, bấy giờ được anh xoa bóp đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Sở Chiêu Dương hỏi.
“Ừm.” Cố Niệm sợ anh mệt, “Anh dừng lại đi, anh cứ xoa bóp như vậy, tay cũng sẽ đau lắm.”
“Không sao.” Cô hết đau nhanh một chút, anh mới có thể sớm được một lần nữa, “Còn chỗ nào không thoải mái nữa?”
Chỗ không thoải mái nhất Cố Niệm lại không dám nói, chỉ biết đỏ mặt lắc đầu.
Sở Chiêu Dương đại khái cũng đoán được.
“Giờ hiện chỗ anh không có thuốc, trở về anh tìm Thi Hoằng Trạch lấy một ít, về thoa cho em.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm vừa nghe, vội vã lắc đầu: “Không cần, không cần đâu!”
Đùa sao, vì chuyện này mà đi tìm Thi Hoằng Trạch thì mất mặt biết mấy!
Để người khác biết… Cô… Cô còn mặt mũi nào gặp mọi người chứ?
“Nghĩ gì vậy? Anh đâu thể nào để Thi Hoằng Trạch biết chứ.” Sở Chiêu Dương nhíu mày.
Đây là chuyện thân mật của hai người họ, sao có thể nói với người ngoài?
Cố Niệm cũng ngại cùng anh cứ ở mãi trên giường thế này, liền nói: “Em đói rồi.”
“Anh đi gọi đồ ăn.” Sở Chiêu Dương lập tức nói, “Em muốn ăn gì?”
Không biết có phải do ánh mắt của cô quá nóng bỏng không mà Sở Chiêu Dương giống như cảm nhận được. Anh đang cầm ống nghe chuẩn bị gọi phục vụ phòng thì đột nhiên xoay người lại, khiến Cố Niệm nhìn thấy chính diện của anh.
Anh đang hành quân một nửa, nhưng dù thế cũng thật sự kinh người. Cố Niệm cũng không tưởng tượng được, tối qua sao bản thân có thể chịu nổi nữa. Cố Niệm cảm thấy, nếu đổi lại bản thân bị anh nhìn như thế, sớm đã ngượng chết rồi. Nhưng Sở Chiêu Dương lại rất thoải mái, để mặc cô nhìn cho rõ.
Cố Niệm vội vã kéo chăn che mặt lại: “Anh mặc quần vào đi!”
Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Cũng chẳng phải chưa từng thấy qua.”
Cố Niệm: “...”
Hai chuyện này giống nhau sao?Cố Niệm nhìn ánh mắt của Sở Chiêu Dương, sao cô lại có cảm giác anh đang định vỗ béo cô lấy thịt vậy chứ?
“Đại khái kiểu trứng chiên hay gì đó là được.” Cố Niệm ngáp một cái, tối qua không được ngủ ngon, “Cộng thêm một tách cà phê nữa.”
Sở Chiêu Dương xốc chăn bước xuống giường, Cố Niệm còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhìn thấy anh chẳng mảnh vải che thân mới nhớ ra anh còn chưa mặc gì.
Cố Niệm nhìn phần eo rắn chắc thon gọn của anh, chợt nhớ lại cảm giác tối qua lúc chạm vào eo anh, đúng là thật sự rất tuyệt.
Không biết có phải do ánh mắt của cô quá nóng bỏng không mà Sở Chiêu Dương giống như cảm nhận được. Anh đang cầm ống nghe chuẩn bị gọi phục vụ phòng thì đột nhiên xoay người lại, khiến Cố Niệm nhìn thấy chính diện của anh.
Anh đang hành quân một nửa, nhưng dù thế cũng thật sự kinh người. Cố Niệm cũng không tưởng tượng được, tối qua sao bản thân có thể chịu nổi nữa. Cố Niệm cảm thấy, nếu đổi lại bản thân bị anh nhìn như thế, sớm đã ngượng chết rồi. Nhưng Sở Chiêu Dương lại rất thoải mái, để mặc cô nhìn cho rõ.
Cố Niệm vội vã kéo chăn che mặt lại: “Anh mặc quần vào đi!”
Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Cũng chẳng phải chưa từng thấy qua.”
Cố Niệm: “...”
Hai chuyện này giống nhau sao?