Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 198: Thầy rất thân với ngôn luật sao?

Bốn người vừa cắn hạt dưa, ăn đồ ăn vặt nói chuyện phiếm, vừa uống nước.

Giữa chừng, Cố Niệm vào phòng vệ sinh một chuyến.

Nhưng không ngờ từ vừa phòng vệ sinh bước ra đã nhìn thấy Trì Dĩ Hằng đứng trước cửa.

Còn tưởng thầy ấy cũng muốn đi vệ sinh nên Cố Niệm đứng tránh qua. Cô đang định trở về toa khác thì bị Trì Dĩ Hằng gọi lại: “Cố Niệm.”

Cố Niệm quay đầu nhìn anh ta.

Trì Dĩ Hằng đắn đo một lúc, nói: “Là tôi đã làm gì không tốt sao? Thái độ của em đối với tôi hình như thay đổi rồi.”

“Có sao?” Cố Niệm hơi kinh ngạc, “Không phải chứ, thầy cũng đâu có điểm nào làm không tốt.”

Trì Dĩ Hằng hơi nhíu mày: “Nhưng trước đây, dù cho em thích Sở Chiêu Dương, lúc không tiếp nhận tôi cũng không xa lại với tôi như vậy. Bây giờ em hình như rất ghét tôi, chúng ta giống như đã có thêm một bức tường ngăn cách.”

Cố Niệm không ngờ bản thân lại thể hiện rõ ràng như vậy, bị Trì Dĩ Hằng nhìn ra rồi.

Cô cười cười: “Đâu có, thầy nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ là bây giờ em và Sở Chiêu Dương ở bên nhau, nên có khoảng cách với người khác một chút, tránh gây hiểm lầm.”

“Tôi thừa nhận, tôi vẫn thích em, nhưng tôi sẽ không làm phiền em. Tôi biết em và Sở Chiêu Dương ở bên nhau, tôi chỉ muốn có thể làm bạn với em, chuyện gì có thể giúp thì giúp, chỉ thế thôi. Em đừng đẩy tôi ra xa, cứ xem tôi như một người bạn, có được không?” Trì Dĩ Hằng dịu giọng nói.

Trong lòng Cố Niệm chỉ cảm thấy châm biếm, nếu không nghe thấy những gì thầy ấy nói với Ngôn Luật, lúc này có thể cô thật sự cảm thấy áy náy.

“Em đã nghe hết rồi.” Cố Niệm khẽ nói.

“Cái gì?” Trì Dĩ Hằng kinh ngạc.

“Những lời thầy nói với Ngôn Luật, em đã nghe thấy hết rồi.” Cố Niệm nhìn Trì Dĩ Hằng, có chút khó chịu, “Thầy nói, thầy chỉ giúp anh ấy trông chừng em, không để em đi cùng người khác... ”

Cô cảm thấy rất khó chịu, giống như cô thật sự là ai đó của Ngôn Luật, Ngôn Luật không ở đó, cô không chịu nổi cô đơn vậy.

Trì Dĩ Hằng há hốc miệng, không ngờ Cố Niệm lại nghe thấy.

“Tôi... ” Trì Dĩ Hằng lên tiếng.

Cố Niệm hơi mỉm cười, cắt ngang: “Em vốn không trách thầy điều gì, chỉ cảm thấy có chút khó chịu. Lúc đó không thể đáp lại thầy, em thật sự cảm thấy rất áy náy, nhưng sau đó mới biết, vốn không cần phải thế.”

Cố Niệm thở dài: “Chuyện này đã qua rồi, em vẫn xem thầy như một người bạn, nhưng thầy cũng không cần nói thích em nữa. Em không hiểu, em đã ở bên Sở Chiêu Dương rồi mà thầy cũng không phải thật lòng thích em. Bây giờ còn nói những lời này với em là có ý gì chứ? Thầy cảm thấy có thể lừa được em, sau đó chuyền tay tặng lại cho Ngôn Luật sao?”

Cố Niệm thật sự cảm thấy hai người này vô cùng nhàm chán.

Bọn họ xem cô là gì chứ?

Một món hàng sao?

Bọn họ làm thế khiến cô cảm thấy thật ghê tởm.

Thần sắc Trì Dĩ Hằng trầm xuống, dịu giọng nói: “Xin lỗi, nhưng những gì lúc đó em nghe thấy vốn không phải là suy nghĩ thật sự của tôi. Đúng, trước khi đi Ngôn Luật từng nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc cho em, cũng sẵn tiện giúp cậu ấy đề phòng người đàn ông khác. Nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn luôn thích em, là tôi bỉ ổi, đã lừa Ngôn Luật. Tôi rõ ràng thích em lại không nói với cậu ấy, còn giả vờ giúp cậu ấy nữa.”

“Nếu nói tôi đã lừa ai, thì đó chính là Ngôn Luật, tôi không lừa em.” Trì Dĩ Hằng giải thích, “Tôi nói thế với Ngôn Luật, cũng chỉ là... không muốn để cậu ấy biết tôi có ý với em thôi. Nếu em đã ở cùng Sở Chiêu Dương, tôi cũng không cần để Ngôn Luật biết tâm ý của tôi đối với em.”

“Thầy rất thân với Ngôn Luật sao?” Cố Niệm hiếu kỳ hỏi.

“Ừm, thật ra trước khi Ngôn Luật thi vào trường cảnh sát chúng tôi đã quen biết nhau rồi. Chỉ là vì tránh hiềm nghi, thế nên ở trường mới không thể qua lại nhiều.” Trì Dĩ Hằng giải thích.

Cố Niệm cứ cảm thấy hình như có điểm nào đó kỳ quái nhưng không nói ra được.

Cuối cùng, Cố Niệm chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi quay người rời đi.

Trì Dĩ Hằng nhìn theo bóng lưng Cố Niệm, hơi nhắm mắt lại.

Tình cảm với Sở Chiêu Dương thật sự rất tốt sao?

***

Sau đó, Trần Vũ Chinh xuống xe trước.

Trì Dĩ Hằng cũng xuống trước họ một ga, trước khi Trì Dĩ Hằng xuống ga, Mục Lam Thục lại mời Trì Dĩ Hằng đến nhà chơi một lần nữa.

Trì Dĩ Hằng nhìn Cố Niệm một cái, mỉm cười gật đầu: “Nếu Cố Niệm hoan nghênh, cháu nhất định sẽ đến.”

“Con bé chắc chắn sẽ hoan nghênh!” Mục Lam Thục vội nói.

Trì Dĩ Hằng mỉm cười, chào tạm biệt hai người họ.

Xuống ga, Trì Dĩ Hằng cũng không vội rời đi mà đứng trước cửa sổ của Mục Lam Thục và Cố Niệm, vẫy tay với họ, mãi cho đến khi xe lửa chầm chậm lăn bánh.

Mục Lam Thục thở dài: “Trì Dĩ Hằng cậu nhóc này quả là không tệ.”

Bà cố ý nhìn sang Cố Niệm một cái, “Cũng không biết tương lai cô gái nào có phúc, có thể ở bên cậu ấy.”

Dù gì cũng không phải là cô, Cố Niệm nhàn nhạt nghĩ, không để ý đến câu nói của Mục Lam Thục, tâm tư đều đặt hết lên người Sở Chiêu Dương.

Đăng nhập wechat, không có tin nhắn của Sở Chiêu Dương.

Cố Niệm tự chế giễu mình, bây giờ cô còn không cảm nhận được thất vọng sao?

***

Cố Niệm và Mục Lam Thục đến trạm, em trai Mục Lam Thục, cũng chính là cậu của Cố Niệm, Mục Định Kiệt đã đứng ở cửa ga đợi đón hai người họ.

Nhìn thấy Mục Lam Thục, ông vội vẫy tay gọi: “Chị.”

Mục Lam Thục nhanh chóng bước đến, Mục Định Kiệt đón lấy túi to túi nhỏ trên tay Cố Niệm, nói: “Sao hai người lại mua nhiều đồ về thế? Năm nào cũng mang về nhiều như vậy, tốn không ít tiền, còn mệt như vậy nữa.”

“Chị không có cách nào ở bên tận hiếu với ba mẹ, mỗi năm cũng chỉ về một lần, nên mua nhiều một chút.” Mục Lam Thục nói.

“Chị, chị đừng nói thế, là em không có bản lĩnh, không có cách nào để ba mẹ sống tốt hơn.” Mục Định Kiệt có hơi thất vọng, “Vừa khiến chị ở thành phố B xa xôi, còn phải lo lắng cho cả nhà.”

Mục Lam Thục lắc đầu: “Nói bản lĩnh không bản lĩnh gì chứ, chị cũng đâu có bản lĩnh gì.”

“Không nói chuyện này nữa.” Mục Định Kiệt cười nói, “Đi, mau về nhà, Hân Mi đang ở nhà chuẩn bị cơm tất niên đó.”

Mục Định Kiệt vẫy một chiếc taxi, rồi cùng tài xế chuyển hành lý lên xe, rời khỏi ga.

Ông ngoại bà ngoại của Cố Niệm sống trong một khu tập thể nhỏ. Con cái của những căn hộ trong đó đều ra ngoài, cùng chơi đùa trong sân. Ông bà Mục gia sống ở lầu một, căn nhà cũ đã mấy mươi năm, một tầng có năm sáu hộ gia đình, bình thường đi đâu cũng gặp nhau, quây quần tám chuyện, rất náo nhiệt.

Cửa nhà và cửa sổ của các gia đình đều hướng thẳng ra hành lang và sân, nhà nào có khách, nhà nào có người trở về, lúc xào rau trong bếp cũng có thể nhìn thấy.

Hàng xóm bên cạnh Mục gia nhìn thấy Mục Lam Thục và Cố Niệm, bèn nâng cửa sổ nhỏ trên phòng bếp lên, gân cổ gọi: “Lam Thục, Cố Niệm về rồi à!”

“Vâng, dì Lâm.” Mục Lam Thục dừng lại, nhìn vào cửa sổ, mỉm cười với dì Lâm đang xào rau bên trong.

“Ôi chao, lại mang nhiều đồ về thế à.” dì Lâm ngưỡng mộ nói.

Mục Lam Thục cũng chỉ cười cười.

Hàng xóm trong khu này đều thấy hai mẹ con cô ở thành phố B sống rất khá, hô mưa gọi gió. Còn thực tế như thế nào, Mục Lam Thục cũng không muốn giải thích nhiều. Dù cho có nói sự thật, người ở đây đại khái đều cảm thấy bà chỉ đang than khổ.

Vợ của Mục Định Kiệt, Thôi Hân Mi cũng đang làm đồ ăn trong bếp. Bà ta đã nghe thấy hết lời của dì Lâm, sắc mặt vốn không được tốt lại càng âm trầm hơn. Không phải đang chê cười nhà bà không có bản lĩnh, không bằng mẹ con Mục Lam Thục sống ở thành phố lớn sao?

Lúc Mục Lam Thục và Cố Niệm bước vào cửa, Thôi Hân Mi liền cười gượng gạo, cất giọng nói như sắp chết, không chút sức lực gọi: “Chị, Cố Niệm, về rồi à.”

Nói xong liền đỡ lấy eo, nhíu mày “Ôi” một tiếng, khuôn mặt đen nhẻm lộ ra vẻ đau xót.

Mục Định Kiệt vội vã đặt đồ trên tay xuống, chạy đến đỡ bà ta: “Lưng lại đau nữa à?”

Thôi Hân Mi lắc đầu yếu ớt: “Không sao, có thể do làm việc suốt cả ngày nên hơi mệt thôi.”

Nụ cười trên môi Mục Lam Thục sững lại, liền nói: “Em đừng làm nữa, còn lại để chị làm cho.”

“Chuyện này... ” Thôi Hân Mi trầm ngâm một tiếng.

Ai ngờ, Mục Định Kiệt lại nói: “Chị, chị vất vả cả ngày đường rồi, mau dẫn Cố Niệm vào nghỉ ngơi đi, em làm là được rồi.”

Ông quét mắt qua bàn dài trong bếp: “Cũng chẳng có việc gì.”

“Đúng rồi, chị đi nghỉ đi. Chị trên tàu đã ngồi suốt quãng đường, cũng mệt rồi.” Thôi Hân Mi đỡ eo, nét mặt đau khổ nói, sau đó lại ợ một tiếng, “Dạ dày không được tốt.”

Cố Niệm nghe thấy câu nói của Thôi Hân Mi, sao cô cứ cảm thấy không phải ý đó, giống như đang châm chọc họ trên tàu hỏa ngồi suốt đoạn đường thì có thể mệt đến mức nào chứ. Không phải cô nghĩ nhiều, mà Thôi Hân Mi đúng là có ý đó. Mục Định Kiệt là một người thật thà, điểm không tốt duy nhất chính là quá nghe lời vợ, bất luận Thôi Hân Mi nói là đúng hay sai, cậu đều tin.

Gần như năm nào đón tết, Thôi Hân Mi cũng gây chuyện, trên bàn ăn khóc một trận than khổ, còn nói họ ở lại đây chăm sóc hai ông bà thật không dễ dàng, cuối cùng còn nói Mục Định Kiệt thiếu sót, không có bản lĩnh.