Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 189: Sao lại biết dụ dỗ người khác thế chứ?

“Anh khoan hãy lái xe, em nói với anh một chuyện, em sợ nói lúc anh đang lái xe khiến anh kích động quá, dễ xảy ra chuyện.” Cố Niệm nói một hơi dài.

Sở Chiêu Dương nghe thấy thế liền dừng lại, quay đầu ngờ vực nhìn cô.

Chuyện gì mà quan trọng thế, còn sợ anh lái xe xảy ra sự cố?

Theo bản năng, trong lòng Sở Chiêu Dương liền nghĩ đến những chuyện không lành.

Nhưng biểu cảm của Cố Niệm lại vô cùng hưng phấn, nhìn không giống là chuyện xấu.

Anh ổn định lại tinh thần, hít sâu một hơi, nói: “Chuyện gì vậy?”

Cố Niệm nắm chặt cánh tay anh, khóe miệng cười tươi, kích động nói: “Mẹ em đồng ý chuyện hai đứa mình rồi, hôm nay lúc ăn sáng mẹ còn nói với em, bảo em tìm thời gian nào đó đưa anh về nhà ăn cơm.”

Cố Niệm cười thành tiếng: “Không phải là kiểu điệu bộ như trước kia nữa, là thật đó, kiểu như chính thức đến nhà bái kiến gia trưởng ấy!”

Sở Chiêu Dương sững sờ, Cố Niệm rất ít khi thấy dáng vẻ ngẩn người này của anh. Cô giơ tay vẫy vẫy mấy cái trước mặt anh, cũng không thấy anh có phản ứng.

Không phải chứ, người đàn ông này vui đến phát ngốc rồi sao?

“Sở Chiêu Dương?” Cố Niệm gọi lớn, không phản ứng, cô kiên trì, tiếp tục gọi, “Chiêu Dương, Chiêu Dương!”

Sở Chiêu Dương chớp chớp mắt, không nói gì, tháo dây an toàn rồi bước xuống xe.

Cố Niệm lắp bắp kinh hãi, vội vã tháo dây an toàn rồi bước xuống theo.

“Anh đi đâu vậy?” Cố Niệm đuổi theo anh, hỏi.

“Bái kiến gia trưởng.” Sở Chiêu Dương thành thật đáp, “Tuy đã ăn sáng rồi, nhưng anh có thể ăn thêm một bữa nữa.”

Cố Niệm: “...”

Đâu có ai sáng sớm đã đi bái kiến gia trưởng, đến nhà ăn sáng chứ!

“Không... Không vội đâu!” Cố Niệm vội vã nói, “Buổi tối sẽ tốt hơn, còn có thể nói chuyện nhiều hơn, bây giờ anh đến có thể nói được mấy câu chứ?”

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Sở Chiêu Dương, Cố Niệm đành nói: “Còn không đi, em sẽ trễ làm mất.”

Sở Chiêu Dương nhìn đồng hồ, lại nhìn Cố Niệm: “Thật sự không được?”

Cố Niệm không nhịn được cười phá lên: “Bữa sáng nhà em cũng đã ăn xong rồi, mẹ em dù cho nấu lại bữa sáng cũng không kịp.”

Sở Chiêu Dương có hơi thất vọng: “Nhưng chiều nay anh phải đi công tác.”

Chẳng trách anh lại nôn nóng như thế.

Cố Niệm hơi sửng sốt: “Đi đâu?”

“Đi Nam Thanh.” Sở Chiêu Dương nói.

Nam Thành, nơi ở tận cùng phía nam.

Mỗi lần anh đi công tác đều tốn thời gian rất dài, Cố Niệm còn chưa được ở cùng anh bao lâu thì anh lại phải đi công tác.

“Lần này phải đi bao lâu?” Cố Niệm không đành lòng hỏi.

“Ít nhất một tuần, nhưng không hơn hai tuần.” Sở Chiêu Dương cũng không muốn đi, cúi đầu nhìn gương mặt bối rối của Cố Niệm.

Anh giơ tay, ngón trỏ dịu dàng xoa đi vết nhăn trên trán cô: “Anh sẽ cố gắng về sớm.”

Cô biết, cô làm anh vướng bận, thế nên mỗi lần đi công tác anh đều nói thế, cũng thật sự làm được như thế.

“Em biết, nhưng anh đừng vất vả quá, cứ làm theo kế hoạch là được, bây giờ em ở đây rất tốt, không có việc gì cần anh phải lo cả.” Cố Niệm nói.

Sở Chiêu Dương thở dài, ai nói không có chuyện khiến anh lo lắng?

Ngôn Luật không phải vẫn luôn bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói sao?

Tối qua còn theo dõi bọn họ vào nhà, lúc anh không ở đây có thể Ngôn Luật lại bám theo, chuyện này sao anh có thể yên tâm chứ?

Sở Chiêu Dương nhìn Cố Niệm, trong lòng thở dài, cô gái ngốc này sao lại chẳng biết lo gì hết.

Nhưng hết cách rồi, ai bảo anh thích thế chứ?

“Sao em lại biết dụ dỗ người khác thế chứ?” Sở Chiêu Dương giơ tay búng nhẹ vào trán cô một cái.

Tuy anh búng không mạnh cũng không đau, nhưng vô duyên vô cớ đột nhiên bị anh búng một cái, Cố Niệm còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao.

Cô xoa xoa trán, lẩm bẩm nói: “Em dụ dỗ ai chứ?”

Không phải chỉ dụ dỗ một mình anh thôi sao?

Sở Chiêu Dương không định kể chuyện của Ngôn Luật cho cô biết. Chuyện của tình địch, đương nhiên Cố Niệm biết càng ít càng tốt.

Sở Chiêu Dương bắt lấy ngón tay đang xoa xoa trán của cô, tay còn lại nhẹ nhàng xoa cho cô. Cô chính là kiểu người không biết bản thân mình đã dụ dỗ người khác, như thế mới càng khiến người ta bất đắc dĩ nhất.

“Anh sẽ nhanh chóng trở về.” Sở Chiêu Dương không yên tâm, “Lúc anh không ở đây, anh bảo Lưu Thành Nghiệp đến đón em lúc tan làm.”

“Không cần nghiêm trọng thế chứ?” Cố Niệm không nhịn được nói.

Anh không ở đây liền đổi tài xế đến đón, như thế cũng quá...

“Xem như để anh yên tâm đi.” Sở Chiêu Dương dịu giọng nói.

Chỉ cần bị anh dịu dàng nhìn như thế, chút ý nghĩ phản đối gì của Cố Niệm cũng không còn nữa. Cô giống như là đứa trẻ được cưng chiều nũng nịu với ba mình vậy, khiến Cố Niệm vô cùng cạn lời. Nếu cô phản đối sẽ lãng phí tâm ý của anh. Cho nên, Cố Niệm chỉ đành ngoan ngoãn đồng ý.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu trắng cao cổ, cổ áo vừa dày vừa rộng rãi, khiến gương mặt cô trở nên nhỏ nhắn hơn. Gió đông khiến chóp mũi và mắt của cô đều bị thổi đến đỏ ửng, Sở Chiêu Dương nhìn thấy, càng không muốn đi nữa.

Trước kia, lúc anh đi công tác đều chưa từng có cảm giác này, cô độc một mình, nói đi thì đi. Nhưng bây giờ, anh có Cố Niệm liền có vướng bận. Luôn cảm thấy nơi này có một người đang đợi anh, mong anh sớm ngày trở về. Thế nên mỗi lần đi công tác, anh đều vô cùng không nỡ.

Anh cúi đầu, ôm chặt Cố Niệm vào lòng.

Lần đầu tiên có vướng bận sâu sắc như thế, cả công việc cũng không muốn làm nữa.

Các vị vua cổ đại vì mỹ nhân mà đến buổi chầu cũng không đi. Trước đây anh vẫn không hiểu, chẳng phải chỉ là không gặp nhau một lúc thôi sao, làm gì đến mức chỉ vì một người con gái mà cả một buổi chầu cũng không muốn đi chứ.

Nhưng bây giờ, anh đã hiểu rồi.

Trong lòng bận tâm đến một người nhiều như thế, sẽ luôn muốn ở cùng với cô ấy, làm gì cũng không muốn tách rời.

“Đừng quên gọi điện thoại cho anh.” Sở Chiêu Dương nhắc nhở.

Anh không nói nhiều nhưng anh rất thích nghe giọng nói của cô.

Một từ “ừm” dịu dàng của Cố Niệm truyền đến, Sở Chiêu Dương tìm theo hướng giọng nói, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi môi cô, hơi thở nặng nề.

Cố Niệm cảm nhận được hơi thở như ngọn lửa chầm chậm đến gần, đầu không tự giác được mà cúi thấp hơn, đôi má ửng đỏ cứ lan mãi đến hai bên tai.

“Bà Thục à!” Đột nhiên nghe thấy giọng nói đầy nội lực cùa dì Trần hàng xóm cạnh nhà cô.

Cố Niệm hoảng hốt, vội vã đẩy Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương: “...”

Trùng hợp dữ vậy?

Anh không cam lòng buông Cố Niệm ra, xoay người nhìn quả nhiên đúng là Mục Lam Thục. Bà kéo chiếc xe đựng đồ, chắc đang định đi chợ. Nhìn thấy hai người họ, biểu cảm của Mục Lam Thục không được xem là tốt.

Sở Chiêu Dương cảm thấy, bây giờ giống như đang bị bắt gian vậy.

Dì Trần cười tủm tỉm nói: “Tình cảm của người trẻ tuổi thật tốt!”

Cố Niệm chột dạ gọi một tiếng: “Mẹ.”

Sở Chiêu Dương cũng lập tức gọi: “Bác gái.”

Dù Mục Lam Thục đã đồng ý cho hai người họ ở bên nhau, nhưng người làm mẹ nhìn thấy con gái và một người đàn ông ôm ôm ấp ấp, thân thiết như vậy, ít nhiều vẫn có chút khó chịu.

Lúc này có chút hơi lúng túng, bà gật đầu với hai người, nói: “Còn chưa đi làm à, không bị trễ sao?”

Cố Niệm vội vã nói: “Chúng con đi ngay đây.” Nói xong liền kéo Sở Chiêu Dương.

Có dì Trần ở bên cạnh, Sở Chiêu Dương muốn nói gì cũng không cách nào nói, chỉ đành cung kính chào tạm biệt Mục Lam Thục rồi lên xe.

Lúc xe ra khỏi khu nhà Cố Niệm, Sở Chiêu Dương nói: “Đợi anh đi công tác về sẽ chính thức đến ra mắt mẹ.”

***

Sở gia, ngày thứ ba từ khi Sở Chiêu Dương đi công tác.

Hướng Dư Lan tống cổ Sở Điềm đến Lan Viên chơi với Cà Ri, bà và Sở Gia Hoành ngồi trong phòng khách.

“Lần này có đáng tin không? Đừng giống như Giang Hướng Tuyết, còn chưa đủ sốt ruột sao.” Hướng Dư Lan bây giờ nhắc đến Giang Hướng Tuyết còn cảm thấy ghê tởm.

Đến cả Sở Gia Hoành đang bưng tách trà vừa định uống một ngụm, nghe thấy lời của bà, tách trà cũng run run theo tay ông.

“Lần này tuyệt đối đáng tin, không phải kiểu người như Giang Hướng Tuyết.” Sở Gia Hoành nói, “Chuyện này tôi đã đặc biệt đến nhờ lão gia tử.”

Hướng Dư Lan không ngờ Sở Gia Hoành lại chạy đi tìm lão gia tử.

Nhắc đến lão gia tử, Hướng Dư Lan cũng khẩn trương lên, tự tin khác hẳn những khi nhờ vả người khác.

“Lão gia tử và lão phu nhân có biết chuyện của Cố Niệm không?” Hướng Dư Lan khẩn trương hỏi.

“Không biết, hai ông bà cũng không lên mạng, người hầu ở nhà cũ lại bị quản lý rất chặt chẽ, trước giờ đều không dám nói chuyện phiếm. Dù cho họ lên mạng thấy cũng không dám nói bừa ở nhà cũ.” Sở Gia Hoành uống ngụm trà, vị trà ấm nóng lan xuống dạ dày mới khiến tâm trạng không vui khi nghe nhắc đến ba chữ “Giang Hướng Tuyết” nhẹ nhàng hơi một chút.