Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 175: Nhìn thấy người, cảm giác có chút kỳ quái

“Được, bây giờ không phải. Nhưng chẳng phải trước đây con thích Ngôn Luật sao? Nếu các con đã từng có tình cảm, thì tại sao bây giờ lại không thể bắt đầu lại được nữa chứ?” Mục Lam Thục nói, “Trước đây con cho là cậu ta đã chết, con đau đớn khổ sở, bây giờ cậu ta đã trở lại rồi, tại sao tình cảm lại không còn nữa?”

“Cho dù là một người bạn chết đi thì con cũng đau đớn khổ sở.” Cố Niệm nhắm mắt, trong lòng nín nhịn, “Mẹ, con cứ tưởng rằng cho dù mẹ không đồng ý chuyện con và Sở Chiêu Dương ở bên nhau, nhưng ít nhất mẹ cũng không phản đối nữa. Lúc anh ấy đến đây, chẳng phải mẹ rất khách khí với anh ấy sao? Mẹ gọi Ngôn Luật đến đây là có ý gì chứ?”

“Mẹ khách khí với cậu ta không có nghĩa là mẹ đồng ý cho con và cậu ta ở bên nhau. So với cậu ta, mẹ tán thành chuyện con ở bên Ngôn Luật hơn. Dù sao thì cho đến bây giờ quãng thời gian con ở bên cậu ta cũng chưa dài, còn chưa bằng thời gian con quen biết Ngôn Luật. Con ở bên Ngôn Luật nhiều hơn, cũng có thể biết rốt cuộc mình thích ai.”

Ngữ khí Mục Lam Thục hòa hoãn hơn một chút, thử khuyên Cố Niệm: “Cố Niệm à, chính là bởi vì lúc đầu Ngôn Luật mất, con lại gặp được Sở Chiêu Dương, nên con mới nghĩ là cậu ta tốt. Nhưng đó chẳng qua chỉ là dịch tình. Nếu con ở bên Sở Chiêu Dương lâu ngày rồi, chẳng may đến một ngày nào đó, con phát hiện ra người con thích thực sự là Ngôn Luật thì sao đây?”

“Mẹ!” Cố Niệm nghẹn ngào, dùng tay đập mấy cái lên lồng ngực, “Cho nên trong mắt mẹ con là người hay thay đổi thất thường như vậy sao?”

“Mẹ không có...” Mục Lam Thục định mở miệng, nhưng rồi lại dừng lại.

“Con đối với Sở Chiêu Dương không phải là dịch tình, mà là thích. Ngoài anh ấy ra, không còn có ai khác, không một ai có thể thay thế anh ấy. Trước khi Ngôn Luật giả chết, lúc đó có lẽ giữa tụi con cũng có chút cảm giác ngây ngô, nhưng bây giờ cảm giác đó đã không còn nữa rồi. Tình cảm của con đối với anh ấy còn chưa sâu đậm đến mức con vứt bỏ bạn trai để đến tìm anh ấy.”

“Chẳng lẽ con không thể...” Chữ “thử” của Mục Lam Thục còn chưa kịp nói ra đã bị Cố Niệm cắt ngang.

“Không thể, trừ khi mẹ cho rằng tình cảm của con gái mẹ vừa không đáng giá lại nông cạn, có thể tùy tiện thay đổi.” Cố Niệm đỏ mắt nói.

“Mẹ, Ngôn Luật là do mẹ mời tới, mẹ đã đồng ý tiếp đón người ta thì tiếp đón cho tử tế. Nhưng từ nay trở đi, chỉ cần anh ta đến đây, thì con không ở nhà. Con yêu Sở Chiêu Dương, cả đời này sẽ mãi yêu anh ấy. Cho dù mẹ có tìm ai đến cũng không thể thay đổi được tâm ý của con.”

“Bây giờ con cũng không xin mẹ chấp nhận hai chúng con, con chỉ xin mẹ có thể cứ để yên như vậy, đừng làm gì thêm nữa. Con không sao cả, nhưng con xót thương Sở Chiêu Dương, anh ấy tốt như vậy, không đáng bị đối xử như thế.” Cố Niệm nuốt lệ nói, đôi môi mím chặt, cằm cô cũng đang run rẩy.

Cố Niệm định đến Sở Thiên tìm Sở Chiêu Dương, nhưng cô dù biết địa chỉ Sở Thiên, lại chưa từng đến đó lần nào. Cho nên dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, không dám đi. Cũng không biết cô đến đó rồi, Sở Chiêu Dương sẽ có phản ứng như thế nào.

Cô hít sâu một cái, thử thở ra, rồi mới mở cửa phòng bếp đi ra ngoài. Khi đi qua phòng khách cũng không hề nhìn Ngôn Luật, cô trở về phòng ngủ, mặc áo khoác lên, cầm tiền và điện thoại, chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Ngôn Luật nhìn thấy liền biến sắc, vội vã đuổi theo đến cửa, nắm tay Cố Niệm: “Em phải ra ngoài sao?”

“Ừm, em có chút việc.” Cố Niệm lạnh lùng nói, “Anh ở nhà cứ tự nhiên.”

Ngôn Luật nhíu mày, nói: “Em đi đâu, anh đưa em đi.”

Cố Niệm lãnh đạm cười: “Không cần đâu, anh là khách mẹ em mời đến mà.”

Thấy cô vạch rõ quan hệ với mình như vậy, Ngôn Luật cắn răng nói: “Bởi vì anh đến đây nên em mới đi sao?”

“Hình như mẹ em có chút hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta, em không muốn để mẹ em tiếp tục hiểu lầm nữa.” Cố Niệm bỏ tay Ngôn Luật khỏi tay mình, “Em phải đi tìm Sở Chiêu Dương, anh đi theo không tiện, sẽ khiến bạn trai em hiểu lầm, anh ấy ghen kinh khủng lắm đấy.”

Ngôn Luật chầm chậm buông tay ra, cười thê lương nói: “Cố Niệm, anh muốn xin lỗi em vì chuyện hôm đó. Hôm đó anh cũng không biết mình bị làm sao lại kích động như vậy nữa, thật đáng khinh. Mấy ngày hôm nay ở cục cảnh sát em vẫn luôn tránh mặt anh. Thực ra hôm nay anh đến đây chính là để trịnh trọng nói lời xin lỗi em.”

Cố Niệm gật đầu, “Em biết rồi.”

Tốt xấu gì, Ngôn Luật cũng biết rõ tính khí Cố Niệm, biết nếu cô đã thực sự tức giận thì sẽ không dễ dàng tha thứ cho ai. Phản ứng này của cô ấy, có nghĩa là cô ấy đã kéo rộng thêm khoảng cách với anh ta.

Ngôn Luật cười khổ, hôm đó anh ta đã quá kích động, nhìn thấy Sở Chiêu Dương anh ta liền không kìm chế được. Anh ta không nhịn được nghĩ rằng, chính người đàn ông đó đã cướp đi tất cả của anh ta, cướp đi Cố Niệm của anh ta.

Vốn dĩ kế hoạch của anh ta là khi anh ta trở về, Cố Niệm phát hiện anh ta vẫn chưa chết, cho dù cô ấy có tức giận vì bị lừa gạt, nhưng cuối cùng sự tức giận vẫn bị niềm vui sướng thay thế. Cô ấy sẽ trở về bên anh ta như lẽ tự nhiên. Nhưng bởi vì Sở Chiêu Dương, tất cả mọi thứ đều trở nên rối loạn.

Từ khi anh ta còn ở tổ chức R, anh ta đã biết chuyện Sở Chiêu Dương và Cố Niệm ở bên nhau. Khi đó anh ta đã hận không thể phanh thây Sở Chiêu Dương ra thành nghìn mảnh. Nhưng anh ta cũng không dám hành động khinh suất, sợ sẽ làm kinh động người của tổ chức.

Anh ta thực sự không chỉ một lần muốn giết Sở Chiêu Dương.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc trở về, nhưng thật không ngờ, tình cảm của Cố Niệm dành cho Sở Chiêu Dương sâu đậm hơn nhiều so với anh ta tưởng.

Ngôn Luật nắm chặt tay, nói: “Nếu như em không thích thì anh đi, đây là nhà em, em không phải đi đâu hết.”

Cố Niệm lắc đầu: “Vốn dĩ em cũng định đi tìm Sở Chiêu Dương.”

Nói xong, Cố Niệm gật đầu với Ngôn Luật rồi rời đi.

Ngôn Luật vừa định đuổi theo, Mục Lam Thục đã mang thức ăn đi ra, nói: “Ngôn Luật, sao con lại ra đây thế này? Ngồi đi con, chúng ta ăn cơm thôi, Cố Niệm đâu rồi?”

Ngôn Luật ảm đạm nói: “Cô ấy đi rồi.”

Mục Lam Thục cũng sầm mặt xuống, bà biết tại sao Cố Niệm lại đi.

Bà lập tức tươi cười, “Vậy mặc kệ nó đi, chúng ta ăn cơm thôi.”

***

Cố Niệm định đến Sở Thiên tìm Sở Chiêu Dương, nhưng cô dù biết địa chỉ Sở Thiên, lại chưa từng đến đó lần nào. Cho nên dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, không dám đi. Cũng không biết cô đến đó rồi, Sở Chiêu Dương sẽ có phản ứng như thế nào.

Cố Niệm nhíu mày, trở về cửa hàng lấy bừa một chiếc mũ lưỡi trai, tìm nhân viên tính tiền, rồi đi đến phòng thử đồ nói với Sở Điềm, “Tiểu Điềm, chị đi đến cửa hàng cà phê ở đối diện một lát, nếu như em ra không thấy chị thì cũng đừng đến tìm chị, cứ ở đây đợi nhé.”

Cố Niệm do dự lấy điện thoại trong túi ra, định gọi điện thoại cho Sở Chiêu Dương, nói cho anh biết, vừa hay Sở Điềm lại gọi điện thoại đến.

“Tiểu Điềm?” Cố Niệm nhận cuộc gọi.

Cô chợt nhận ra cũng đã lâu mình không liên lạc với Sở Điểm rồi.

“Niệm Niệm, bây giờ cậu có rảnh không?” Sở Điểm nói trong điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Niệm hỏi.

“Hôm nay tớ trực, vừa mới tan ca, đang định đi mua áo khoác, cả một đôi bốt dài nữa, nên định hỏi xem cậu có thời gian đi mua sắm với tớ không?” Sở Điềm nói.

Dù sao cô cũng đang do dự không biết có nên đến Sở Thiên không nên liền đồng ý với Sở Điềm.

Thế là hai người hẹn nhau ở một trung tâm mua sắm.

“Trung tâm thương mại đó có một nhà hàng tây bắc ngon lắm, chúng ta nhân tiện qua đó ăn nhé.”

“Ừ.” Cố Niệm cười gật đầu.

***

Tuy Sở Điềm nói chỉ mua áo khoác và bốt dài, nhưng khi đi dạo phố thấy cái gì đẹp là mua cái đó.

Đi mãi cho đến ba giờ, Sở Điềm đang ở phòng thử đồ thì điện thoại trong tay Cố Niệm vang lên, đó là điện thoại của Sở Chiêu Dương gọi tới.

Cố Niệm nói với Sở Điềm đang trong phòng thử đồ bên cạnh: “Anh cậu gọi, tớ ra ngoài nhận điện thoại chút nha.”

“Ừ.” Sở Điềm đáp.

Cố Niệm ra ngoài tìm một nơi ít người, yên tĩnh có thể nói chuyện, rồi mới bấm nút nhận điện thoại. Vừa nhận đã nghe tiếng Sở Chiêu Dương hỏi: “Em ở nhà à?”

“Không, em đang đi mua đồ cùng Sở Điềm, cậu ấy đang thử đồ.” Cố Niệm nói, rồi nói cho Sở Chiêu Dương biết tên trung tâm mua sắm, “Anh xong việc chưa?”

“Rồi, anh đi tìm hai người.” Sở Chiêu Dương nói.

“Dạ.” Cố Niệm không tự chủ được cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Cúp điện thoại, xoay người định trở về cửa hàng vừa nãy, cô bỗng dừng lại. Cô nhìn thấy Ngôn Luật và Trì Dĩ Hằng đang đứng ở cầu thang cuộn trước tiệm cà phê, chuẩn bị đi vào cửa hàng cà phê. Cố Niệm kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hai người. Theo như cô biết, Trì Dĩ Hằng tuy là giáo viên ở trường cảnh sát, nhưng cũng không mấy thân thiết với Ngôn Luật.

Tuy lúc Ngôn Luật “hy sinh vì làm nhiệm vụ” Trì Dĩ Hằng có tham dự tang lễ, nhưng đó là bởi vì tất cả giáo viên trong trường đều đi. Cho dù có từng dạy Ngôn Luật hay không, nhưng bởi vì Ngôn Luật tốt nghiệp trường đó, nên tất cả giáo viên đều phải tham gia.

Ngay cả những buổi liên hoan riêng giữa giáo viên và học sinh, Trì Dĩ Hằng và Ngôn Luật đều chưa từng cùng tham dự bao giờ. Thậm chí trước đây cô còn từng hỏi Ngôn Luật, Ngôn Luật cũng đã thẳng thắn trả lời, anh ta không thân thiết với Trì Dĩ Hằng.

Cố Niệm nhíu mày, trở về cửa hàng lấy bừa một chiếc mũ lưỡi trai, tìm nhân viên tính tiền, rồi đi đến phòng thử đồ nói với Sở Điềm, “Tiểu Điềm, chị đi đến cửa hàng cà phê ở đối diện một lát, nếu như em ra không thấy chị thì cũng đừng đến tìm chị, cứ ở đây đợi nhé.”

“Có chuyện gì vậy?” Sở Điềm hỏi.

“Chị nhìn thấy người hơi kỳ lạ.” Cố Niệm vội vã giải thích, đợi nhân viên thanh toán xong, nhận lấy mũ rồi đội lên đi ra.

Sở Điềm vội vã mở cửa, lộ ra cái đầu hỏi: “Có nguy hiểm gì không đó?”

“Không đâu.” Cố Niệm quay đầu lại vội vã nói, rồi đi về phía đối diện.

A

Cuối cùng Cố Niệm cũng hoàn hồn lại, cô lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn lại đằng sau nhưng đã không còn thấy Ngôn Luật và Trì Dĩ Hằng ở đó nữa, vị trí phía sau cô đã trống không từ lúc nào, ngay cả tấm lót cốc và khăn giấy cũng đã được dọn sạch, mặt bàn đã được lau khô.

Cố Niệm nhíu mày, trở về cửa hàng lấy bừa một chiếc mũ lưỡi trai, tìm nhân viên tính tiền, rồi đi đến phòng thử đồ nói với Sở Điềm, “Tiểu Điềm, chị đi đến cửa hàng cà phê ở đối diện một lát, nếu như em ra không thấy chị thì cũng đừng đến tìm chị, cứ ở đây đợi nhé.”

“Có chuyện gì vậy?” Sở Điềm hỏi.

“Chị nhìn thấy người hơi kỳ lạ.” Cố Niệm vội vã giải thích, đợi nhân viên thanh toán xong, nhận lấy mũ rồi đội lên đi ra.