Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 167: Mẹ không phản đối con ở bên sở chiêu dương nữa sao?

“Chị không có mà…”

“Không phải là chính miệng chị đã nói với tôi như vậy sao? Nói chị thích anh ấy. Cho nên sau này chị đừng đi cùng tôi, đừng nói gì với tôi nữa, tôi sẽ không cho chị cơ hội được gặp anh ấy, được nói chuyện với anh ấy nữa. Chị muốn tiếp cận anh ấy thì tự nghĩ cách đi. Nhưng chỉ cần tôi vẫn còn là bạn gái của anh ấy thì chị vĩnh viễn đừng bao giờ có tâm tư đê tiện bỉ ổi đó. Kẻ thứ ba âm mưu chen chân vào tình cảm của người khác, thật khiến người khác ghê tởm!”

Cố Niệm nghĩ đến những hành vi của Ngôn Sơ Vi và thái độ ra vẻ đó của cô ta, càng nói càng tức giận.

Rõ ràng là kẻ lòng dạ nham hiểm độc ác, nhưng lại hết lần này đến lần khác bày ra điệu bộ bất đắc dĩ của người bị hại, vừa hãm hại cô, lại vừa tẩy trắng cho mình. Cố Niệm cảm thấy ghê tởm! Bởi vậy, giọng nói cũng không khỏi tăng âm lượng hơn bình thường.

Mặc dù không cố ý nói to, nhưng những người đi qua đều nghe thấy cô đang nói gì.

Sắc mặt Ngôn Sơ Vi trắng bệch rồi lại đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Cố Niệm! Em đừng có vu oan cho người khác!”

Cố Niệm không thèm để tâm đến, cô học được chiêu này từ Sở Chiêu Dương. Mặc cho Ngôn Sơ Vi nói gì, cô cũng coi như không nghe thấy, chỉ nhắc nhở bản thân, không được để Ngôn Sơ Vi dắt mũi.

“Hôm nay tôi chỉ muốn nói cho rõ ràng. Sau này chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp, không phải là bạn bè, cũng chẳng phải là chị em thân thiết gì hết. Ở trong cục nhìn thấy tôi thì cảm phiền pháp y Ngôn nhớ cho, nếu không có việc công cần thiết thì chị đừng chủ động gọi tôi, tôi cũng không chủ động gọi chị. Chị hiểu chưa?”

“Cố Niệm, sao cô có thể như vậy được chứ!” Lý Tư Kỳ, người trước giờ vẫn luôn có quan hệ tốt với Ngôn Sơ Vi đi tới, quay đầu an ủi Ngôn Sơ Vi, “Sơ Vi, cậu đừng khóc nữa.”

“Tôi quan hệ tốt với ai, hay quan hệ không tốt với ai thì có liên quan đến cô không?” Cố Niệm lạnh lùng châm biếm, “Chỉ là tôi đã chịu đừng quá đủ sự dây dưa của pháp y Ngôn, không muốn tiếp tục giả tạo với cô ta nữa mà thôi.”

“Cố Niệm, em… em đã thay đổi rồi…” Ngôn Sơ Vi khóc lóc bi thương, dung mạo yêu kiều dễ mến, “Chị không ăn nói giỏi như em, chị không biết rốt cuộc chị đã làm gì mà lại khiến em thấy chị… xấu xa như vậy. Chị… Chiêu Dương, Cố Niệm không cố ý nói như vậy đâu, chắc chắn là giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó, anh đừng trách cô ấy.”

Đột nhiên cô ta lại nói một câu như vậy khiến Cố Niệm cũng sửng sốt, vô thức quay đầu, liền thấy Sở Chiêu Dương đã tới đứng bên cạnh cô từ lúc nào.

Nhất định là vừa rồi cô mắng chửi quá hăng

nên mới không chú ý tới.

Có điều, tại sao anh ấy đi đi lại lại như ma vậy chứ?

Sở Chiêu Dương giơ tay đặt lên đỉnh đầu Cố Niệm, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Nói hay lắm.”

Ngôn Sơ Vi tròn mắt, không thể tin vào tai mình.

Cố Niệm không hề khách khí như vậy, không hề giữ lại cho cô ta chút thể diện nào. Cố Niệm hung hăng như vậy, chẳng lẽ Sở Chiêu Dương không hề cảm thấy có gì không đúng sao?

“Chiêu Dương, anh…” Ngôn Sơ Vi nhìn Sở Chiêu Dương ánh mắt mơ màng, đôi mắt đẫm lệ.

Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Cô tên là gì?”

Ngôn Sơ Vi cứng đờ người, “Chiêu Dương, em...”

“Tôi đã muốn hỏi cô từ lâu rồi, rốt cuộc thì cô là ai, tại sao cứ gọi tôi thân thiết như vậy chứ.” Sở Chiêu Dương lãnh đạm nhíu mày, “Cô có quan hệ gì với tôi?”

“Em... Chiêu Dương, anh nói đùa thế này không buồn cười chút nào đâu.” Gương mặt Ngôn Sơ Vi đã cứng đờ lại.

Xung quanh có bao nhiêu đồng nghiệp, Sở Chiêu Dương lại nói như vậy, khiến cô ta mất hết mặt mũi!

“Tôi chưa nói đùa bao giờ.” Vẻ mặt Sở Chiêu Dương vô cùng nghiêm túc.

“Em là bạn của Sở Điềm.” Ngôn Sơ Vi cứng nhắc duy trì khóe miệng mỉm cười, co rút nói, “Khi em ở bên cạnh Tiểu Điềm vẫn thường xuyên đến gặp anh mà.”

“Em gái tôi có rất nhiều bạn bè.” Sở Chiêu Dương từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô ta.

Trong đôi mắt u lãnh không hề có lấy một tia cảm xúc, thậm chí ngay cả những tâm trạng tiêu cực như chán ghét, tức giận cũng không hề có.

Anh nhìn cô ta lạnh lùng như vậy, khiến trái tim Ngôn Sơ Vi cũng dần dần nguội lạnh.

“Bạn của em tôi không có nghĩa cũng là bạn của tôi.” Sở Chiêu Dương lãnh đạm nói, hơi nhướn cằm lên, nhìn cô ta giống như nhìn hạt bụi.

Ngôn Sơ Vi đã hoàn toàn không chống đỡ được nữa, lảo đảo lùi về phía sau, may mà còn có Lý Tư Kỳ đỡ lấy cô ta, nếu không cô ta đã phải xấu hổ một phen trước mặt mọi người.

Sở Chiêu Dương mất kiên nhẫn thu hồi ánh mắt, nhìn vẻ mặt đã biết, anh thực sự đã nhẫn nhịn rất lâu. Anh luôn không thèm để ý tới Ngôn Sơ Vi, ngay cả nói chuyện bình thường cũng không muốn nói. Nhưng giờ anh không thể tiếp tục nhẫn nhịn như vậy nữa.

Khi Sở Chiêu Dương quay đầu nhìn Cố Niệm, khuôn mặt anh bỗng trở nên nhu hòa, nhưng trong giọng nói thuần hậu lại tràn ngập vẻ không tán đồng, “Cô ta có nghĩ được cách thì em cũng phải ngăn cản.”

Lối tư duy này của Sở Chiêu Dương cũng nhảy vọt quá nhanh rồi, Cố Niệm có chút không theo kịp được.

Chớp chớp mắt, mất một lúc vẫn không lí giải được.

Sở Chiêu Dương giơ tay chỉ vào Ngôn Sơ Vi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Niệm, “Khi cô ta tấn công anh.”

Cố Niệm đã hiểu, người đàn ông này bắt đầu bụng dạ hẹp hòi rồi.

Cố Niệm vội kéo anh đi, vừa nhỏ giọng nói: “Em đâu phải 24 giờ, từng phút từng giây đều ở bên cạnh anh được đâu, sao có thể chống lại tất cả mọi người được chứ?”

Sở Chiêu Dương: “...”

Nói có lý lắm, anh không còn gì để nói lại.

“Cho nên, vẫn phải dựa vào chính bản thân anh.” Cố Niệm cảnh cáo, “Sau này không được phép tái phạm, gặp cô gái nào dám có ý đồ gì với anh thì phải giống như vừa nãy, mở miệng nói chuyện, mắng cô ta chạy mất, biết chưa hả?”

Sở Chiêu Dương: “...”

Nói có lý lắm.

“Được.” Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Niệm vui vẻ kể lại thái độ lúc sáng nay của Mục Lam Thục cho Sở Chiêu Dương biết: “Em cảm thấy, bây giờ ít nhất thì mẹ em cũng không phản đối kịch liệt như trước nữa.”

Khuôn mặt Sở Chiêu Dương lộ rõ vẻ vui mừng, sau đó anh lại lái xe đi siêu thị.

“Anh không cần phải lần nào đến cũng mua quà đâu.” Cố Niệm kéo tay anh nói.

“Mẹ vui vẻ là được.” Sở Chiêu Dương nghiêm túc nói.

Cố Niệm: “...”

Chỉ là mẹ không phản đối thôi mà, còn chưa là mẹ vợ anh đâu nhé!

Cuối cùng, Sở Chiêu Dương vẫn lại ôm túi lớn túi nhỏ đem đến nhà Cố Niệm.

Đến cửa nhà, Cố Niệm lấy chìa khóa ra mở cửa, Mục Lam Thục đang chuẩn bị cơm tối, vừa thắt tạp dề vừa đi về phía nhà bếp, đúng lúc đối diện với cửa lớn, thấy hai người đi về, bà liền giật mình sửng sốt.

“Mẹ.” Cố Niệm vội gọi, “Con và Sở Chiêu Dương về rồi đây, anh ấy lại mua rất nhiều đồ đến, con nói rồi nhưng anh ấy không nghe.”

Sở Chiêu Dương sẽ không chủ động nói những lời này, Cố Niệm liền chủ động giúp Sở Chiêu Dương tăng hảo cảm.

Mục Lam Thục không có cách nào nổi giận với Chiêu Dương, khách khí nói: “Cậu vào nhà ngồi đi.”

Cố Niệm ngạc nhiên nhìn bà, vội kéo Sở Chiêu Dương đi ra phòng khách.

“Anh ngồi đây đi, em ra xem xem mẹ đang làm gì.” Cố Niệm thấp giọng nói.

Sở Chiêu Dương cứng ngắc gật đầu, Cố Niệm ngạc nhiên phát hiện ra, đối mặt với Mục Lam Thục, anh lại biết lo lắng.

Cố Niệm nhanh chóng hiểu ra, bởi vì Sở Chiêu Dương quá quan tâm đến cô nên mới lo lắng như thế. Nếu không một người phụ nữ trung niên bình thường như Mục Lam Thục, sao có thể khiến Sở Chiêu Dương sợ được chứ.

Cố Niệm không nhịn được đùa cợt tâm tình anh, hai tay nâng má Sở Chiêu Dương, véo má sờ mặt anh mấy cái, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên biến dạng.

“…” Sở Chiêu Dương không nói gì bất đắc dĩ nhìn cô, có một cô bạn gái tính khí trẻ con trong đầu toàn những suy nghĩ quỷ quái quả thật là không thể duy trì được hình tượng cao lãnh quá một giây.

Cố Niệm thỏa mãn buông ra, đi tới nhà bếp.

“Mẹ.” Cố Niệm đứng ở cửa nhà bếp, ngón tay khẩn trương miết vào cạnh cửa.

Mục Lam Thục lãnh đạm nhìn cô một cái, rồi thu lại ánh mắt tiếp tục nấu cơm.

Cố Niệm cắn môi, chậm rãi đi vào, dừng lại bên cạnh Mục Lam Thục.

“Đừng đứng bên cạnh làm vướng tay vướng chân mẹ.” Mục Lam Thục lạnh giọng nói, gạt Cố Niệm sang một bên, đi lấy muối để trên tủ bát.

Cố Niệm tránh ra, nói: “Mẹ, mẹ không phản đối con ở bên cạnh Sở Chiêu Dương nữa sao?”

Tay Mục Lam Thục đang cầm lọ muối hơi khựng lại, rồi mở nắp lọ đổ ra một chút muối, vừa đảo đồ ăn vừa nói: “Phản đối có tác dụng gì không?”

Cố Niệm đang định cười, nhưng lại nghe Mục Lam Thục nói tiếp: “Nhưng mẹ cũng sẽ không chấp nhận hai đứa. Mẹ không phản đối nữa, nhưng con phải biết rằng, mẹ không phản đối chẳng qua là vì mẹ không có cách nào khác. Vì cậu ta đến tiểu tam con cũng dám làm, thì mẹ còn có thể nói gì được nữa? Nhưng mẹ tuyệt đối cũng không ủng hộ hai con ở bên nhau. Từ lần sau con cũng đừng đưa cậu ta về nhà nữa.”

A

“Đừng đứng bên cạnh làm vướng tay vướng chân mẹ.” Mục Lam Thục lạnh giọng nói, gạt Cố Niệm sang một bên, đi lấy muối để trên tủ bát.

Cố Niệm tránh ra, nói: “Mẹ, mẹ không phản đối con ở bên cạnh Sở Chiêu Dương nữa sao?”

Tay Mục Lam Thục đang cầm lọ muối hơi khựng lại, rồi mở nắp lọ đổ ra một chút muối, vừa đảo đồ ăn vừa nói: “Phản đối có tác dụng gì không?”