Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 150: Anh tìm thấy em rồi, em còn nhớ chuỗi vòng chân không?

Trong lúc ở bên ngoài, chúng trốn ở một vùng nông thôn không giàu có lắm.

Nơi đó cách xa sở cảnh sát, xảy ra chuyện gì cũng không kịp báo án, chúng cướp cũng không nhiều, nông dân ở đó đành tự nhận xui xẻo.

Nhưng rốt cuộc số tiền nhỏ nhoi đó không đủ để chúng tiêu xài, cho nên chúng lại phải trở về, nhận công việc Giang Hướng Tuyết giao, chuẩn bị làm một mẻ lớn.

“Lần này không lo lỗ đâu, nhận được tiền rồi còn có gái đẹp để chơi nữa.” Tên mặc áo jacket xám nói, trên người tỏa ra mùi hôi nồng nặc, hắn cười tham lam, để lộ hàm răng xỉn màu ố vàng.

Hắn tiến lên sờ sờ mặt Cố Niệm, “Ái chà, non quá.”

“Chủ thuê báo tin, bảo chúng ta trước tiên không được động vào cô ta.” Một tên khác mặc áo len màu cà phê nói.

“Trước tiên không được động vào? Vậy sờ được không mày?” Tên thứ ba đầu bóng không biết đã bao lâu không tắm lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Cố Niệm.

“Tất nhiên là được rồi, chủ thuê bảo chúng ta cởi đồ cô ta ra trước rồi chụp ảnh.” Tên mặc áo len màu cà phê nói, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, xoa tay đi đến, “Vừa cởi vừa sờ đi mày!”

“Chơi luôn!” Tên mặc áo jacket xám nuốt nước bọt, nắm lấy vạt áo Cố Niệm.

“Chúng mày tạo dáng cho đẹp vào, chụp cho đẹp vào, tranh thủ đi, có món hàng ngon hơn cả phim xxx Nhật thế này.” Tên đầu bóng nói, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.

Cố Niệm khẽ động mí mắt, mơ màng nghe thấy mấy lời chúng nói, nhưng sức lực còn chưa khôi phục lại. Giống như có thứ gì đó vô hình đè lên, cô làm thế nào cũng không thể ngồi dậy được.

Tiếp đến, cánh tay lạnh lẽo, tên đó đang cởi bỏ quần áo của cô.

Cố Niệm hoảng hốt, chân tay lạnh ngắt, nếu cô thực sự bị chúng chạm vào thì cô thà chết đi còn hơn.

Cô rơi lệ, cố sức cắn chặt đầu lưỡi.

Cơn đau nhức len đến từng sợi dây thần kinh trên cơ thể cô, trong khoang miệng lập tức có mùi vị máu tươi. Sự đau đớn khiến chân tay Cố Niệm hồi phục lại tri giác.

Cô lập tức giơ cao chân, đá vào đầu tên mặc áo jacket xám.

Tên mặc áo jacket xám bị đá trúng, cả người gã đổ xuống dưới đất.

Nhân lúc đó Cố Niệm lập tức nhảy lên.

Hai tên còn lại không ngờ cô tỉnh lại sớm như vậy, tên đầu bóng còn lẩm bẩm: “Có phải chúng mày cho thuốc nhẹ quá rồi không?”

“Giờ mặc kệ đi, bắt lấy nó!” Tên mặc áo len màu cà phê hét lớn.

Tên áo jacket xám xoa cái đầu đau nhức của mình, lẩy bẩy đứng lên, gã bị đá đến choáng váng đầu óc, bây giờ còn chưa hồi sức được.

“Cmn, chủ thuê cũng không nói cô ta biết đánh đấm.” Tên mặc áo jacket xám lảm nhảm.

Tên mặc áo len cà phê hét lên: “Lên đi chúng mày!” Nói xong cùng tên đầu bóng một trái một phải kẹp lấy Cố Niệm.

Tên mặc áo len cà phê hét lên: “Lên đi chúng mày!” Nói xong cùng tên đầu bóng một trái một phải kẹp lấy Cố Niệm.

Cố Niệm lợi dụng cảm giác đau đớn để ép mình tỉnh táo, nhưng trên thực tế sức lực của cô còn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật đánh nhau cô được học để ngăn chặn đòn tấn công loạn xạ của chúng.

Thế nhưng sức lực hai người vẫn chiếm thế thượng phong, Cố Niệm vừa mới đá một người, phản ứng dần chậm lại, cánh tay bị tên mặc áo len cà phê nắm lấy từ đằng sau.

Cố Niệm xoay người đá gã nhưng vừa giơ chân lên đã bị tên đầu bóng ôm lấy.

Hai người trực tiếp quật ngã Cố Niệm xuống dưới đất, trong lúc khẩn cấp, Cố Niệm giơ tay ôm đầu mới không để đầu bị thương.

Sau lưng truyền đến cơn đau nhức, hình như xương đã bị đụng trúng nền đất xi măng.

Lúc này tên mặc áo jacket xám bị Cố Niệm đá lúc nãy chạy lại, giơ tay cho Cố Niệm một cái tát.

“Con đàn bà thối tha, mày đánh đấm giỏi đấy! Đánh đi! Mày đánh giỏi lắm cơ mà! Đánh đi!” Tên mặc áo jacket xám nắm lấy tóc Cố Niệm, ấn đầu cô đập mạnh xuống nền đất.

Cố Niệm bị đụng đến tối tăm mặt mày, bên tai ong ong. Sau đó, cô cảm giác như có người ngồi lên trên bụng mình.

“Tao bảo mày đánh đi cơ mà.” Giọng tên mặc áo jacket xám truyền đến, gã nắm lấy quần áo cô bắt đầu xé.

Trước mắt Cố Niệm mơ hồ, giống như những bông hoa tuyết trên chiếc tivi cũ kỹ, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng người lờ mờ.

Cô nắm lấy cổ tay tên áo jacket, ngẩng đầu lấy hết sức lực cắn, chỉ hận không thể cắn đứt huyết quản của gã, dồn sức cắn mạnh.

“A! Con điên này! Bỏ tay tao ra!” Tên áo jacket biến sắc, nhìn cổ tay mình bị cắn đến chảy máu, cả người gã như sắp phát điên, gã nắm lấy tóc Cố Niệm dùng sức đập đầu cô xuống đất.

“Chúng mày đứng ngây ra đấy làm gì, nhanh đến đây kéo nó ra cho tao!” Tên áo jacket nói.

Đầu Cố Niệm bị đập đến mơ hồ, không thể suy nghĩ được gì nhưng cô biết, cô không thể thả ra được.

Nếu cô thả ra thì coi như xong đời.

Cô thà bị đập chết chứ không để chúng động vào.

Chỉ dựa vào sự ức chế này, Cố Niệm sống chết cắn lấy cổ tay gã, cho dù tên mặc áo jacket xám có ấn đầu cô đập xuống đất thế nào cô cũng không nhắm mắt lại.

Sống chết hận thù trừng mắt nhìn gã.

Ánh mắt đó khiến hai tên còn lại hoảng sợ.

Tên mặc áo cà phê run rẩy nói: “Đừng đập nữa! Nhỡ... nhỡ mày đập chết nó...”

Chúng đã từng đánh người, nhưng chưa bao giờ giết người.

Đánh người có thể trốn, nhưng nếu giết người cảnh sát sẽ truy nã chúng, sao chúng trốn thoát được chứ?

Tên đầu bóng cũng khuyên: “Đừng đập nữa! Đừng đập nữa!”

Tình hình này rất không ổn.

Tên áo jacket đã mất đi lý trí, gã thực sự sợ mình sẽ đập chết Cố Niệm.

Tên áo jacket run rẩy hét lớn: “Thế chúng mày bảo nó bỏ tao ra đi!”

“Phịch!”

Cửa bị đẩy mạnh từ bên ngoài vào.

Sở Chiêu Dương xông lên trước, vệ sĩ chạy theo sau, thấy ba người trong phòng vội chạy lên khắc chế chúng.

“Cố Niệm!” Sở Chiêu Dương thất thanh gọi.

Hai mắt anh đỏ rực, khóe mắt như muốn nứt ra, anh thấy Cố Niệm nằm dưới đấy, còn có một người đang ngồi lên trên bụng cô, Sở Chiêu Dương như phát điên lên.

Hai mắt anh đỏ rực, khóe mắt như muốn nứt ra, anh thấy Cố Niệm nằm dưới đấy, còn có một người đang ngồi lên trên bụng cô, Sở Chiêu Dương như phát điên lên.

Anh xông đến, giơ chân đá vào mặt gã đó một cái khiến gã ngã chổng vó ra đằng sau, lúc này anh mới phát hiện tay tên đó vẫn đang giơ lên.

Nhìn qua mới thấy Cố Niệm sống chết cắn lấy tay gã.

Còn Cố Niệm đầu tóc rối loạn, trên đầu còn có vết máu, một bên má sưng phù.

Sở Chiêu Dương nhanh chóng ôm Cố Niệm vào lòng, dịu dàng nói: “Cố Niệm, anh đây, anh là Sở Chiêu Dương đây. Anh đến rồi, em bỏ gã ra đi. Bây giờ em an toàn rồi, Niệm Niệm, bỏ ra đi, anh ở đây rồi.”

Bây giờ Cố Niệm không thể nghe được gì, chỉ muốn cắn chết gã kia.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cắn chết gã ta!

Bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có tiếng kêu của tên áo jacket xám, còn có tiếng kêu của hai tên còn lại.

Vệ sĩ do Sở Chiêu Dương đưa tới chính là mấy người gác cửa ở Lan Viên thay nhau bảo vệ Cố Niệm khi Sở Chiêu Dương không ở nhà. Họ kiên trì không vào trong nhà, Cố Niệm mang ghế cho họ ngồi, mang trà điểm tâm cho họ, thậm chí còn chuẩn bị ba bữa cơm cho họ rất chu đáo.

Hơn nữa, cô cư xử rộng rãi, luôn cười tươi tựa như ánh mặt trời. Cô chưa từng tùy tiện sai khiến họ vì họ là người làm thuê cho Sở Chiêu Dương, mà luôn tôn trọng họ.

Những người thuê vệ sĩ đều không phải là người bình thường.

Từ khi làm ngành này, họ cũng đã gặp không ít người, có rất nhiều người lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, coi thường người khác, coi bọn họ như người giúp việc, thậm chí còn làm những hành động và thái độ không tôn trọng.

Cho nên Cố Niệm để lại cho họ ấn tượng vô cùng sâu sắc, họ đều rất quý mến cô gái nhỏ tính tình rộng rãi mà tinh tế này.

Vậy mà ba tên khốn kiếp kia lại dám làm ra chuyện như vậy với Cố Niệm, dám đánh phụ nữ chính là hạng hèn hạ không ra gì, không đáng làm người!

Cho nên, họ ra tay không hề nhẹ, thậm chí còn rất hung ác, khiến ba tên đó bị dằn vặt đến nước mắt giàn giụa.

Rất lâu sau đó, Cố Niệm mới nghe thấy tiếng của Sở Chiêu Dương, mơ màng buông lỏng ra.

Chỉ đến khi nghe rõ giọng của anh bên tai mình cô mới thật sự buông ra, khẽ gọi: “Sở Chiêu Dương?”

“Anh đây, anh ở đây.” Sở Chiêu Dương lấy khăn tay ra, cẩn thận lau đi vết máu trên môi cô.

Một bên má của cô bị đánh đến sưng đỏ, Sở Chiêu Dương không dám chạm vào, cẩn thận tỉ mỉ tránh chỗ đó, lau khô vết máu trên môi và trên mặt cô.

Anh biết đó là vết thương do tên áo jacket gây ra.

Cố Niệm chớp mắt, dần dần cô cũng nhìn rõ hơn.

Gương mặt của Sở Chiêu Dương mơ hồ xuất hiện trước mặt cô, rồi dần dần trở nên rõ nét hơn.

“Không phải là ảo giác đúng không?” Cố Niệm run rẩy.

“Không phải.” Sở Chiêu Dương nắm chặt lấy tay cô, để cô sờ khuôn mặt mình, “Anh tìm được em rồi, em còn nhớ chiếc lắc chân đó không? Vì em đeo chiếc lắc chân đó nên anh mới tìm được em đó.”

Cố Niệm ngẩn người một lát, rồi cô òa khóc.

“Sở Chiêu Dương! Sở Chiêu Dương!” Cô gọi liên tục, như thể có gọi bao lâu cũng không đủ.

Dường như chỉ khi gọi như vậy cô mới có cảm giác an toàn, trái tim mới an ổn được.