Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 140: Dù sao cũng phải khiến bọn họ nhớ cả đời

“Ai cũng không muốn coi hôn nhân của con là công cụ.” Hướng Dư Lan giải thích, “Chỉ là con từ nhỏ đã không tiếp xúc với phụ nữ, ba mẹ không yên tâm, sợ con bị lừa. Không bằng tìm một gia đình hay là người đều hiểu rõ, cũng có thể nắm giữ tốt.”

Sở Chiêu Dương không muốn nói nhiều những thứ này, nói nhiều đều vô ích.

Từ khi anh xảy ra chuyện, Hướng Dư Lan liền cho là như vậy. Lúc anh còn nhỏ, loại quan tâm này khiến cho người ta ấm áp Nhưng anh dần dần trưởng thành, tuổi tác cũng lớn. Quan tâm như vậy lại trở thành trói buộc.

Thậm chí, đó là đang dùng danh nghĩa quan tâm để khống chế anh.

Họ luôn cảm thấy anh sẽ bị người ta lừa gạt, nhìn anh dễ lừa gạt như vậy sao?

Anh không dám chắc, Hướng Dư Lan rốt cuộc là thật sự quan tâm anh từ đáy lòng, chỉ là không đúng cách, hay là đang dần dần, biến quan tâm thành thao túng anh.

“Vậy con sẽ đích thân làm sáng tỏ, đính hôn là giả.” Sở Chiêu Dương ném lời này ra, xoay người rời đi.

“Không thể!” Sở Gia Hoành bước nhanh tới, chặn trước mặt Sở Chiêu Dương, “Con nhất định phải đính hôn.”

Sở Chiêu Dương khẽ dãn khoảng cách ra với Sở Gia Hoành, thấy một tia hỗn loạn trong mắt Sở Gia Hoành chợt lóe rồi biến mất, hỏi: “Tại sao?”

Anh nhìn qua hai người: “Ba mẹ giấu con chuyện gì sao?”

Thấy hai người nhìn nhau một cái, nhưng không nói gì.

Sở Chiêu Dương không nói hai lời, liền lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Nam Cảnh Hành.

“Cảnh Hành, có một tin tức, cậu nhanh thông báo giúp tôi.”

“Đợi đã, không thể phát!” Bất chấp Nam Cảnh Hành ở đầu kia điện thoại cũng sẽ nghe được, Sở Gia Hoành thất thố nói lớn.

Hướng Dư Lan thấy Sở Chiêu Dương nghiêm túc, nắm lấy cánh tay Sở Gia Hoành nói: “Ông nói đi!”

“Được, ba nói.” Sở Gia Hoành bất đắc dĩ nói.

“Quay về nói sau.” Sở Chiêu Dương vội vã nói với Nam Cảnh Hành xong, cúp điện thoại.

Anh đứng bất động, kiên nhẫn chờ.

Sở Gia Hoành cầm điện thoại ra, tìm đoạn video kia cho Sở Chiêu Dương xem.

Mặt Sở Chiêu Dương vốn đông lạnh, theo video phát ra khẽ thay đổi.

Bên trong đôi mắt đen nhánh, con ngươi bỗng nhiên co rút lại.

“Chiêu Dương, biết chuyện là được rồi, đừng xem nữa.” Hướng Dư Lan sợ Sở Chiêu Dương bị đả kích, vội vàng nói.

“Chiêu Dương, biết chuyện là được rồi, đừng xem nữa.” Hướng Dư Lan sợ Sở Chiêu Dương bị đả kích, vội vàng nói.

Sở Chiêu Dương không nói, nắm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình.

Cho đến khi video phát xong, Sở Chiêu Dương còn nhìn màn hình rất lâu.

Hướng Dư Lan khẩn trương nhìn anh: “Chiêu Dương? Chiêu Dương, con đừng dọa mẹ.”

Sở Chiêu Dương lúc này mới trả điện thoại lại cho Sở Gia Hoành: “Thì sao?”

“Con có biết hay không, Giang Vạn Lý cầm đoạn video này đến tìm ba, uy hiếp ba, nếu như không đính hôn, ông ta sẽ trực tiếp phát đoạn video này ra ngoài? Chuyện con trước kia bị bắt cóc, bị những thứ kia hành hạ, chúng ta luôn gắng hết sức che giấu. Quyết không thể để lộ ra ngoài, khiến cho ai ai cũng biết. Đến lúc đó, những người đó sẽ nhìn con như thế nào?” Sở Gia Hoành nói.

“Đúng vậy, Chiêu Dương, chúng ta không thể nhìn con trở thành đề tài trà dư tửu hậu của những người đó, không thể để cho những người đó chỉ vào mặt mà chê cười con, để cho bọn họ... để cho bọn họ coi thường con!” Hướng Dư Lan nức nở nói, “Chúng ta không thể không đồng ý với Giang gia.”

“Cho nên, đây chính là hôn sự mà hai người tìm, đối với gia đình, đối với nhân phẩm đều hiểu rõ và hài lòng?” Sở Chiêu Dương giễu cợt hỏi.

Lo lắng anh bị lừa gạt, kết quả đây chính là con mắt tinh tường của bọn họ?

Hướng Dư Lan không nói lên lời.

Sở Gia Hoành cầm lấy điện thoại di động, nói: “Không chỉ là con, nếu như video này truyền ra ngoài, đối với Sở gia cũng sẽ có đả kích rất lớn. Mà con... lại là chủ nhân kế tiếp của Sở gia, con bảo mặt mũi của Sở gia đặt ở đâu?? Để cho người ta nhìn thấy con bị dắt đi giống như..., uy tín của Sở gia đặt ở đâu? Mà mặt mũi của con cũng sẽ mất hết. Con phải gặp người khác thế nào?”

“Con không quan tâm.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.

“Nhưng ba quan tâm, tất cả mọi người của Sở gia quan tâm. Sở gia cũng không phải chỉ có một mình con.” Sở Gia Hoành nói lớn tiếng, tâm tình kích động, mặt cũng đỏ lên, “Chiêu Dương, đừng để cho mẹ con ngày đêm lo lắng vì con nữa! Nếu như video bị truyền ra ngoài, bà ấy sẽ lo lắng cho con mà bị ảnh hưởng.”

Hướng Dư Lan ở một bên lặng lẽ rơi lệ, không ngừng nghẹn ngào.

“Con có biết, từ lúc Vạn Lý cầm video đến tìm ba. Mẹ con đã bắt đầu ngủ không yên giấc bao đêm. Mấy ngày nay, tối nào cũng phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được? Con tưởng chúng ta muốn bị ông ta dắt mũi dẫn đi sao? Còn không phải là vì con sao?” Sở Gia Hoành không biết làm sao lau mặt.

“Chiêu Dương, mẹ rất lo lắng cho con, mẹ không muốn con lại bị hành hạ lần nữa.” Hướng Dư Lan khóc nói, “Chiêu Dương, mẹ cầu xin con.”

“Không chỉ là vì con, còn vì Sở gia, vì mẹ con. Chiêu Dương, cho dù đồng ý đính hôn trước với bọn họ thì đã sao nào?” Sở Gia Hoành khuyên nhủ, “Chỉ cần vẫn chưa kết hôn, sẽ có thời gian và cơ hội giải quyết hết bọn họ. Chỉ cần nắm Giang gia trong tay, muốn gây khó dễ cho Giang Hướng Tuyết thế nào, còn không đơn giản sao?”

“Đúng vậy, chủ yếu là chuyện này quá đột nhiên, Giang Vạn Lý lại buộc chúng ta mau chóng đính hôn. Chỉ cần đính hôn trước, lại nghĩ cách tiêu hủy video sau, đến lúc đó cho dù muốn thoái hôn cũng không có gì.” Hướng Dư Lan nói theo.

“Con cho là chúng ta cam tâm bị uy hiếp sao?” Sở Gia Hoành trầm mặt nói, “Ba sẽ không để cho bọn họ được như ý, đường đường là Sở gia, làm sao có thể bị bọn họ dắt mũi dẫn đi?”

“Chiêu Dương, con trước cứ tham gia đính hôn, ổn định Giang gia đã, chuyện sau đó để sau hãy nói.” Hướng Dư Lan khuyên nhủ.

“Con hãy nghĩ đến Sở gia phía sau con đi!” Sở Gia Hoành nói, “Bây giờ không chỉ là chuyện của một mình con...”

“Con đi.” Sở Chiêu Dương đột nhiên nói.

“Con hãy...” Sở Gia Hoành đột nhiên dừng lại, không dám tin tưởng lời mình vừa nghe được, “Con nói cái gì?”

Sở Chiêu Dương mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Con đi.”

Hướng Dư Lan thở phào nhẹ nhõm: “Con chịu đi thì quá tốt rồi. Chiêu Dương, con yên tâm, ba mẹ chắc chắn sẽ không để cho con chịu thiệt.”

Sở Gia Hoành vẫn không dám tin, Chiêu Dương lại dễ dàng đồng ý như thế.

Sở Gia Hoành vẫn không dám tin, Chiêu Dương lại dễ dàng đồng ý như thế.

“Con thật sự chịu đi?” Sở Gia Hoành hoài nghi hỏi.

Sở Chiêu Dương mím môi, không chút biểu cảm nhìn ông ta.

Sở Gia Hoành đình trệ, nói: “Con không có mục đích gì khác chứ? Không phải là đi quấy rối? Đừng có đi rồi ở đó tuyên bố không đính hôn cái gì hay gì đó. Con nếu như đi thì hãy phối hợp cho tốt.”

Sở Chiêu Dương châm biếm nhìn ông ta, nhìn đến nỗi Sở Gia Hoành lại có chút chột dạ.

Nhưng rõ ràng ông ta mới là ba, Sở Chiêu Dương là con.

Loại chuyện này, con không phải nên nghe theo ba sao?

Sở Chiêu Dương không nói gì nữa, trực tiếp rời đi.

Để lại Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan ngơ ngác nhìn nhau.

“Nó thật sự chịu phối hợp, ngoan ngoãn đi đính hôn sao?” Hướng Dư Lan vẫn nghi ngờ không khẳng định hỏi.

“Không biết nữa, nó đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, trong lòng tôi cũng không yên.” Lòng Sở Gia Hoành tràn đầy hoài nghi, thấp thỏm, “Nó sẽ không có chủ ý gì nữa chứ?”

Con trai ít nói, mặt liệt, còn có một điểm không tốt chính là trong lòng nghĩ cái gì, bọn họ cũng không đoán ra.

Cho dù muốn làm chuyện gì xấu, bọn họ cũng không biết.

***

Sở Chiêu Dương trở lại trong xe, Hà Hạo Nhiên ở phía trước lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn anh, hỏi: “Tổng giám đốc, cần phải báo cho truyền thông, hủy bỏ đính hôn không?”

“Không cần.” Sở Chiêu Dương cụp mắt, ngón tay thon dài cầm lấy ống tay áo bên phải, móng tay vô ý thức móc vào măng sét.

Hà Hạo Nhiên bất ngờ nói: “Chẳng lẽ ngài thật sự định đi tham gia đính hôn?”

“Làm sao có thể.” Sở Chiêu Dương hừ một tiếng, “Chuyện lần trước bảo cậu làm, kết quả thế nào rồi?”

Hà Hạo Nhiên khẽ dừng lại chút, lập tức lộ ra nụ cười: “Đều chuẩn bị xong rồi, ngài định thông báo sao?”

“Ngày đính hôn tặng cho Giang gia một phần đại lễ.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, “Tuy đính hôn không thành, nhưng phần tình ý này, dù sao cũng phải khiến bọn họ nhớ cả đời.”

Nghe Sở Chiêu Dương nói nhiều như vậy, Hà Hạo Nhiên biết tổng giám đốc thật sự nổi giận rồi.

***

Sở Chiêu Dương trở lại Lan Viên, vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thịt nhân bánh cho thêm gia vị.

Anh đóng cửa lại, đang khom người đổi giày thì nhìn thấy một đôi chân nhỏ nhắn đi dép lê.

Quần jean co dãn ôm chặt lấy đôi chân dài nhỏ nhắn thẳng tắp, vì rèn luyện trường kỳ, đường nét càng thêm thon dài. Ống quần xắn lên mấy gấu, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, nhỏ xinh trơn mịn, trong sáng như ngọc.

Đầu ngón tay Sở Chiêu Dương khẽ nhúc nhích, lại vội vàng khắc chế lại, thay xong giày đứng lên, chỉ thấy Cố Niệm trên người đeo tạp dề, bàn tay trắng nõn mềm mại còn dính chút bột mì.

Giữa bột mì lấm tấm lộ ra ngón tay thon dài của cô, vô cùng xinh đẹp.

Sở Chiêu Dương nghi hoặc nhìn cô, còn chưa ăn cơm?

Cố Niệm theo thói quen muốn ôm cánh tay Sở Chiêu Dương, lập tức nghĩ đến bột mì trên tay mình, lại vội vàng thu tay về.

“Em nghĩ anh vội vã trở về, chắc chắn còn chưa ăn cơm, cho nên gói ít sủi cảo cho anh.” Cố Niệm nói.

Sở Chiêu Dương nhìn nụ cười dịu dàng và vui tươi của Cố Niệm, trong lòng ấm áp.

Đi theo Cố Niệm vào phòng bếp, anh liền thấy từng viên sủi cảo trắng mập chỉnh tề bày ở khay trúc tròn trên bàn.

Cố Niệm theo thói quen muốn ôm cánh tay Sở Chiêu Dương, lập tức nghĩ đến bột mì trên tay mình, lại vội vàng thu tay về.

“Em nghĩ anh vội vã trở về, chắc chắn còn chưa ăn cơm, cho nên gói ít sủi cảo cho anh.” Cố Niệm nói.

Sở Chiêu Dương nhìn nụ cười dịu dàng và vui tươi của Cố Niệm, trong lòng ấm áp.

Đi theo Cố Niệm vào phòng bếp, anh liền thấy từng viên sủi cảo trắng mập chỉnh tề bày ở khay trúc tròn trên bàn.

“Lúc anh đi công tác không có nhà, em ở đây cũng không có việc gì làm nên theo thím Dư học nấu ăn.” Cố Niệm giải thích, lúc Sở Chiêu Dương về, cô vừa hay gói xong sủi cảo, còn chưa kịp dọn, “Nhân sủi cảo là em tự chế.”

Ánh mắt Sở Chiêu Dương vô cùng dịu dàng, từ khi anh biết ba mẹ anh tự ý phát tin tức đính hôn liền bỏ lại công việc ở thành phố G, vội vội vàng vàng chạy về.

Cả đường đi đều là lo lắng, nào có chú ý tới ăn cơm, cũng không có bụng dạ nào mà ăn nữa, tức đến no bụng rồi.

Sau khi trở về, giải quyết chuyện Giang Hướng Tuyết, lại chạy về Sở gia, dày vò một trận như vậy, anh cũng rất đói rồi.

Ngay cả ba mẹ anh cũng quên hỏi anh một câu là đã ăn cơm chưa, chỉ nghĩ Sở gia liệu có vì vậy mà mất thể diện hay không, nhưng Cố Niệm lại nhớ.

“Em nấu cái này cho anh, anh đợi một lát, rất nhanh là có thể ăn... a...” Cố Niệm xoay người đang định thêm nước, lại đột nhiên bị Sở Chiêu Dương cầm tay kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.

Cánh tay cường tráng thuận thế bám chặt sau lưng cô, dán sát vào trong ngực mình, bàn tay không kiềm chế được di chuyển xuống dưới.

Cả người Cố Niệm co rút lại, không nhịn được căng thẳng.

Hai tay còn dính bột mì nên cô không dám nắm lấy quần áo Sở Chiêu Dương, chỉ có thể để Sở Chiêu Dương quấn lấy, bị anh hôn đến cùng.

“Cố Niệm, tôi trước...” Cửa phòng bếp truyền tới tiếng của thím Dư.

Kết quả, giọng im bặt lại.

Thím Dư lúng túng đứng ở cửa, “ôi chao” một tiếng, vội vàng lui ra ngoài. May mà mình không ở đây, không cẩn thận lại thành kỳ đà cản mũi, làm cho người ta ghét a.

Cố Niệm vội vàng vặn vẹo, dùng cánh tay đẩy Sở Chiêu Dương ra.

Sở Chiêu Dương chưa thỏa mãn, lòng tràn đầy không cam chịu buông cô ra.

Anh cụp mắt nhìn đôi môi đầy đặn hồng hào của Cố Niệm, như màu son trên ngọc trắng, diễm lệ vô cùng.

Sở Chiêu Dương không tự kiềm chế được nuốt nước bọt, liếm môi dưới, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Cố Niệm bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, động tác này của Sở Chiêu Dương, nhìn sao lại không đứng đắn như vậy.

“Còn chưa kịp nói với anh đấy.” Cố Niệm nhỏ giọng càu nhàu, “Thím Dư còn chưa đi, đang ở đây giúp em cán xong vỏ sủi cảo mới đi lấy áo khoác chuẩn bị về.”

Thím Dư lúc này cũng từ ngoài cửa thò đầu vào: “Ha ha, cậu chủ, Cố Niệm, vậy tôi về trước đây.”

“Vâng, thím đi cẩn thận.” Cố Niệm nói.

Sở Chiêu Dương không nói gì, Cố Niệm chợt nghĩ ra một chuyện, kéo kéo ống tay áo Sở Chiêu Dương: “Đúng rồi, điện thoại của thím Dư bị Giang Hướng Tuyết đập hỏng rồi.”

Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói: “Ngày mai kêu Hà Hạo Nhiên đi mua cái mới.”

“Không cần, không cần.” Thím Dư vội vàng xua tay, “Chưa hỏng, vẫn có thể dùng.”